Khán Thượng Tha

Chương 58




Chạy về nhà, gian phòng vắng vẻ, yên tĩnh làm cho người ta hít thở không thông.

Một người nhàm chán đứng trong nhà, xem những tiết mục vô vị trên TV.

7h, Thiên Hạo còn chưa về.

Điện thoại vang lên.

“Thiên Hạo? Hôm nay không về sao?” Gọi điện thoại lúc này, chỉ có thể là Thiên Hạo.

“Ân, thực xin lỗi nha Trầm Di, cả tuần này ta đều không về được. Nghiệp vụ của công ty siêu cấp nhiều, ta muốn từng chút từng chút làm quen với toàn bộ. Hiện tại đầu ta chắc phải lớn gấp đôi rồi.”

“Ta biết rồi. Chú ý thân thể, đừng để mệt mỏi quá.” Cho dù trong lòng Trầm Di cảm thấy mất hứng, nhưng hắn cũng không nói ra.

Cái này vừa có thể xem là ưu điểm, đồng thời cũng là khuyết điểm.

Buông điện thoại xuống. Trầm Di không biết phải làm gì.

Cứ nhàm chán như vậy, xem tiết mục nhàm chán trong TV.

Cuộc sống bình thường có quy luật đột nhiên bị phá vỡ.

Hơi ngẩng đầu lên, đã tám giờ.

Chỉ có thể tự mình đi vào phòng bếp, tự làm cho mình món cơm chiên.

Không khỏi nhìn phía đối diện bàn trống không mà ngẩn người.

Qua một hồi lâu, mới ăn phần cơm chiên do chính mình làm.

Khó ăn đến mức muốn nhổ ra.

Từ khi có Thiên Hạo đến nay, Trầm Di chưa từng ghé qua phòng bếp.

Sự ôn nhu của đối phương đã triệt để làm hư mình rồi, đến lúc phát hiện ra thì rốt cuộc đã không thể rời khỏi đối phương được nữa.

Cái này tính là gì???

Cầm thìa, nhanh chóng xúc cơm, dường như hờn dỗi mà nhét cơm vào trong miêng.

Cố nén lại cái cảm giác muốn nôn ra.

Vì sao mình lại vô dụng như vậy.

Vì sao mình lại ỷ lại người khác như vậy.

Nếu Thiên Hạo cũng rời bỏ mình, chính mình phải làm sao bây giờ?

Như Sở Trung Thiên lần trước, lại một lần nữa tự sát?

Trầm Di, ngươi tỉnh tỉnh a, đừng vô dụng như vậy có được không?

Người khác đều rất cố gắng, vì mục tiêu mình mà sống, chính mình, lại một lần nữa định làm cái gì đây?

Nhớ tới trong bệnh viện, làm phiền đến thiếu niên.

Vô luận như thế nào, không bao giờ … được nghĩ về chuyện vô dụng như trước kia nữa.

Dù sao, chính mình so với một số người còn hạnh phúc hơn rất nhiều. [ nhịn không được nói một câu, đại thúc, ngươi đã trưởng thành.]

Nghĩ thì như vậy, nhưng Trầm Di vẫn là không chịu được cảm giác yên tĩnh.

Tắt TV đi, bật radio thật lớn lên.

Nhanh chóng nằm xuống giường, Trầm Di hiện tại buồn bực đến mức muốn chạy sang nhà Sở Trung Thiên.

Ôm chặt lấy gối đầu.

Một giờ sau. mồ hôi lạnh từ gương mặt chảy xuống.

Hai giờ.

Ba giờ.

Toàn thân cũng khó chịu muốn chết, nhưng mà nếu cứ như vậy đã không chịu được, sau này bị thương có khi còn đau đớn hơn thế này hàng trăm lần, nghìn lần, vạn lần.

Quá độ khẩn trương cùng mỏi mệt, làm cho thân thể Trầm Di chịu không nổi.

Không khỏi ngáp một cái, Trầm Di tiến vào mộng đẹp.

Sở Trung Thiên cảm giác thân thể mình đã tốt lên rất nhiều, dùng máy tính xử lý một chút công việc có thể xử lý ngay được. Đột nhiên, điện thoại vang lên.

Sở Trung Thiên rời giường, cầm điện thoại lên.

“Alô?”

“Sở Trung Thiên? Có người điều tra Trầm Di.” Khẩu khí của Vũ rất nghiêm túc.

“Ngươi cũng cẩn thận một chút, chú ý đừng để người ta truy ra ngươi.” Trong lời nói của Vũ có mang theo một tia cảnh cáo.

“Yên tâm, cho dù bọn họ có truy ra ra, bọn họ cũng không biết ta là ai.” Lục gia đang điều tra Trầm Di?

Sở Trung Thiên không khỏi nhíu mày.

Bằng thực lực của Lục gia, rất nhanh sẽ tra ra được Trầm Di mà cháu trai của mình yêu mến.

Đến lúc đó Trầm Di sẽ gặp nguy hiểm.

Nghĩ vậy, Sở Trung Thiên không khỏi đau đầu.

Thực lực của Lục gia thật sự là quá lớn:

Trong vòng chưa đến 30 năm, đã phát triển thành một tổng công ty lớn đến mức này, không thể nào chỉ thuần túy sử dụng những thủ đoạn hợp pháp.

Chỉ sợ Trầm Di sẽ có nguy hiểm.

Lúc trước sở dĩ làm mạnh như vậy để Trầm Di rời khỏi Thiên Hạo.

Có nguyên nhân rất lớn chính là sợ Lục gia phát hiện ra Thiên Hạo yêu mến nam nhân. Do đó mà liên lụy đến Trầm Di.

Dù sao, đây chính một vụ bê bối lớn.

Mấy ngày nữa hay là cứ nói rõ một chút cho Trầm Di a, mặc kệ hắn có nghe hay không.

Chết tiệt, thật sự không phải là một phiền phức bình thường.

“Thật không biết sự tự tin chết tiệt của ngươi… là từ đâu tới.” Vũ không khỏi nổi lên ý định trêu đùa Sở Trung Thiên.

“Tự tin? Vì sao ta đối với hắn, cho tới bây giờ cũng không có tự tin.” Hắn đối với Trầm Di thật sự một chút biện pháp cũng không có.

Chỉ có không ngừng vô ý làm tổn thương đối phương.

“Ta cũng muốn nghe ngươi phàn nàn, nhưng mà 30 giây nữa, ta phải cúp máy.” Dù sao làm sát thủ cũng thật sự là quá nguy hiểm, hơn nữa hắn bây giờ đang từ nhà gọi điện cho Sở Trung Thiên.

“Gặp lại sau.”

Những ngày tiếp theo của Trầm Di, đều là vượt qua trong cực độ tịch mịch.

Nỗ lực thích ứng với cuộc sống một người.

Sau này Thiên Hạo cũng không có nhiều thời gian ở cùng hắn.

Không khỏi thở dài, chính mình phải cố gắng thay đổi thói quen sinh hoạt.

Đã trải qua một năm, Trầm Di rốt cuộc biết được không phải mọi chuyện đã hình thành là không thể thay đổi.

Thay đổi trong sinh hoạt, thông thường làm cho người ta vô thức cảm thấy khó chịu, nhưng mà hắn phải làm quen dần.

Nhưng mà nói thì dễ dàng, mà làm thì lại rất khỏi, chính mình chẳng phải vì không muốn phải ở một mình vào những ngày cuối tuần, cho nên mới tiếp nhận lời mời của Sở Trung Thiên?

Không khỏi tay giơ lên, nhìn nhìn tấm thiệp mời màu đỏ viền vàng hoa lệ trong tay

“Cuối tuần này có một tiệc rượu, ngươi cùng ta đi.” Sở Trung Thiên lại dùng thái độ cường ngạnh làm cho người ta cảm thấy đau đầu.

“Được không?” Một câu hỏi ngoài dự kiến, làm cho Trầm Di không khỏi ngây ngẩn cả người. Sở Trung Thiên cho tới bây giờ chưa từng bao giờ trưng cầu qua ý kiến của hắn a.

Không biết vì sao, từ sau khi hắn chăm sóc cho Sở Trung Thiên, Sở Trung Thiên không còn làm chuyện gì quá phận đối với hắn.

“Được rồi…” Dù sao tuần này Thiên Hạo cũng không về. Cảm giác yên tĩnh trong nhà làm cho Trầm Di cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Vậy ngày mai ngươi đi mua quần áo?” Sở Trung Thiên cười cười, không biết Trầm Di mặc lễ phục thì sẽ ra sao.

“Không cần, quần áo ta có.” Nghĩ tới lần trước may lễ phục thật phiền phức, Trầm Di không tự giác được mà đổ mồ hôi.

Chỉ có điều quần áo từ hơn ba năm trước, không biết mình còn có thể mặc vào được không.

“Phải không? 8h tối cuối tuần, gặp nhau ở bãi đỗ xe của khu chung cư.”

Nhắc đến bãi đỗ xe của khu chung cư, Trầm Di đột nhiên nhớ tới một sự kiện.

Lần trước, sau khi bị Sở Trung Thiên phi lễ ở bãi đỗ xe của công ty, Sở Trung Thiên đã trực tiếp đưa hắn đến bãi đỗ xe của khu chung cư.

Cái này chứng tỏ… Sở Trung Thiên đã thành chủ hộ của chỗ này rồi. ( tức là vào thời điểm đó, Sở Trung Thiên đã mua nhà ở khu chung cư này rồi, chứ không phải cho đến tận hôm qua nhà Trầm Di chào hỏi thì mới bắt đầu mua)

“Dù sao chuyện này, đều đã là quá khứ rồi. Cũng không nên suy nghĩ quá nhiều.”

Trầm Di mở tủ quần áo ra, từ trong tủ quần áo lấy ra lễ phục rất có tính lịch sử.

Bộ quần áo này là lúc cùng “vợ trước” tham gia tiệc rượu, nàng đã đặc biệt tìm người làm theo yêu cầu. Quá trình may nó quả thật phiền phức muốn chết, đến giờ Trầm Di nhớ lại vẫn còn cảm thấy đau đầu.

Bộ đồ màu đen rất đẹp, còn có áo sơ mi cách điệu bằng lụa trắng. Đi kèm với quần áo, đương nhiên còn có cà vạt.

Cà vạt màu đen có kèm đá quý màu lam nhạt.

Trang sức bằng bạch kim cài trên đó tựa như một cánh hoa. Trên cánh hoa có treo một bảo thạch màu lam hình giọt nước.

Rất dễ nhìn thấy.

Tuy nhiên, bởi vì làm theo yêu cầu rất phiền toái, cho nên Trầm Di là người đầu tiên mặc bộ đồ này.

Khá tốt, cảm giác rất vừa người. Không bị chật giống như tưởng tượng.

Sửa sang lại hết ống quần cũng như ống tay áo, Trầm Di đi ra ngoài.

Chỉ hy vọng, có thể trải qua một buổi tối vui vẻ.