Khán Thượng Tha

Chương 48




Tất cả động tác của Sở Trung Thiên toàn bộ đều dừng lại, chỉ kinh ngạc nhìn Trầm Di.

“Ngươi đây là, vì hắn?” Ánh mắt đối phương vô cùng lạnh lùng, làm cho toàn thân Trầm Di không khỏi phát run.

“–” Muốn chạy trốn. Hiện tại Sở Trung Thiên đáng sợ đến mức làm hắn muốn chạy trốn.

Sợ rằng chỉ chậm một giây, cũng sẽ bị Sở Trung Thiên xé nát.

Nuốt vào trong bụng.

Sở Trung Thiên chỉ lạnh lùng nhìn Trầm Di, không có làm bất kỳ động tác gì.

Thân thể Trầm Di chậm rãi nhích lên, muốt rút ra…cực nóng của đối phương đang xâm nhập trong cơ thể mình.

Hoàn toàn không có cách nào bận tâm đến sắc mặt lạnh đến dọa người của Sở Trung Thiên, toàn thân đều cảm thấy sợ hãi, làm cho Trầm Di thầm muốn bỏ chạy.

“Ngô…” Đột ngột đem cực nóng của đối phương rút ra hoàn toàn, từ trong khoái cảm mãnh liệt thoát ra, cảm giác thật khó chịu, làm cho toàn thân Trầm Di đều phát run.

Thật giống như đang ở trong mộng đẹp thì bị người ta tạt cho một chậu nước lạnh.

Hai chân dùng sức vùng vẫy, thầm muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ này.

Nhưng lại không nghĩ tới, bộ dáng của mình lúc này, còn có thể chạy đến đâu.

Sở Trung Thiên triệt để đen mặt. Hai cánh tay bắt lấy thắt lưng Trầm Di, mạnh mẽ kéo Trầm Di xuống.

“Không…” Nhìn thân thể mình lại dán lên Sở Trung Thiên, Trầm Di quơ tay lung tung. Ngăn chặn Sở Trung Thiên lại gần.

Sở Trung Thiên một phát bắt được tay Trầm Di sau đó thô lỗ đem đối phương xoay người lại.

“Ngô…” Trán đập vào nắp phía trước ô tô. Sau đó cảm giác cái mông bị người ta nâng lên.[ Phần phía trước của xe Porche có rèm che thấp hơn, cho nên phải nâng lên.]

Mặt dán lên nắp ô tô, cứ như vậy nửa quỳ, động tác này, thật giống như là động vật trong lúc mập hợp.

Không có bất luận cái gì dạo đầu cùng vuốt ve, chỉ có xé rách trừng phạt.

“A a…a…” Mạnh mẽ tiến vào giống như muốn xé rách thân thể.

“Ngô…a…” Cảm thụ đối phương điên cuồng luật động, không mang theo một chút tình ái nào, chỉ có cố gắng, chỉ có xâm nhập.

Lưỡi dao sắc bén trong cơ thể giống như cắt vỡ thân thể của mình, cũng cắt vỡ cả linh hồn của mình.

Thân thể chỉ có thể vô lực nghênh hợp với động tác của đối phương, nước mắt bi thảm rơi xuống.

Dần dần thậm chí khí lực nghênh hợp cũng không có.

Cảm thấy trừng phạt đã đủ. Sở Trung Thiên chậm lại, hai tay di chuyển trên người Trầm Di.

“Nhượng bộ lần cuối cùng. Trở thành tình nhân của ta, ngươi vẫn còn có thể qua lại cùng tình nhân của ngươi.” Chỉ cần có cơ hội tiếp cận Trầm Di, hắn sẽ còn có khả năng cướp Trầm Di về.

Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Sở Trung Thiên.

“Cái gì…” Chẳng lẽ muốn hắn cùng Sở Trung Thiên yêu đương vụng trộm?

“Không…a…không…không có khả năng.” Mấy chữ này, cơ hồ dùng hết toàn bộ khí lực của Trầm Di.

“Không thể nào sao?” Sở Trung Thiên chỉ cảm thấy trái tim mình mãnh liệt co rút đau đớn. Chỉ có thể dùng phương pháp tàn nhẫn nhất.

Tuyệt đối không thể để hắn đến với Thiên Hạo.

Tuyệt đối muốn cướp Trầm Di về.

“Ngươi ngẩng đầu, nhìn xem phía trước là cái gì.” Vốn không muốn cho Trầm Di thấy, chỉ là phương án dự phòng cho tình huống xấu nhất.

Lại không ngờ rằng, phải dùng phương pháp cực đoan này để bức Trầm Di nghe theo.

Chậm rãi ngẩng đầu lên. Cửa sổ xe trong suốt, bên trong cửa sổ xe này, có đặt camera. Đèn chỉ thị màu đỏ lóe lên.

Trầm Di ngây ngẩn cả người. Sở Trung Thiên nhân cơ hội đó đẩy nhanh tốc độ luật động.

Nhiều lần đụng chạm vào điểm mẫn cảm của Trầm Di.

Ngón tay đùa bỡn điểm nổi trước ngực Trầm Di. Cảm giác được chỗ đó dưới sự xoa nắn của mình, chậm rãi đứng lên.

“A a…ngô…” Gắt gao lấy tay che miệng của mình, cố gắng hết sức không phát ra tiếng rên rỉ.

Bộ dáng *** đãng của mình, đã bị chụp lại.

Chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, Trầm Di không biết phải làm sao bây giờ.

Theo bản năng vươn tay, muốn che đi camera.

Sở Trung Thiên nhìn bộ dáng của Trầm Di, còn chưa đủ, còn chưa đủ làm cho Trầm Di đến bên cạnh hắn.

Nhanh chóng kéo tay đối phương đang che camera lại, sau đó kéo nốt cả tay kia tới.

“Ngươi,…ngươi…biến…thái!!!” Vì sao, vì sao ngay cả quyền lợi lên tiếng cũng không có.

Thân thể không khỏi run rẩy. Cảm giác bi thảm tràn ngập trong lòng.

“Điều kiện của ta, còn không tiếp nhận?” Xoa nắn thân thể run rẩy của đối phương, Sở Trung Thiên nhẹ nhàng hỏi bên tai Trầm Di.

“Không…không có khả năng…tuyệt đối….không có khả năng!!”

Sở Trung Thiên chỉ đơn thuần muốn đùa bỡn hắn.

Làm sao có thể, làm sao có thể, cầu xin đối với loại người này?

“Phải không?” Sở Trung Thiên ôm lấy ngực Trầm Di, kéo lên trên, thân thể Trầm Di liền thẳng tắp, lộ ra trước camera.

“Không…….” Quay đầu đi, cực lực muốn chạy trốn, nhưng lại không có biện pháp nào để trốn. Cực nóng của Sở Trung Thiên vẫn còn đang xâm phạm trong cơ thể mình.

“Cảm giác ngồi ở xe có rèm che, bị ta xâm phạm, thế nào?” Một tay Sở trung thiên, đặt ở ngực Trầm Di, không ngừng xoa nắn, đồng thời phòng ngừa thân thể Trầm Di trượt xuống.

Tay kia đặt ở phân thân Trầm Di. Phân thân đã bắn ra nhiều lần, có chút run rẩy.

“Ngươi kẹp ta thật thoải mái.” () Nhẹ nhàng thổ lộ cảm giác của bản thân ngay bên tai Trầm Di. Hô hấp nóng rực phả vào bên tai đối phương, cảm giác thân thể của đối phương khẽ run rẩy. Kinh ngạc cảm giác được phân thân trong tay mình lại dựng đứng lên.

“Ngươi có phản ứng.” Xoa nắn phân thân đã giải phóng nhiều lần. Sở Trung Thiên nở nụ cười.

“Thật đúng là thân thể *** loạn, chỉ mới một câu, đã có phản ứng?”

“Ngô…không…” Không khỏi cảm thấy thẹn mà nhắm mắt lại, không dám nhìn Sở Trung Thiên đùa bỡn thân thể mình.

Cho dù nhắm mắt lại, cũng biết thân thể của mình biến thành bộ dáng gì.

Dâm loạn mà phóng túng.

Sở Trung Thiên đào ra nỗi sợ hãi ẩn sâu ở tầng thấp nhất trong lòng Trầm Di.

Thân thể run rẩy, cùng tiếng thở dốc, tiếng khóc lóc, tạo thành một mớ hỗn độn.

Khuất nhục ngồi chồm hỗm trên xe, mỗi một lần đối phương xâm nhập cũng làm cho Trầm Di không khỏi cong thắt lưng lên.

Nếu như không phải bởi vì trước ngực bị bàn tay đối phương giam cầm, Trầm Di lúc này cũng đã sớm ngã xuống khỏi xe.

“Thật đúng là thân thể *** loạn.” Sở Trung Thiên khẽ cắn vành tai Trầm Di.

“Lại chảy ra.” Biết rõ Trầm Di hiện tại đang nhắm mắt lại, cho nên Sở Trung Thiên nổi ý đùa dai, đem chất lỏng chảy ra vẽ loạn lên ở mặt trước.

“Ngô…không…” Chỉ muốn thoát khỏi bàn tay đối phương đang bôi trét dịch thể, Trầm Di không khỏi đem thân thể lui về phía sau.

Sở Trung Thiên căn chuẩn thời cơ, động thân một cái, lại lần nữa hung hăng xâm nhập, nhìn thoáng qua, giống như là Trầm Di chủ động hùa theo vậy.

Sau đó hung hăng luật động trong thân thể Trầm Di.

Bàn tay Sở Trung Thiên cũng không có bất luận động tác gì, chỉ hung hăng xâm phạm thân thể của đối phương.

“Cứ như thế này, cho ngươi đạt đến cao trào, được không?” Muốn cho Trầm Di chỉ là bởi vì mình xâm nhập mà đạt đến cao trào, cho nên Sở Trung Thiên đình chỉ mọi động tác ở tay.

“Không…đừng…” Trầm Di hoảng sợ trợn to hai mắt. Giãy dụa thân thể, muốn thoát ra.

“Nếu không đạt đến cao trào…không phải quá nhàm chán sao?” Buông lỏng phân thân Trầm Di ra, hai tay cố định chặt thân thể Trầm Di.

Dùng sức đụng chạm đối phương.

“A…không…không cần …” Đối phương tấn công mạnh mẽ mà đầy kỹ xảo, mang đến chính là từng đợt tê dại trong thân thể.

Hai mắt không khỏi bị sương mù bao phủ, chậm rãi đắm trong biển dục vọng.

“…đáp ứng yêu cầu của ta.” Thanh âm lãnh đạm, lại bao hàm dục vọng nóng bỏng.

Vì sao, chỉ là muốn trừng phạt Trầm Di?

Vì sao, lo lắng của mình, lại đau đớn như vậy?

“Ngươi cũng không muốn để cho…tình nhân của ngươi…nhìn thấy bộ dạng của ngươi bị ta làm tới mức bắn ra a?” Chỉ muốn làm cho Trầm Di trở lại bên cạnh mình, giống như trước kia vậy.

Chính mình rời đi, rốt cuộc, là đúng, hay là sai?

“A…không…đừng…ta xin ngươi…a…” Vì vậy, tự tôn cùng phòng bị hoàn toàn bị đánh vỡ, còn lại, chỉ có linh hồn bởi vì bị thương mà run rẩy.

Khoái cảm từng đợt từng đợt phóng mạnh khắp toàn thân, thân thể không thể ức chế được mà run rẩy.

“A…ngô…” Trầm Di chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tất cả khoái cảm đều tụ tập xuống bụng.

“A|…không…không cần…” Cùng với tiếng kinh hô khàn khàn, chất lỏng trong suốt phun tung tóe lên chiếc xe màu xanh đậm..

Luật động sau lưng vẫn còn tiếp tục, thân thể chỉ có thể run rẩy tiếp nhận mọi động tác của đối phương.

Thể lực đã tiêu hao toàn bộ, Trầm Di hiện tại thậm chí chỉ cử động ngón tay cũng có cảm giác là quá sức.

Đèn chỉ thị của camera lóe lên, chụp lại toàn bộ một màn *** loạn mà bi thảm này.

Thân thể Trầm Di bởi vì cao trào, không ngừng co rút nhanh, Sở Trung Thiên cắn răng, toàn lực đánh sâu vào trong thân thể Trầm Di.

Phóng thích trong thân thể đối phương.

“A…” Dư vị cao trào còn chưa qua, thân thể lại đón nhận một luồng khoái cảm.

Trầm Di thậm chí không biết, mình bây giờ có còn sống hay không.

Bàn tay đang vây khốn Trầm Di, đột nhiên buông lỏng, Trầm Di lập tức ngã xuống xe, chất lỏng bắn ra liền dính lên trên người.

“Yêu cầu của ta, ngươi có thể làm được?” Trong lời nói lãnh đạm không cách nào che giấu được nhiệt độ nóng bỏng.

“Ngươi cũng có thể tới tìm tiểu tình nhân của ngươi mà cầu hắn bảo vệ, nói cho hắn biết ngươi bị người khác cường bạo, chỉ có điều…” Lời nói của Sở Trung Thiên hơi dừng lại. “Chỉ có điều nếu hắn thấy được những hình ảnh ta ghi, ngươi cho là hắn sẽ nghĩ như thế nào?”

“Không…không được…” Nếu để cho Thiên Hạo thấy được bộ dáng bây giờ của mình, Trầm Di chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy không thở nổi.

“Ta đáp ứng ngươi, ta cái gì đều đáp ứng ngươi. Đừng…đừng để cho Thiên Hạo nhìn thấy!!! Ta xin ngươi…” Toàn thân đều run rẩy thảm hại.

Khỏa thân ngã vào trong xe. Trên người tràn đầy dấu vết của đối phương.

Toàn thân đều đau quá, thân thể đau nhức, tâm cũng đau nhức.

“Thiệt là, đáp ứng sớm một chút có phải là không cần chịu khổ nhiều như vậy không. ”

Cá tính Trầm Di nhìn qua thì hiền hoà nhưng thực ra lại rất quật cường.

Sở Trung Thiên cũng biết rõ cá tính của Trầm Di, cho nên mới đem sự tình làm thành như vậy.

Bằng không, với cá tính của Trầm Di, tuyệt đối sẽ không tiếp nhận hắn.

Ôn nhu cởi bỏ áo sơ mi đang cột tay Trầm Di.

Đem Trầm Di xoay người lại.

Môi dưới sưng đỏ thật như muốn xuất huyết.

Sở Trung Thiên cúi người xuống, hôn nhẹ lên đôi môi sưng đỏ của đối phương.

Hắn hiểu, tất cả mọi thứ của mình, đã bị Sở Trung Thiên phá hủy toàn bộ.

…rốt cuộc, không trở lại được ().

—————————

()Nếu như mọi người còn nhớ thì mấy câu này đã xuất hiện ở đoạn cuối chap 29.