Khán Thượng Tha

Chương 25




Sau khi hai người sửa sang lại các tài liệu sẽ đem đi đóng dấu.

Sở Trung Thiên không biết từ chỗ nào kiếm được hồ sơ đấu thầu của Toàn Cảnh Building, sau đó lại tìm được tài liệu đã được tính toán khá tốt, cùng với danh sách sự thầu, đưa cho Trầm Di in ra.

Trời! Thật là đáng sợ, thật sự không hiểu nổi Sở Trung Thiên lấy mấy tài liệu này từ chỗ nào.

Sở Trung Thiên nói hắn có đến 70% chắc chắn, quả nhiên không phải là khoa trương.

“Ngươi làm thế nào mà tìm được những tài liệu này?” Hồ sơ đấu thầu chính là tương đương với thông tin chi tiết về đối phương, càng nắm được chi tiết, càng dễ dàng trúng thầu. Cho nên các thương nhân đều tốn rất nhiều tâm huyết để tìm được nó.

“Bí mật.” Sở Trung Thiên ngồi trên giường, nâng cằm lên cười với Trầm Di.

Trầm Di phát hiện ra, từ sau khi hắn tiếp nhận Sở Trung Thiên, ánh mắt của đối phương nhìn hắn đã thay đổi, trong đó tràn ngập niềm yêu thương.

Ánh mắt của mình khi nhìn về Sở Trung Thiên, có phải cũng giống như vậy?

Nỗ lực làm việc tới tận tối, Sở Trung Thiên bò lên giường Trầm Di, cầm lấy máy tính của Trầm Di.

“Này… chờ chút, ta còn chưa làm xong…ngô…” Đầu lưỡi mềm mại của đối phương nhân cơ hội đó chui vào khoang miệng.

“Ngô…” Nụ hôn ôn nhu mà bá đạo. Ôn nhu mà mạnh mẽ xâm lấn.

Không thể phủ nhận, kỹ thuật của Sở Trung Thiên không phải là bình thường mà là vô cùng tốt, hơn nữa lại vô cùng ôn nhu.

Chậm rãi làm cho Trầm Di trầm luân trong đó.

Chết tiệt, không biết sau này mình sẽ biến thành thế nào nữa.

Chỉ cần nghĩ đến là toàn thân lại thấy lạnh run.

Sở Trung Thiên nhận thấy thân thể Trầm Di cứng ngắc, vì thế ôm chặt lấy Trầm Di.

Cái ôm mạnh mẽ làm cho người ta hít thở không thông, thực sự có thể mang đến cảm giác an toàn.

Thôi kệ, đã yêu thì cứ yêu đi, dù sao hiện giờ muốn từ bỏ cũng đã muộn rồi.

Vươn tay xoa xoa lưng đối phương, cảm nhận tình yêu của đối phương, càm giác…thật hạnh phúc.

“Đinh đinh…” Âm thanh của chuông cửa cắt đứt khoảng khắc ngọt ngào.

“Mẹ nó…” Sở Trung Thiên bất mãn lầm bầm, bất đắc dĩ bước xuống mở cửa. Hiện giờ đã hơn 10h tối rồi, còn ai đến nữa?

Từ lỗ mắt mèo1 nhìn ra, là người đưa thư.

Sở Trung Thiên mở cửa.

“Thư chuyển phát nhanh, mời Trầm Di tiên sinh nhận, ký tên xong ta lập tức giao hàng.”

Trầm Di nghe thấy lời của người đưa thư cũng đi tới cửa. Mở phong thư ra.

Trầm Di mở thư ra, không khỏi cười khổ.

Sở Trung Thiên liếc trộm. Trên đó viết: Đơn ly hôn.

Dù biết trước ngày này sẽ đến, nhưng trong nội tâm vẫn không khỏi cảm thấy đau khổ.

Liếc nhìn Sở Trung Thiên.

Hắn yêu Sở Trung Thiên?

Đáp án là có.

Nếu vậy tại sao vẫn cảm thấy đau khổ?

Hôn nhân của bọn họ từ lâu đã chỉ còn trên danh nghĩa, cho nên Trầm Di qua điện thoại đã nói địa chỉ của hắn cho bà xã.

Tuy nhiên, tại thời điểm tan vỡ này, có thể nào lại không cảm thấy đau khổ.

Cầm lấy bút người đưa thư đưa tới, ký tên lên danh sách nhận thư.

“Vợ cũ của ngươi nói, tài sản trong vòng 4 ngày sẽ giải quyết xong, căn hộ kia đã là của ngươi.”

“Ha ha…” Trầm Di cười cười, mới chưa đầy 3 phút đã biến thành vợ cũ?

“…” Cạch một tiếng, cánh cửa nặng nề đóng lại, ngăn người đưa thư ở ngoài cửa.

“Sở Trung Thiên…” Người đưa thư còn chưa nói hết a.

“Thật là, nếu ngươi không thích không thể tống hắn đi mau sao? Chính sự cũng đã xong xuôi, còn đứng đó nói nhảm cái gì.” Bộ dáng vừa rồi của Trầm Di làm cho hắn cảm thấy bực bội.

Trầm Di cũng không nói gì, lặng lẽ đi về giường mình, quay lưng về phía Sở Trung Thiên, ngồi xuống.

“Này…ngươi không sao chứ.”

“Không, ta không sao, bà xã trong lòng ta cũng không phải là quan trọng nhất. Cho nên không có vấn đề gì cả.” Bởi vì bực bội cho nên Trầm Di cũng không nói thật lòng.

Sở Trung Thiên bò lên giường Trầm Di, vòng tay ôm lấy Trầm Di vào lòng.

“Này…” Trầm Di xoay người, muốn ngăn Sở Trung Thiên lại. “Ngô…”

Nụ hôn vô cùng kịch liệt, làm cho toàn thân không khỏi nhũn ra.

Cảm giác được tay của đối phương đang cởi quần mình, sau đó bàn tay với vào trong quần lót.

“Ngô…” Vươn tay muốn ngăn cản Sở Trung Thiên.

“Ngoan, thả lỏng, đừng nghĩ gì hết, cứ để mọi thứ cho ta.” Sở Trung Thiên phun khí bên tai Trầm Di, thỏa mãn nhìn thân thể đối phương có chút run rẩy.

Do dự một chút, Trầm Di thả lỏng.

Rõ ràng vừa rồi có cảm giác như vậy, hiện tại thoáng cái lại mềm xuống.

Một tay ôm nhu xoa nắn phân thân của Trầm Di, tay kia chui vào trong áo, đùa nghịch điểm nhỏ mẫn cảm trước ngực.

“Ngô…” Mấy ngày nay thân thể không còn nóng lên như trước nữa, nhưng mà lại vẫn mẫn cảm như vậy.

Kích thích trước ngực không khỏi làm cho Trầm Di thoáng lui người về đằng sau, kết quả là cái mông liền chạm đến dục vọng nóng đến dọa người của Sở Trung Thiên.

“A…Sở, Sở Trung Thiên…” Dưới sự kích thích ở nhiều chỗ, thân thể của Trầm Di nổi lên phản ứng. Cho dù cách qua quần áo, nhưng nhiệt độ của dục vọng sau lưng vẫn truyền đến rõ rệt, làm cho thân thể nhịn không được mà phát run.

Sở Trung Thiên rút bàn tay đang vuốt ve trước ngực đối phương ra, cởi nút áo sơ mi của Trầm Di.

Nút thứ nhất, nút thứ hai, nút thứ ba.

Toàn bộ áo được cởi ra, vắt trên cánh tay Trầm Di.

Điểm nổi trước ngực bị Sở Trung Thiên đùa giỡn đứng thẳng lên.

Ánh mắt Trầm Di thoáng nhìn về phía tấm gương to đặt ở bên cạnh cái tủ đầu giường.

Trên người mình đều là những dấu hôn hồng nhạt, trầm luân trong dục vọng.

Sở Trung Thiên đang nhìn hắn trong gương, ánh mắt tựa như nhìn thấu tới tận linh hồn làm cho Trầm Di không khỏi quay đầu lại.

“Hiện tai người quan trọng nhất trong lòng ngươi là ai?” Trong lòng Sở Trung Thiên thực ra đã biết rõ đáp án, nhưng hắn muốn để chính miệng Trầm Di nói ra.

“A…ngô…” Chỉ càm thấy bàn tay đặt tại phân thân không ngừng đẩy nhanh tốc độ, khiến cho đầu óc hắn trở nên trống rỗng.

“Ngô…a…” Gần đến cao trào, thân thể Trầm Di hơi run rẩy.

Đột nhiên cảm thấy trong nháy mắt đối phương dừng lại mọi động tác.

Trầm Di cảm giác trong nháy mắt đó, tim mình giống như muốn nhảy cả ra ngoài.

“Hiện tai người quan trọng nhất trong lòng ngươi là ai?” Sở Trung Thiên nhìn Trầm Di trong gương. Áo sơ mi cởi chưa hết, trước ngực phủ kín dấu hôn. Gò má dưới tác động của *** mà đỏ ửng. Đôi môi mềm mại thỉnh thoảng lại tràn ra những âm thanh rên rỉ. Xinh đẹp mà *** loạn.

Ngón tay nhẹ nhàng gãi qua linh khẩu của Trầm Di.

“Ngô…” Trầm Di không tự giác giãy dụa thân thể, đem phân thân cực nóng của mình áp sát vào tay của đối phương.

“Sở…Sở Trung Thiên…” Khó chịu kêu tên của đối phương, muốn đối phương giúp mình phóng thích.

“Hiện tai người quan trọng nhất trong lòng ngươi là ai?” Sở Trung Thiên biết động tác vừa rồi của đối phương chỉ là muốn hắn giúp đỡ giải phóng dục vọng, cho nên lại tiếp tục hỏi.

“Ngô…ngô…” Thân thể Trầm Di khẽ run rẩy, âm thanh phát ra gần như rên rỉ. “Ngô…là…là ngươi, là Sở Trung Thiên…”

“A…” Đột nhiên cảm thấy bàn tay của Sở Trung Thiên đẩy nhanh tốc độ, Trầm Di không khỏi kêu lên. Tay của đối phương không ngừng mạnh mẽ kích thích, đầu óc trở lên trống rỗng. Trầm Di gần như thét lên, phóng thích ra trong tay Sở Trung Thiên.

Thân thể không khỏi cong lên phía trước, cái mông mạnh mẽ đè lên trên dục vọng cực nóng của đối phương, giống như muốn cứ để nguyên quần áo như vậy mà tiến vào trong thân thể mình.

Sở Trung Thiên đứng dậy, lấy phân thân của mình ra.

Phân thân nóng hổi làm cho tay của Trầm Di khẽ run lên. Sau đó nghe lời, rất nhanh cử động.

Sở Trung Thiên muốn nhiều hơn, nhưng bây giờ Trầm Di chỉ có thể đáp ứng được như này.

Cái mông đã không còn đau, tuy nhiên cảm giác sợ hãi khi bị xâm nhập thì vẫn còn tồn tại.

Chậm rãi Trầm Di cũng tìm được điểm mẫn cảm của Sở Trung Thiên. Bộ lộng dần có kỹ xảo hơn.

“Ngô…” Sở Trung Thiên không khỏi hừ lên, Trầm Di cảm giác phân thân trong tay không ngừng nhảy lên, vì vậy dùng ngón tay ôn nhu lướt qua linh khẩu.

Chết tiệt, chỉ mới lần thứ 2 mà Trầm Di đã học được cách làm cho hắn giải quyết dục vọng, thật là nhanh nha.

Chất lỏng trắng đục chảy ra từ khe hở ở ngón tay Trầm Di.

Không khỏi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Sở Trung Thiên.

Ánh mắt bình thường vẫn tựa như bóng đêm, hiện giờ ẩn sâu trong đó là dục vọng.

Cho dù thân thể của đối phương đã phóng thích, nhưng cặp mắt kia vẫn nói cho Trầm Di biết…hắn muốn đối phương.

Bối rối chùi tay vào giấy vệ sinh, thay áo ngủ, lại rửa lại sau đó chui vào trong chăn Sở Trung Thiên.

Đợi thật lâu cho tới khi nghe tiếng hít thở đều đều của đối phương, Trầm Di quay người lại.

Ánh trăng chiếu lên người Sở Trung Thiên đang ngủ say, hai hàng lông mày khi làm việc luôn nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra. Lông mi dài và dày, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng khêu gợi.

Trong lòng Trầm Di lại tiếp tục tự hỏi.

Vì sao nam nhân ưu tú như vậy lại đi yêu một người tầm thường như mình?

Mình cũng yêu hắn?

Lông mi đối phương khẽ run rẩy, Trầm Di không khỏi nở nụ cười.

Hắn yêu Sở Trung Thiên mới có 4 ngày thôi.

Thật buồn cười, chỉ có 4 ngày mà yêu một người, yêu đến chết đi sống lại.

Hình như không đúng, có lẽ là sớm hơn.

Hình như là từ lúc cùng Sở Trung Thiên tăng ca?

Khi trong xe đối phương phát ra bản nhạc mà mình yêu thích nhất.

Còn có bộ dáng ôn nhu mà cô đơn của đối phương, mạnh mẽ tiến sâu vào lòng mình.

Cũng có thể là như vậy. Dù sao nếu muốn ở cùng một chỗ với đối phương, không thể chỉ dựa vào mỗi việc dùng tay giúp đối phương giải quyết dục vọng.

Trong nội tâm không thể không nghĩ, muốn tìm một cơ hội đem toàn bộ bản thân mình dâng hiến cho Sở Trung Thiên.

Chỉ cần nhìn thấy Sở Trung Thiên, sẽ không còn sợ yên tĩnh nữa. Sẽ không sợ ánh mắt khinh bỉ của người khác nữa.

Dù chỉ là đối mặt, cảm giác cũng rất hạnh phúc.

Không khỏi chôn mặt vào trong chăn.

Mình…điên mất rồi.