Khải Thiên, Em Xin Lỗi!

Chương 2: Là em. Chính em!




Khải Thiên quá khỏe, hành hạ Hoài Thương không biết bao nhiêu hiệp, hành từ giường cho tới bệ cửa sổ, bàn Sofa uống nước thậm chí là cả nhà vệ sinh, không có nơi nào trong căn phòng rộng 380m2 này là không có dư vị hoan ái của 2 người.

Những tưởng rằng khi chiếm lấy thân xác cô thì Khải Thiên sẽ vui mừng muốn hét lớn lên cho cả thế giới đều biết rằng Hoài Thương là người phụ nữ của anh, thế nhưng không, Khải Thiên đang trần như nhộng ngồi bệt xuống nền đất lạnh mà nốc rượu.

Ủa gì kỳ vậy? Đang lẽ ra phải vui chứ ta sao lại ngồi nốc rượu rồi khóc chứ? Chẳng lẽ quá vui nên khóc, rơi nước mắt hạnh phúc sao? Ồ no no, anh khóc, anh nốc rượu chỉ vì anh thấy thất vọng và buồn bã mà thôi. Hãy nhìn phía ga giường màu nâu kia xem, ngoài t*** d*** được phóng ra bởi Khải Thiên thì không còn gì hết cả, tức là Hoài Thương không còn trinh nữa, cô đã thuộc về người khác rồi.

- Haha… hahahaha… MẸ KIẾP, KHỐN NẠN! CÁC NGƯỜI LÀ LŨ KHỐN NẠN!

Khải Thiên ném vỡ tan tành chai rượu rỗng rồi đi tới giường bóp cổ Hoài Thương lôi lên, lúc này trông anh thật điên loạn làm sao. Hoài Thương đang ngon giấc bị lôi cổ lên theo nghĩa đen, đau quá không thở nổi mà cầu xin, nhưng cô đã cầu xin nhầm người khi cầm tay Khải Thiên mà gọi tên Minh Quân.

- Minh Quân à? Mở to mắt của cô ra mà nhìn cho kỹ vào xem tôi là ai!

Cách xưng hô tôi và cô này nghe thật lạnh lẽo làm sao, Hoài Thương mở mắt ra và ngạc nhiên sửng sốt khi thấy cả Khải Thiên và chính cô đều không có mặc quần áo.

- Phùng… Khải Thiên! THẢ TÔI RA! (Khụ khụ…)

- Từ bao giờ?

- BỎ RA!

- CÔ TRAO THÂN CHO NÓ TỪ BAO GIỜ?!

Hoài Thương và Minh Quân đã làm chuyện vợ chồng cách đây mới 3 tháng mà thôi tức tháng 9 của năm nay, Hoài Thương buông thõng tay mình xuống giường, nhìn thẳng vào mắt Khải Thiên mà rằng:

- Sao hả? Tôi không còn trong trắng nữa khiến cậu thất vọng lắm à?

- TRẢ LỜI TÔI! CÔ TRAO THÂN CHO NÓ TỪ BAO GIỜ?!

- Tôi yêu anh ấy, trao cái ngàn vàng cho anh ấy thì đã làm sao hả? Cậu là cái thá gì, cậu không xứng đáng để hỏi tôi câu đó.

Khải Thiên không xứng, vậy không lẽ đứa em trai cùng mẹ khác cha với anh, đứa con riêng đó xứng ư? Khải Thiên buông tay khỏi cổ Hoài Thương rồi nắm chặt lấy tóc cô lôi ra tủ quần áo, chọn bừa 1 bộ vest đen lạnh lùng lịch lãm và chọn cho cô 1 chiếc váy dài tay rồi cùng cô vào nhà vệ sinh. Áp sát cô vào tường nhà vệ sinh, bắt lấy cằm cô anh gắt:

- NÓI!

Đáp lại sự tức giận của Khải Thiên là sự im lặng của Hoài Thương, cô tuy không ở Hà Nội 6 năm thế nhưng những thông tin về Khải Thiên cô đều rõ, và Khải Thiên dám cho người tới nhà thờ Hòn Gai bắt cô đem đi thì không đơn giản chỉ dừng lại ở những câu nói mang tính ra lệnh như thế này đâu.

- Nếu tôi nói ra sự thật, cậu sẽ thả tôi đi chứ?

Không đời nào Khải Thiên thả cô ra, anh đã mất cô 6 năm rồi anh không thể mất cô thêm nữa dù chỉ là 1 ngày.

- Cô nghĩ tôi sẽ thả cô đi sao? Cô không nói tôi cũng có cách để biết tường tận hết tất cả mọi chuyện. Tới lúc đó, haha đừng trách tôi là ác độc.

Khải Thiên nở 1 nụ cười thâm độc, bóp nhẹ lấy cổ Hoài Thương và nói rằng nếu cô có con với kẻ khác mà không phải anh thì anh sẽ giết chết đứa nhỏ cùng với người chồng hụt của cô nữa.

- Cậu dám?

- Không có chuyện gì mà thằng Thiên này không dám làm, kể cả dùng dao đâm chính bản thân mình. CÔ NHÌN ĐI, NHÌN CHO KỸ VÀO!

Khải Thiên đưa tay chỉ lên ngực và bụng của mình, nơi chi chít những vết sẹo dài ngắn khác nhau, nhưng Hoài Thương chú ý tới 1 dấu chấm nhỏ trên ngực anh, đưa tay chạm vào nó cô nói:

- Có đau không, Thiên?

TỪ “Thiên” này anh khao khát muốn nghe cô gọi từ 6 năm trước rồi, bàn tay thô to buông khỏi cổ cô, vẻ điên loạn không còn nữa mà dịu dàng hơn hẳn. Đưa mũi mình chạm vào mũi cô rồi cọ nhẹ nhàng anh nói:

- Đau lắm. Rất đau em biết không. Kể tử ngày em ra đi, nó là vết thương đầu tiên của tôi. Đừng rời xa tôi nữa được không Thương, tôi sẽ cho em tất cả những gì tôi có, tiền…

Hoài Thương đẩy mạnh Khải Thiên ra xa mình khiến lưng anh đập vào tường nhà vệ sinh khá mạnh. Nhưng nó không hề hấn gì với anh cả bởi anh còn có nỗi đau gấp vạn lần kìa.

- Thương à…

- Tại sao lúc đó cậu không chết đi?! Cậu chết rồi sẽ không còn ai bắt tôi về đây, sẽ không có ai chia rẽ tôi và anh ấy nữa. Chết đi! Cậu đi chết đi!

Hoài Thương lao vào Khải Thiên điên cuồng đánh vào ngực anh thậm chí là cắn vào da thịt anh. Cô phải nói tới mức nào nữa thì anh mới hiểu cho cô, mới buông tha cô đây, hai người không cùng 1 thế giới, mà không cùng 1 thế giới thì không thể yêu nhau được.

- Cắn đi. Nếu cắn tôi khiến em vui em cứ cắn đi Thương à. Chỉ cần em đừng rời xa tôi nữa.

- Cậu bị ngu sao? Tôi không… hự.

Khải Thiên không muốn nghe câu “Tôi không yêu cậu” rồi thì là “Chúng ta không cùng thế giới” của cô thêm 1 phút giây nào nữa. Đánh ngất cô là chưa đủ, anh bế cô ra ngoài, đặt lên giường rồi đi tới hộc tủ lấy 1 ống Xilanh có chứa thuốc mê tiêm vào người cô. Chỉ có cách này cô mới ngoan ngoãn bên cạnh anh.

Đêm qua khi cô ngấm thuốc anh đã chiêm ngưỡng hết cơ thể đẹp đẽ nhưng gầy guộc này của cô rồi nên anh không ngại tắm rửa và thay quần áo cho cô.

- Cho dù em không nói, cho dù em bảo vệ nó trước mặt tôi, cho dù em hận tôi tới thấu trời xanh tôi vẫn không thể ngừng yêu em Thương à. Có phải dùng biện pháp mạnh, tôi cũng quyết để em phải yêu tôi.

Khải Thiên sau khi thay váy cho cô và khoác lên người mình bộ vest đen liền bế cô xuống con Ferrari Roma màu đen của anh rồi lái đi về hướng quận Hà Đông.

Chiếc xế hộp tiền tỷ lao vút đi vào sáng ngày 25/12, chỉ cần thấy con Ferrari Roma mang biển ngũ quý 5 này là người dân họ đều nói rằng “Phùng tổng đấy”, rồi thì là “Tổng giám đốc tài giỏi của Thiên Đức đấy”.



Khải Thiên đưa Hoài Thương tới bệnh viện Nhân Ái, bệnh viện này có 70% vốn đầu tư của Thiên Đức, là bệnh viện mà chỉ có Khải Thiên là người được free toàn bộ chi phí và nằm giường VIP ở đây. Tới khi chỉ còn cách bệnh viện 5’ lái xe nữa thôi thì HOài Thương tỉnh lại, vừa tỉnh thôi cô đã rap battle với Khải Thiên rồi:

- Cậu đưa tôi đi đâu?

- Đừng sốt ruột, tới nơi rồi.

Đưa mắt nhìn xung quanh, dòng chữ Nhân Ái Hospital đập thẳng vào mắt cô. Tại sao lại là bệnh viện? Nơi cô muốn tới đó là bến xe, cô phải về Quảng Ninh, cô không muốn ở cạnh Khải Thiên.

- Tại sao lại là bệnh viện?

- Xuống xe nào.

- Trả lời câu hỏi của tôi đi!

- Em không có quyền ra lệnh cho tôi trừ khi em lấy tôi làm chồng.

- Tôi đã có chồng rồi và chồng tôi là Bùi Minh Quân!

“Bùi Minh Quân, lại là thằng em không cùng huyết thống đó của mình. Mình có gì không tốt bằng nó chứ tại sao em ấy lại không hề yêu mình? Tại sao vậy chứ?” Siết chặt lấy vô lăng anh ấn còi ô tô inh ỏi inh tai nhức óc người đi đường.

Nhận thấy mình xả stress đã đủ, anh tháo dây an toàn, mở cửa xe rồi đi tới phía cửa xe của cô cưỡng ép cô phải xuống xe. Và dịch vụ mà anh yêu cầu đó là siêu âm và khám thai sản, nếu cô có thai với kẻ khác mà không phải anh, anh sẽ diệt nó từ trong trứng nước.

- Dạ chào Phùng tổng ạ.

- Thằng Trường đâu?

- Dạ bác sĩ Trường đang có ca mổ ruột thừa cho bệnh nhân ạ, cũng gần xong rồi. Không biết Phùng tổng hôm nay muốn khám gì ạ?

- Siêu âm thai nhi!

Chỉ 4 từ đó thôi khiến Hoài Thương bủn rủn chân tay, thực ra cô đã có thai với Minh Quân được 1 tháng mấy hôm thôi. Đêm qua cô bị ngấm thuốc kích dục, bị Khải Thiên hành lên bờ xuống ruộng tới đứng còn không vững thì có lẽ thai nhi gặp vấn đề rồi. Cô lê đôi chân nặng nề cùng Khải Thiên theo bác sĩ tới phòng siêu âm, Khải Thiên anh cũng đã biết tường tận mọi chuyện rồi qua hình ảnh mà Hưng và Trương Tam (28 tuổi, võ sĩ Muay Thái) cung cấp rồi. Và anh biết cô cũng đã có thai.

- Bác sĩ đi vào trước đi, tôi muốn trấn an tinh thần của cô ấy.

- Dạ Phùng tổng cứ thong thả.

Đặt Hoài Thương ngồi xuống ghế chờ, Khải Thiên đưa bàn tay ấm áp của mình áp vào 2 bên má đã tái đi vì lạnh của cô, anh nói:

- Tôi cho em 1 cơ hội cuối cùng, nói thật cho tôi biết đi, em trao thân cho nó từ bao giờ? Em có thai với nó rồi đúng không? Tới lúc nữa vào siêu âm, nếu kết quả em có thai, tôi sẽ phá bỏ nó.

Khải Thiên nhẹ nhàng nhưng mà móc họng, điều này làm cho Hoài Thương sợ hãi tột cùng, bờ vai rung bần bật vì lạnh và sợ hãi, cô run run nói:

- Nếu tôi nói thật, cậu sẽ tha cho đứa bé và anh ấy chứ?

- Còn tùy thuộc vào sự thành khẩn của em Thương à.

Hoài Thương giống như 1 con cá nhỏ bị mắc kẹt, bấu víu vào cánh tay rắn chắc của Khải Thiên vừa khóc vừa nói giống như 1 đứa trẻ, rằng cô đã trao mình cho anh ấy vào ngày đính hôn, cô đã có thai 1 tháng rồi.

- Lấy gì để tôi tin em đây Thương, sau khi em quẳng cho tôi 1 cú lừa rồi rời khỏi tôi trong suốt 6 năm qua đây hả?

- Cậu… không phải cậu nói chỉ cần tôi thật lòng sao?

- Đi vào phòng siêu âm, nếu đúng là 1 tháng, tôi sẽ châm trước cho em lần này. Còn thả em ra thì không bao giờ.

Chỉ cần Khải Thiên không bắt cô phá thai là tốt lắm rồi, Khải Thiên cũng có mặt nhân từ như vậy, đưa cô vào phòng siêu âm Khải Thiên có diện thoại nên phải ra ngoài nghe, để cô cùng 1 bà bác sĩ siêu âm ở trong phòng.

- Alo, tôi đây anh Tam.

- Cậu chủ. Thằng Minh Quân đang ở địa phận Hà Nội ạ.

- THằng đó bây giờ không phải là vấn đề nữa. Anh cùng anh Hưng tìm hiểu chuyện của 6 năm trước giúp tôi, tôi muốn càng nhanh càng tốt.

- Tôi hiểu thưa cậu chủ.

Khải Thiên cúp máy rồi ngồi ở ghế chờ chứ không có vào trong phòng siêu âm, nhếch miệng nở 1 nụ cười thâm độc, anh lên Safari tìm kiếm cách để Hoài Thương sảy thai. Các bạn nghĩ Khải Thiên anh là người nhân từ ư? Ồ no no, các bạn đã nhầm to rồi, anh chỉ nhân từ với Hoài Thương nhưng không có nghĩa là nhân từ với đứa bé trong bụng cô. Với Khải Thiên, đứa bé là thứ nghiệt chủng, quái thai cần phải loại bỏ ngay từ trong trứng nước.

Siêu âm xong rồi, Hoài Thương được bà bác sĩ dìu ra ngoài, bà bác sĩ nói rằng Hoài Thương cô đã mang thai hơn 1 tháng rồi, dựa vào nhịp tim thai thì bà chắc chắn sau 8 tháng nữa sẽ có 1 tiểu công chúa xinh đẹp ra đời.

- Phá đi!

- Phùng Khải Thiên, cậu…

- Phùng tổng nói gì cơ ạ?

- Không nghe rõ sao? TÔI NÓI LÀ PHÁ!

Trong đầu anh chỉ còn là hận thù, anh hận đứa em cùng mẹ khác cha với mình tới tận xương tủy, anh là người tới trước, tỏ tình với cô bằng cả trái tim và sự chân thành vậy mà cô không hề yêu anh. Hình ảnh Hoài Thương hạnh phúc đi bên cạnh Minh Quân cứ quẩn quanh trong đầu anh, chỉ hận không có thứ gì để cho anh đập phá thôi.



- Thai nhi đã hơn 7 tuần, chúng tôi không thể thực hiện việc phá thai bằng thuốc thưa Phùng tổng. Thêm nữa việc…

- BÀ ĐIẾC SAO? PHÁ NÓ ĐI! Bằng không thằng Thiên này sẽ phá tan nát hết cả cái bệnh viện này ra.

Hoài Thương quỳ xuống ôm lấy chân Khải Thiên van xin anh đừng bắt cô bỏ đứa bé, Khải Thiên không chịu, nâng người cô dậy anh đưa tay ôm chặt lấy 2 bả vai của cô anh nói:

- Em có biết trong suốt 6 năm qua tôi nhớ em tới thế nào hay không? Tôi không động vào bất cứ 1 người con gái nào chỉ để chung thủy với mỗi mình em. Còn em thì sao hả? Lừa dối tôi, phản bội tôi để đi với thằng khác. Tôi có gì không bằng nó chứ hả?

Bà bác sĩ đã lén lút chạy đi báo viện trưởng từ lúc Hoài Thương quỳ xuống ôm chân anh rồi. Khải Thiên áp sát cô vào tường rồi cưỡng hôn cô 1 cách thô bạo ngay ngoài cửa phòng siêu âm. Cô có hận anh tới tận xương tủy cũng được, bắt buộc cô không được mang trong mình thứ nghiệt chủng đó.

- Thiên! Đây là bệnh viện không phải khách sạn.

Chất giọng trầm ấm này là của Minh Trường bạn thân của Khải Thiên, bà bác sĩ có đưa tờ giấy siêu âm cho Trường rồi và nói rằng Phùng tổng đang bắt cô gái nhỏ gầy guộc kia phá thai. Hai từ Nhân Ái là do Khải Thiên đặt, anh muốn đổi tên cho nó là bệnh viện Ác Độc, Ác Độc Hospital hay sao?

- Tại sao lại bắt cô ấy phá thai? Mày có biết phá thai khi quá 7 tuần là rất nguy hiểm không? Hậu quả xấu nhất là cô ấy sẽ không có khả năng làm mẹ.

- Không thể phá thai bằng thuốc thì nạo hút thai! Mày nên nhớ tao là cổ đông lớn nhất, 70% số vốn đầu tư xây bệnh viện là của tao.

- Phải, tao chưa bao giờ quên đi ân tình của mày, nhưng không có nghĩa mày ra lệnh gì là tao phải làm theo như thế. Bệnh viện này phát triển được tới giờ có công của tao và Thu Ngọc.

Minh Trường nói Khải Thiên đưa Hoài Thương tới phòng làm việc của anh ta, anh ta muốn hỏi Hoài Thương 1 vài vấn đề trước khi suy nghĩ xem có nên phá thai hay không.

- Bác sĩ à!

- Cô yên tâm. Tôi là bác sĩ, sứ mệnh của tôi là bảo vệ sức khỏe cho bệnh nhân.

Đưa Hoài Thương vào phòng của Minh Trường, Khải Thiên cũng muốn vào trong nhưng Minh Trường không cho bởi bác sĩ muốn hỏi Hoài Thương 1 vài vấn đề riêng tư.

- Theo như giấy siêu âm có nói cô đã mang thai hơn 1 tháng. Vậy chuyện cô và thằng Thiên… đêm qua 2 người đã xảy ra quan hệ?

Hoài Thương gật đầu, nhưng chuyện đó đối với cô không còn quan trọng, người duy nhất có thể cứu cô, đem cô rời khỏi Khải Thiên chỉ có thể là người phụ nữ đó mà thôi.

- Bác sĩ, tôi có thể…

Chưa kịp nói hết câu thì Khải Thiên đạp cửa phòng đi vào rồi nắm chặt lấy tay Hoài Thương, đem cô ra sau lưng Khải Thiên nói:

- Mày nói đi. Được hay không được?

- Thiên à, tao nghĩ mày nên suy nghĩ kỹ trước khi đưa cô ấy đi phá thai.

- Mày biết em ấy là ai không? Là Thương. Là Thương đấy và em ấy đã trở về với tao. Em ấy lừa dối tao, 6 năm trước tao như nào mày là người rõ nhất. Bởi vậy đừng có ngăn cản tao.

- Nghe tao nói đã. Cô ấy lừa dối mày tại sao mày không đi tìm hiểu, không phải mày và đám vệ sĩ của mày giỏi việc điều tra lắm à? Đứa bé không có tội tình gì cả, mày yêu cô ấy thì mày nên mở tấm lòng vị tha của mày ra và bỏ qua tất cả chứ không phải cưỡng ép cô ấy mày hiểu không?

- Tao không biết, tao không muốn hiểu. Tao chỉ biết rằng em ấy phải trả giá cho sự lừa dối và phản bội tình yêu của tao!

Sau trận tỉ thí rap battle chưa phân thắng bại thì Khải Thiên lôi Hoài Thương đi trước sự ngăn cản kịch liệt của Minh Trường. Thân là bác sĩ, anh ta không cho phép bất cứ 1 trường hợp nào phá thai trừ khi sản phụ đó có bệnh bắt buộc phải phá thai để duy trì sự sống.

- Thiên! Đứng lại cho tao! KHẢI THIÊN!

Thấy bảo vệ đang đi tuần để kiểm tra an ninh, Minh Trường liền gọi họ giữ Khải Thiên lại, nhưng trái với suy nghĩ của bác sĩ, Khải Thiên tuy đang có nữ nhân bên cạnh nhưng vẫn kháng cự mạnh mẽ lắm, chỉ với 2 cước của anh 2 bảo vệ lăn lóc nằm sõng soài trên nền đất.

- THẰNG KIA ĐỨNG LẠI CHO TAO MAU!

- Trường! Có chuyện gì mà anh hét ầm lên vậy?

- Chăm sóc bệnh nhân An Vi cho anh, anh phải đuổi theo thằng Thiên.

- Phùng tổng sao? Anh nhắm đuổi được không?

Vận tốc tối đa của Ferrari Roma là 320km/h còn Camry 2.5 của bác sĩ chỉ có 210km/h, đúng là không thể nào đuổi kịp. Thế nhưng còn nước thì còn tát, không kịp bác sĩ cũng phải đuổi. Anh không muốn bạn thân mình sau này phải hối hận trong muộn màng.

Nhưng đúng như Thu Ngọc nói, anh bác sĩ trẻ tuổi không đuổi kịp vị tổng tài bá đạo có phần thâm độc của tập đoàn Thiên Đức. Minh Trường chỉ biết cầu nguyện cho Hoài Thương vượt qua cái ải này của Khải Thiên thôi.

Tại bệnh viện Hồng Ngọc, Khải Thiên nổi trận lôi đình khi bác sĩ ở đây cũng không đồng ý phá thai cho Hoài Thương.

- Tại sao lại không thể phá?

- Về lý thuyết thì nạp phá thai bây giờ là chuyện hết sức bình thường thưa Phùng tổng, nhưng thực tế mọi chuyện không đơn giản, sức khỏe của cô ấy không được tốt, thai nhi cũng đã được hơn 8 tuần, không thể dùng phương pháp phá thai an toàn bằng thuốc được. Hơn nữa đứa bé không có tội Phùng tổng à.

Khải Thiên đưa tay ôm lấy đầu, tới tận Hồng Ngọc rồi vẫn không thể phá thì có tới bệnh viện nào đi chăng nữa cũng không thể phá thai đâu. Thôi thì về nhà suy nghĩ thêm vậy, dù sao nay chủ nhật, anh không phải tới công ty. Trên chiếc xế hộp gần 20 tỷ đồng 2 người chẳng nói chuyện gì với nhau cả, chỉ có tiếng thở mạnh của Khải Thiên cùng tiếng động cơ mà thôi.

- Em tính im lặng tới bao giờ? Em muốn hành hạ tôi tới bao giờ nữa đây Thương?

- Còn cậu, cậu định giữ tôi ở bên mình tới bao giờ nữa? Cậu thấy rồi đấy, bác sĩ không cho tôi phá thai, mở lòng mình ra đi Khải Thiên, cậu sẽ tìm được 1 người con gái tốt hơn tôi và yêu cậu.

- Người duy nhất làm vợ tôi là em, chỉ duy nhất 1 mình em thôi.