Khải Thiên, Em Xin Lỗi!

Chương 11: Có 1 Khải Thiên chung tình và biết nghe lời vợ (Phần 1)




Minh Quân thều thào được vài chữ, 1 người bình thường hiền lành nhẹ nhàng chỉ biết cắm mặt vào mấy cái bánh như anh ta thì không chịu được tới rồi thứ 5 đã gục rồi thì sao đòi lại vợ và con mình đây. Anh ta chỉ còn biết cầu cứu người mẹ giàu có của mình thôi.

- Mẹ! Thương và con của con đang trong tay anh ta.

- Mẹ biết rồi.

Khải Thiên cười khẩy, châm lửa hút 1 điếu thuốc rồi nói rằng nếu muốn anh thả Hoài Thương ra thì quá ư là dễ, chỉ cần cô phá bỏ cái thai đó đi rồi cùng anh giao hợp, chỉ cần cô sinh cho anh 1 đứa con gái thôi, anh sẽ thả cô đi.

- Lấy gì đảm bảo anh sẽ thả em ấy ra?

- Tao thề danh dự với tư cách là tổng giám đốc của Thiên Đức. Sao? Đồng ý chứ em trai?

“Minh Quân à mày không thể nào đâu. Tao đã buông bỏ ý định đó rồi vì em ấy bị tiền đình. Mày nghĩ tao vui vẻ sung sướng khi nuôi con của mày và em ấy sao? Tao không đủ lòng vị tha để làm điều đó.”

- Được. Phá nó đi.

- Mày nói sao cơ?

Khải Thiên bày ra vẻ mặt vui sướng giả trân, anh không ngờ rằng em trai mình lại bằng lòng mất đi đứa con đầu lòng này chỉ để đổi lấy sự tự do của Hoài Thương sau 10 tháng nữa, thật sự ngoài sức tưởng tượng của anh. Cười khẩy 1 cái, anh rút điện thoại của mình ra bật loa ngoài:

- Thương à, em nghe nó nói chưa? Thằng chồng em đấy, nó bảo em phá thai đi để nhanh chóng có thai với tôi đấy. Haha…

[Minh Quân à. Nếu như anh đồng ý muốn em phá nó, em sẽ phá. Đồng nghĩa với việc chúng ta không ai nợ ai nữa.]

“Giọng nói này là của em ấy? Là Hoài Thương… mình mắc bẫy hắn ta rồi. Khốn kiếp.” Minh Quân chống chế, rằng đó là do Khải Thiên bắt ép anh ta phải nói như vậy, anh ta thật lòng không muốn nói câu đó đâu, anh ta không phải người táng tận lương tâm như thế.

- Anh nói để chú mày biết này, từ khi xuống đây anh đã gọi điện thoại cho Mỹ Lệ ở trên phòng rồi, những gì anh nói, mẹ nói và chú mày nói em ấy đã nghe thấy hết. Em ấy bị tiền đình phá thai sẽ rất nguy hiểm nhưng mày vẫn đồng ý để em ấy phá, tình yêu của mày thật đẹp đấy Minh Quân à. Còn mẹ, tôi muốn mẹ kể lại tường tận sự việc. Mẹ biết tôi yêu Thương từ lúc nào?

- Nếu con bắt mẹ về đây chỉ để tra khảo chuyện quá khứ thì mẹ không có gì để nói với con. Những chuyện mẹ làm đều vì tốt cho con thôi Khải Thiên à.

- Tốt cho tôi ư? Haha… HAHAHAHAA… Câu nói đó phát ra từ mồm bà nghe thật vui tai làm sao.

Khải Thiên cởi hờ hững áo choàng ra để lộ những vết sẹo chằng chịt, anh chỉ vào vết thương ở phía tim mình rồi hét ấm lên:

- Tốt cho tôi? Tốt cho tôi vậy lúc tôi nằm bệnh viện bà ở đâu? BÀ ĐÃ Ở ĐÂU HẢAAAAA?

Vụ tai nạn ở cầu Thanh Trì năm đó khiến Khải Thiên gục ngã hoàn toàn, chiếc lắc tay vàng tây mà anh dùng cả tháng lương làm gia sư dạy Toán của mình để mua cho cô cháy đen được bác sĩ gửi lại. Suốt 1 tuần trời tức 7 ngày anh không ăn không uống gì hết, chỉ có nằm trên giường ngủ ở tầng 3 ôm lấy tấm ảnh chụp của Hoài Thương mà khóc. Bà Thu biết anh thích ăn xôi thịt kho tàu với trứng ốp la lòng đào nên đã làm rất nhiều rồi nài nỉ anh ăn chúng nhưng Khải Thiên vẫn đâu đóng đấy. Anh ngất xỉu vì nhịn đói lâu ngày, từ 72kg chỉ còn có 59kg mà thôi. Lúc đó ông Huy đi công tác bên Mỹ chỉ còn lại và Hoa ở Việt Nam trông coi săn sóc công ty.

- Thằng Thiên thế nào rồi?

- Dạ bà chủ. Bác sĩ nói cậu chủ bị suy nhược cơ thể do nhịn đói lâu ngày. Vụ tai nạn đó khiến cậu chủ thay đổi hoàn toàn bà chủ à.

Bà Hoa lúc đó cầm cặp lồng phở bò đưa cho bà Thu rồi nói bà Thu khi nào Khải Thiên tỉnh thì cho anh ăn, thế nhưng bà Hoa đâu biết rằng con trai mình từ lâu không thích ăn phở bò bởi mùi gây của nó. Nằm viện truyền nước và ăn xôi thịt liên tiếp 4 ngày trời Khải Thiên cũng hồi tỉnh 1 chút và xuất viện trở về nhà, nhưng khung ảnh của Hoài Thương (lúc đó bị vỡ do anh làm rơi xuống đất trong lúc ngất xỉu) khiến anh 1 lần nữa gục ngã, anh cuống cuồng điên loạn chạy xuống tầng 1 nơi bà Thu đang gọt hoa quả để ép nước.

- Cậu chủ, ăn 1 ch… KÌA CẬU CHỦ, CẬU CHỦ LÀM GÌ VẬY?

Bà Hoa hốt hoảng khi Khải Thiên cầm lấy con dao bà đang gọt hoa quả rồi cũng lên thật cao.

- HƯNG! CẬU HƯNG!

Hưng vệ sĩ đang tưới cây ngoài sân liền chạy vội vào trong, thấy cậu chủ mình đang tay cầm dao liền đi tới đập mạnh 1 phát vào gáy Khải Thiên làm anh gục tại chỗ.

- Cô Thu à, từ lần sau làm chuyện gì nhớ cất dao cẩn thận nhé. À còn nữa, bát đĩa mà cậu chủ ăn thì thay hết bằng inox giúp cháu.

- Dạ vâng tôi biết rồi cậu Hưng. Chẳng qua hồi nãy là gọt hoa quả để ép nước cho cậu chủ uống đây này. Hãi quá.

Sau lần tự tử không thành, Khải Thiên biết mọi người đều muốn tốt cho anh, không cho anh tự kết liễu mạng sống của mình, nhưng với anh, Hoài Thương là tất cả, cô sống thì anh sống, mà cô chết, anh sẽ tìm mọi cách để chết cùng cô. Chỉ với 2 ngày, Khải Thiên đã quay trở lại với nếp sống sinh hoạt như trước đây, vui vẻ trở lại rồi. Mọi người cứ nghĩ anh đã quên đi vụ tai nạn thương tâm đó nhưng không, trong lúc anh đi tới bar Montana (bar của nhà anh mở) uống rượu và chơi bời đã lấy dùi chọc đá chọc thẳng vào ngực mình ngay trong phòng VIP.

- Alo tôi Hưng đây.

[Anh Hưng. Em là Sơn bạn của thằng Thiên. Anh ơi nó tự tử rồi em đang đưa nó đi viện cấp cứu. Anh mau tới đây nhé.]

- Cậu Sơn bảo sao? Cậu chủ… tự tử?

[Vâng ạ. Nó bảo em đi lấy hoa quả cho nó, còn nó ngồi trong phòng lấy dùi chọc đá đâm thẳng vào tim. Em gọi cho cô Hoa không được mà chú Huy thì cũng không nghe máy nên em gọi cho anh. Anh vào ngay nhé bệnh viện đa khoa quốc tế Vinmec.]

Hưng nghe xong vội chạy đi thông báo tình hình cho bà Thu ông Thụy, cả 2 người đều tá hỏa lên thay đồ rồi ra xe phóng như bay tới bệnh viện.

- Thế nào hả? Lúc tôi suýt chết trong bệnh viện bà ở đâu? Bà ở đâu hả bà Hoa?

Ông Huy không nghe điện thoại của Sơn là vì đang trong cuộc họp hội đồng quản trị, nhưng tin nhắn của ông Thụy tới số máy khẩn cấp ông liền bỏ cuộc họp còn đang dang dở mà chạy thẳng tới bệnh viện. Ông chỉ có 1 đứa con độc nhất là Khải Thiên thôi, anh chết rồi ông còn động lực nào để sống tiếp chứ.

- Chú Huy.

- Ông chủ ạ.

- Chào mọi người. Thằng Thiên thế nào rồi, bác sĩ nói sao?

- Ông chủ bình tĩnh ạ bác sĩ vẫn đang cấp cứu cho cậu chủ.

- Tôi nghe chú Thụy kể lại là thằng Thiên nó bình thường lại rồi mà, tại sao lại tự tử nữa?

Ông Thụy xấu hổ cúi đầu nhận tội, sau đó đưa bức thư mà Khải Thiên đã viết trước khi tới quán bar. Nội dung của bức thư viết tay kia chủ yếu là những lời xin lỗi, rồi thì là anh không thể nào sống trên cõi đời này mà không có Hoài Thương, cô chết rồi vậy không có lí do gì để anh tồn tại nữa.

Thế nhưng nguyện vọng của anh được ở bên Hoài Thương dưới suối vàng không thể thực hiện được khi mà đội ngũ y bác sĩ cùng ông Khải Huy không cho anh toại nguyện, Thần Chết không thể nào cướp anh đi được. Sau lần thập tử nhất sinh đó anh vẫn tiếp tục những màn hành hạ chính bản thân mình khi dùng dao cửa cổ tay, rạch lên bụng và ngực mình những vết dài ngoằng chằng chịt và những lần đi bar uống rượu say sỉn không biết trời trăng mây đất là gì luôn.

- Sau tất cả những chuyện xảy ra như ép Hoài Thương bỏ học, đe doạ bố mẹ em ấy ở quê và cả tôi, bà có thấy mình quá vô cảm rồi không bà Hoa? Ở đây mà sám hối hết cuộc đời đi!

[Khải Thiên, họ là mẹ, là em trai cậu đấy. Cậu không thể đối xử với họ như vậy.]

- Ồ em nói làm tôi quên đi 1 người đấy, tên gì nhở? À đúng rồi, ông Toàn, người đã cướp mẹ tôi khỏi cuộc đời của bố tôi nữa.

- Con sai rồi Thiên à, chẳng ai cướp mẹ đi cả. Mẹ và chú Toàn đã yêu nhau từ thời phổ thông rồi, nhưng bà ngoại con bắt mẹ lấy bố con.

- Vậy tôi là kết quả của 1 cuộc hôn nhân không có tình yêu?

- Thiên à con nghe mẹ nói này.

- Bà im đi! Bố tôi đã làm gì sai mà bà phản bội ông ấy chứ? BÀ NÓI ĐI! BỐ TÔI ĐÃ LÀM GÌ SAI HẢ?

Từ lúc Khải Thiên còn nhỏ được nghe bố mình kể về chuyện tình đẹp đẽ của ông và bà Hoa, rằng ông thầm yêu bà từ khi còn học cấp 2 lận, bà Hoa lúc đó là hoa khôi của trường được rất nhiều người con trai theo đuổi. Chỉ vì ngượng ngùng không dám thổ lộ, tới khi học cấp 3, cũng năm lớp 12 đó ông Huy mua hoa hồng tặng bà Hoa bằng tiền làm thêm của ông, nhưng khi tới nhà bà Hoa thì lại thấy bà cầm bó hoa cúc trắng trên tay và tươi cười với 1 người con trai khác, ông Huy biết mình là người đến sau nên tự động rút lui. Cuộc hôn nhân của ông Huy và bà Hoa vốn dĩ chỉ là do sự sắp xếp của 2 bên gia đình và tình yêu đơn phương của ông Khải Huy mà thôi.

- TÔI HẬN CÁC NGƯỜI!

Bản thân anh là kết quả của 1 cuộc hôn nhân không hạnh phúc khiến anh bất mãn với cuộc sống này. Mở cửa tầng hầm rồi đi lên phòng với 1 tâm trạng không thoải mái, anh cần 1 thứ gì đó giúp anh giải toả, và đó chính là rượu. Thế nhưng tìm mãi chẳng thấy chai nào vì vệ sĩ đã đập hết rượu của anh đi rồi nên anh thấy thứ đồ gì có thể đập được là anh cầm nó lên rồi ném thật mạnh xuống nền đứa hoa cương, ví dụ như là bát ăn cơm, đĩa và cả bát ô tô.

Ông Thụy bà Thu, cả vệ sĩ và 2 cô gái đang tâm sự mỏng trên tầng 3 kia đều nghe thấy tiếng đổ vỡ và chạy tới nơi xảy ra hiện trường, họ thấy không chỉ có bát đĩa ngổn ngang trên nền đất. Nghĩ Khải THiên sẽ lấy mảnh sành mà tự sát như trước đây liền chạy tới ngăn cản:

- CẬU CHỦ, ĐỪNG MÀ TÔI XIN CẬU CHỦ ĐÓ.

- Cút đi!

- NGƯỜI ĐÂU! ĐƯA CẬU CHỦ LÊN PHÒNG

- TÔI BẢO CÁC NGƯỜI CÚT. ĐIẾC SAO HẢ?

Máu ở đây chính là do bàn chân anh, Hoài Thương nhìn thấy máu me bỗng bủn rủn chân tay rồi ngất xỉu tại chỗ. Tất cả lại 1 phen kinh hãi quay ra gọi cô, nhất là Mỹ Lệ, chỉ có Hoài Thương mới ngăn được cậu chủ Khải Thiên hành hạ chính mình nên Lệ gọi to lắm:

- CHỊ THƯƠNG! CHỊ TỈNH DẬY ĐI MÀ. CHỊ THƯƠNG!

Và kế sách của Mỹ Lệ đã thành công ngoài sự mong đợi, Khải Thiên không đập phá đồ đạc nữa, trực tiếp bế Hoài Thương lên tầng 3 rồi nói với mọi người gọi bác sĩ Khiêm (bác sĩ riêng của ông Khải Huy) tới nhà khám bệnh.

- Thật may mắn khi cậu chủ biết dừng lại đúng lúc.

- Phải đấy, nếu không có cô chủ bị ngất thì e rằng cậu chủ đã lấy mảnh sành cứa vào người mình.

- Chỉ có tình yêu của cô chủ mới cảm hóa được cậu chủ thôi. Nhưng khiến cô chủ yêu cậu chủ sao khó quá vậy chứ?

Đó là những lời nói phát ra từ miệng của các anh vệ sĩ ở biệt thự Khải Thiên, vệ sĩ can ngăn chưa chắc Khải Thiên anh chịu dừng lại, ấy vậy mà cô chủ Hoài Thương của họ ngất xỉu lại làm cho cậu chủ lo lắng mà dừng việc đập phá lại. Hoài Thương cô đúng là ân nhân, là vị cứu tinh của họ rồi đấy.

- Em ấy sao rồi bác sĩ?



- Cô Thương chỉ bị tụt huyết áp mà thôi, cậu Thiên xin đừng lo lắng quá.

- Bác sĩ à có phải em ấy đã từng bị tiền đình không?

- Nhìn bằng mắt thường tôi thấy cô Thương khá gầy guộc nhưng chưa thể xác định được rõ là cô Thương có bị tiền đình hay không. Phụ nữ mang thai không nên để mình quá yếu ớt sẽ khiến thai nhi trong bụng không thể phát triển, có thể sẽ phát sinh tình trạng sinh non hoặc chết yểu cậu Thiên ạ.

Bác sĩ Khiêm cứ nghĩ thai nhi trong bụng của Hoài Thương là con của Khải Thiên nên có tốt bụng biết ra giấy cho anh những loại thực phẩm, hoa quả và thực phẩm chức năng tốt cho phụ nữ mang thai và cả sữa bầu loại tốt nữa. Thăm khám cho cô 1 lúc bác sĩ cũng ra về bởi giờ này cũng đã tối muộn rồi.

- Cảm ơn bác sĩ đã tận tình khám bệnh cho cô chủ chúng tôi. Thật xin lỗi đã làm phiền bác sĩ vào giờ này.

- Không có gì đâu. Khám chữa bệnh là công việc của tôi mà. Cho tôi gửi lời hỏi thăm tới chủ tịch Khải Huy.

- Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ chuyển lời cho ông chủ.

Trên phòng ngủ, Khải Thiên vừa ôm hôn âu yếm vừa nắm tay Hoài Thương mà xoa nhẹ, cô có thể sẽ sinh non hoặc thai nhi chết yểu vì thể trạng yếu ớt sao? Thật tâm trong lòng anh anh không muốn cô mang đứa con này tới 8 tháng nữa, anh vẫn phải tìm được hồ sơ bệnh án của cô khi cô còn làm việc ở Quảng Ninh mới được.

[Alo cậu chủ, chúng tôi Kiên và Cường có mặt ạ.]

- Hai anh tìm hiểu cho tôi bệnh viện Bãi Cháy nơi Hoài Thương nằm, lấy cho bằng được quyển sổ khám bệnh và hồ sơ bệnh án của em ấy cho tôi.

[Vâng thưa cậu chủ. Chúng tôi sẽ làm ngay ạ.]

“Thương, có thể em sẽ hận tôi tới tận xương tủy, nhưng tôi không chấp nhận được chuyện em mang theo đưa nhỏ này bên mình rồi nghĩ về thằng Quân. Em là của 1 mình tôi thôi.”

Có thể người đời sẽ nói Khải Thiên anh là con người ích kỷ để và độc đoán, tranh giành tình yêu với chính em trai của mình. Nhưng tình yêu không có tội lỗi gì cả, hơn nữa anh là người đến trước, anh có quyền yêu và trói buộc Hoài Thương bên mình theo cách mà anh muốn, dù có phải dùng tới biện pháp mạnh.

Sáng hôm sau, ngày 27/12, đã 9h sáng rồi nhưng không 1 ai mang đồ ăn sáng xuống hầm cho bà Hoa và Minh Quân, họ đã đói bụng quá rồi, không lẽ đây là sự trừng phạt của Khải Thiên? Nếu vậy thì anh đã quá độc ác với chính mẹ ruột của mình rồi. Cửa tầng hầm mở ra, ông Thụy đi vào và trên tay ông là 2 chiếc pizza xúc xích ngô còn nóng và thơm lắm, ngó ngàng ngó dọc rồi đưa tới chỗ bà chủ đang nằm và Minh Quân đang bị trói trên xà nhà.

- Bà chủ với cậu hai mau ăn đi.

- Chú à, Hoài Thương em ấy ra sao rồi ạ?

- Cô chủ vào tối muốn ngày hôm qua bị tụt huyết áp dẫn đến ngất xỉu, cũng may là sáng nay đã hồi tỉnh. Cô chủ có làm pizza cho 2 người.

Khải Thiên có dặn tất cả mọi người ở nhà là không được mang bất cứ thứ gì xuống hầm cho mẹ anh và Minh Quân ăn, anh đang trừng phạt họ bằng cách bỏ đói, để cho họ biết tới sự khổ sở của anh trước đây. Nhưng Hoài Thương không nghe và còn làm trái ý anh, cô muốn anh trừng phạt cô hay sao đây?

[Alo cậu chủ ạ.]

- Tại sao chú lại để cho em ấy xuống bếp?

[Cô chủ nói muốn đi xuống bếp làm việc cũng như thăm quan ngôi biệt thự thôi ạ.]

- Thăm quan và làm đồ ăn cho 2 người vô tâm kia sao? Chú muốn tôi đuổi việc chú sao chú Thụy?

[Cậu chủ à, có thể cậu không công nhận cậu hai Minh Quân là em mình, nhưng bà chủ là mẹ của cậu, cậu chủ không thể nào đối xử với mẹ mình như vậy. Đây là lời mà cô chủ đã nói.]

Khải Thiên gầm rít lên chứng tỏ anh đã và đang rất bực. Người phụ nữ đó ném tiền cho cô, cô thường cô nghèo mạt, người con trai có nước da trắng trẻo kia đã từng hạ thuốc cô rồi ép cô quan hệ tình dục, loại người như vậy cô vẫn đối xử tốt với họ như thế sao?

- Chú nói với Thương làm xôi thịt kho tàu cho tôi rồi 11h trưa nay mang tới công ty.

[Dạ vâng cậu chủ.]

Có sức để làm pizza cho 2 con người kia thì chắc chắn sẽ có đủ sức để nấu xôi thịt cho anh như 6 năm trước rồi, Khải Thiên xốc lại tinh thần làm việc để trưa nay còn ăn món xôi sở trường nữa.

Cộc cộc:

- MỜI VÀO!

- Phùng tổng, cổ phiếu của chúng ta đã sụt giảm khá mạnh vào phiên giao dịch sáng nay.

Sáng nay lúc anh chăm đàn gà đã được Hoàng Anh báo lại, chỉ có thể là ông chủ của Mạnh Hải nhúng tay vào thôi vì trước mặt ông ta anh đã nói thẳng là mình không muốn lấy Lan Chi làm vợ.

- Gọi Hoàng Anh cho tôi.

- Dạ giám đốc Hoàng Anh đã đi lo việc này rồi ạ thưa Phùng tổng.

- Tốt. Cô chuẩn bị cho tôi 1 cuộc họp vào 2h chiều nay, sẽ có tôi, phòng sáng tạo và phòng kế toán. Nội dung của cuộc họp chiều nay sẽ là dự án xây dựng nhà hàng ở Hà Nội.

- Dạ vâng thưa Phùng tổng.

Cô thư ký đi rồi anh mới nới lỏng cavat ra rồi ngả lưng ra chiếc ghế xoay. Dự án này thực ra là kết quả của đêm hôm qua không ngủ được của anh, Thiên Đức của anh cần 1 thứ gì đó mới mẻ, sẽ không còn là công ty chuyên nhận thầu xây dựng nữa, họ sẽ dấn thân sâu hơn vào lĩnh vực ăn uống và giải trí.

- Cậu ta nói như vậy sao chú Thụy?

- Dạ vâng thưa cô chủ. Vợ tôi đã đi chợ rồi cũng sắp về, cậu chủ muốn đích thân cô chủ làm và mang tới tập đoàn đó ạ.

- Vậy… còn chú… à không, chủ tịch Phùng thì sao ạ? Chủ tịch có ở tập đoàn không chú?

Ông Thụy cười tươi lắm rồi gật đầu, tập đoàn là của bố con ông Khải Huy thì ông dĩ nhiên là ở đó rồi, ông Thụy hiểu Hoài Thương muốn nói gì thêm rồi nên ông cản trước, rằng ông chủ của ông không thích ăn đồ quá nhiều dầu mỡ.

- Dạ. Như vậy là ở điểm này Khải Thiên cậu ta không giống bố mình rồi. 1 tuần thì tới 6 ngày đều ăn được xôi thịt kho

- Phải đấy cô chủ ạ. Nhiều lúc tôi tự hỏi cậu chủ ăn như vậy mà không thấy ngán sao haha.

Hoài Thương cười, 1 nụ cười có phần tươi tỉnh hơn mấy ngày trước, xinh đẹp và hiểu chuyện như cô bây giờ thật hiếm đấy. Nói đâu xa đâu, Lan Chi con ông Hải đấy, cũng là con gái mà kênh kiệu chua ngoa thấy sợ.

[…]

Hoài Thương cũng nấu xong xôi thịt, vì đùng 1 cái Khải Thiên muốn ăn, cô cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác cả nên chỉ có thể thuận theo ý của anh. Và ngoài xôi thịt ra cô có làm thêm cơm trắng, rau cải chip luộc, sườn rim dứa, cuối cùng là canh sườn non ninh củ cảo và cà rốt cho ông Khải Huy, hy vọng là ông sẽ thích những món này. Bà Thu đi tới sắp đồ cho cô, thấy có cặp lồng đầy sườn và dứa liền hỏi cô món này của ai:

- Cháu có làm thêm đồ ăn trưa cho chủ tịch Phùng ạ cô.

- Sao cô chủ biết hay thế? Ông chủ rất thích những món liên quan đến sườn đó ạ.

- Dạ cháu làm đại thôi ạ cô.

- Tuyệt vời cô chủ à, mùi vị rất thơm. Cô chủ nên cho thêm rau mùi nữa vào, ông chủ cực kỳ thích rau mùi.

- Vậy ạ cô?

Nà Thu gật đầu lia lịa rồi đi ra ngoài vườn hái cả mùi ta lẫn mùi tàu răng cưa đi vào trong bếp, rửa sạch rồi thái nhỏ bỏ thêm vào nồi canh sườn. Tuyệt vời, 100 điểm cho nồi canh thơm ngon này. Khi Hoài Thương cùng với ông Thụy đi tới tập đoàn bà Thu còn đưa mắt dõi theo, quả thực bà thích cô ngay từ ngày đầu tiên cậu chủ đưa về nhà ra mắt, con gái hiền lạnh lại chất phác như cô được mấy ai chứ. Bươn chải ngoài đời từ sớm (mới học có lớp 9 đã đi làm thêm), làm trên tàu sang trọng có nhiều tiền nhưng bà không tìm được trên người cô chút nào sự ăn chơi hư hỏng.

- Chú ơi tại sao lại phải đi nhanh như vậy ạ?

- Cô chủ không biết đó thôi, cậu chủ ở tập đoàn là 1 người sếp rất khó tính trong việc giờ giấc. Nhân viên chỉ chậm 1 2 phút thôi là ngày hôm đó họ làm không công. Những dự án chậm tiến độ cậu chủ lại càng khắt khe hơn nên thợ xây họ nghỉ việc khá nhiều ạ.

- Cậu ta rất nghiêm khắc rồi.

- Về điểm này cậu chủ khác xa với ông chủ đó ạ. Ông chủ điềm đạm bao nhiêu cậu chủ lại khắt khe bấy nhiêu. Chính vì vậy ông chủ đã nhiều lần ra tay dọn dẹp cho cậu chủ đấy ạ.

Tới tập đoàn, nơi mà 6 năm trước cô tới đây và tự hứa với lòng mình sẽ không tới đây thêm bất cứ lần nào nữa, ấy vậy mà…

Ông Thụy đưa cô vào trong, qua quầy lễ Tân rồi đi vào thang máy bấm lên tầng 8 phòng chủ tịch nơi ông Khải Huy đang làm việc, gì thì gì cũng cứ phải người lớn trước nó mới phải phép.

Cộc cộc cộc:

- MỜI VÀO!

- Dạ cháu chào chủ tịch.

- Dạ chào ông chủ ạ. Cô chủ có làm đồ ăn trưa cho ông chủ và cậu chủ.

- Ôi quý quá, con đang mệt đừng tốn công như vậy. Ngồi cả đi.

Ông Thụy nói đúng, ông Khải Huy điềm đạm hơn Khải Thiên rất nhiều, ông Huy có nói là người nhà với nhau rồi thì nên gọi ông 1 tiếng bố, vì Hoài Thương đâu phải nhân viên của Thiên Đức, đừng gọi ông là chủ tịch nghe xa lạ lắm.

- Ngon quá nhé. Chú Thụy xới cơm đi.

- Dạ vâng ạ ông chủ.

Ngồi ăn cơm, ông Thụy có hỏi cô đã ăn chưa thì cô nói chút nữa về nhà sẽ ăn cùng với bà Thu và Mỹ Lệ. Cô tới đây đưa đồ ăn cho ông Huy và Khải Thiên sẽ về luôn.



- Thương à, bố thay mặt mẹ thằng Thiên xin lỗi con. Vì bà ấy ích kỷ nên con mới không thể đi học đại học.

- Dạ không sao đâu ạ bố. Học hành cũng tốn kém đủ đường nên con cũng không đi học. Chuyện cũ đã qua từ lâu, chúng ta không nên nhắc lại ạ bố.

- Thằng Thiên nó hiểu chuyện như con thật tốt biết mấy. Thôi con đưa đồ cho nó đi rồi tối nay chúng ta nói chuyện sau nhé.

Khải Thiên nhìn đồng hồ cũng đã quá giờ quy định 15’ rồi, bụng anh đang réo ọc ọc đòi ăn xôi rồi, camera ở nhà báo Hoài Thương của anh đã đi từ 10 rưỡi rồi cơ mà.

Cộc cộc cộc:

- VÀO Đi! (Giọng tức giận)

- Dạ chào cậu chủ. Cô chủ có…

- Tại sao lại lâu như vậy chứ? Em bị ai bắt nạt phải không Thương? Nói tôi nghe đi tôi sẽ sa thải người đó. Chú Thụy!

Ông Thụy cười gượng gạo rồi nói không có ai bắt nạt cô chủ hết, chỉ là cô chủ có làm cơm cho ông chủ nữa, theo vai vế cô đưa cho ông chủ trước rồi mới tới lượt anh.

- Ra vậy.

- Khải Thiên à tôi có chuyện này muốn nói với cậu.

- Tôi không có thói quen nói chuyện hay bàn công việc trong lúc ăn. Chú Thụy về nhà đi, Thương em ấy sẽ ở đây với tôi.

- Thôi cậu ăn đi tôi sẽ nhà ăn cùng cô Thu với Mỹ Lệ.

- Không, em phải ở đây với tôi. Em nói có chuyện muốn nói còn gì.

Ông Thụy chào 2 người rồi ra xe về trước, chỉ còn lại Khải Thiên cùng Hoài Thương trong phòng làm việc rộng tới 508m2 kia. Nói Khải Thiên là người nghiêm túc và hà khắc trong công việc, thì đúng chỉ là trong công việc thôi. Còn giờ nghỉ trưa ăn uống, lại có người đẹp ngồi kế bên thế này thì sao có thể nghiêm túc được đây. Khải Thiên cởi áo vest, tiện tay cởi luôn 3 cúc áo sơ mi trắng ra rồi vỗ vỗ lên đùi mình:

- Em ngồi đi.

- Tôi… tôi…

- Tôi không thích nói 2 lời.

Hoài Thương chần chậm tiến tới gần anh, ngồi lên đùi Khải Thiên ấy à, xấu hổ muốn chết thôi. Khi chỉ còn cách anh đúng 1 cánh tay, trong khi cô vẫn còn đang lưỡng lự chưa dám ngồi thì Khải Thiên anh đã nắm lấy tay cô kéo cô ngồi lên đùi anh rồi. Hít ngửi mùi hương trên người cô, trời ạ sao lúc nào cô cũng thơm được thế.

- Thật thơm.

Anh đưa môi lưỡi của mình dính chặt ở cổ và gáy của cô, nói cô đưa đồ ăn tới hay là nói cô tới để hôn đây. Hoài Thương nhột quá thể, nhăn mặt lại rồi nói:

- Phùng Khải Thiên, đây là công ty… (ưm nhẹ)

- Đây là phòng tôi, tôi không đồng ý cấm ai dám xông vào.

Chỉ mới nhấm nháp 1 chút chiếc cổ cao thơm minh màng kia của cô thôi mà anh đã có phản ứng, yết hầu đi chuyển lên xuống liên tục nhưng không phải mùi xôi thịt thơm mà là do cô. Xoay người cô lại đối diện với mình, tư thế của 2 người lúc này thật muốn có bao nhiêu phóng đãng liền có bấy nhiêu.

- Thương ngoan, hôn tôi đi.

- Nếu cậu không ăn thì tôi sẽ mang xôi về.

- Đừng khiêu chiến tôi, sẽ không có lợi ích gì cho em đâu Thương à.

Khải Thiên cuối cùng cũng buông cô ra để ngồi ăn xôi cho đang hoàng, con quái vật ở phía dưới kia vì sự quyến rũ của cô mà đang ngẩng cao đầu thật làm anh khó chịu quá, món xôi ngon mà cuối cùng thành ra mất ngon. Bỗng Khải Thiên phá lệ, nói trong lúc ăn rằng:

- Chiều nay có 1 bữa tiệc nhỏ, tôi sẽ đưa em về nhà sớm để chuẩn bị.

- Cô Lan Chi đó…

- Nếu em muốn tôi nổi điên thì cứ việc nhắc tới cô ta nhiều vào.

- Cậu ghét cô ấy sao?

- Từ khi yêu em, tôi không để ý bất cứ 1 người con gái nào khác nữa.

Hoài Thương có hỏi về buổi tiệc tối nay là gì, trang trọng hay là thân mật, cô sẽ phải xưng hô với họ thế nào cho đúng mực nọ kia:

- 1 buổi tiệc nhỏ thôi, của bạn tôi làm bên lĩnh vực thời trang và đá quý. Nó có tổ chức 1 buổi đầu giá để từ thiện cho trẻ em vùng cao ở khắp 63 tỉnh thành.

- Ồ. Cô ấy thật có tấm lòng nhân ái đấy.

- Không phải phụ nữ mà là đàn ông. Nhưng mà…

- Nhưng mà sao?

Khải Thiên đưa tay bóp nhẹ lấy cằm cô rồi nâng nó lên, nói rằng nếu cô dám liếc mắt đưa tình với bạn của anh hoặc nhờ vả bạn anh để trốn khỏi anh thì anh sẽ không để yên. Ghen tới mức này sao Khải Thiên? Anh đừng làm cho Hoài Thương sợ chứ.

- Nếu cậu không muốn điều đó xảy ra thì hãy để tôi ở nhà và mang 1 người khác giới đi theo mình.

- Để em ở nhà rồi em gần gũi với thằng đó sao?

Hoài Thương tức giận, đứng phắt dậy rồi chỉ tay vào mặt Khải Thiên mà rằng:

- Cậu ích kỷ vừa thôi Phùng Khải Thiên, cái này không được cái kia cũng không xong. Rốt cuộc cậu muốn cái gì đây?

- Tôi muốn gì à? Tôi muốn chỉ duy nhất 1 thứ thôi đó là tình yêu của em em có hiểu hay không?

Mấy ngày trôi qua rồi và anh không muốn hành hạ cô thêm nữa, nhưng cô không chịu an phận ở trong phòng mà lại làm trái ý anh, lúc cô làm pizza cho Minh Quân, cô có nghĩ gì tới anh ở tập đoàn hay không? Và nếu không có sự đòi hỏi từ phía anh, cô có chịu làm xôi rồi mang tới cho anh không?

- Tôi xin lỗi cậu Khải Thiên à. Tôi chỉ là… bữa tiệc đó…

- Bữa tiệc làm sao?

- Cậu biết đấy, đấu giá gì đó sẽ thu hút giới thương lưu và những đại gia thừa tiền. Cậu lại là tổng giám đốc của 1 tập đoàn lớn, tôi…

Cô chưa nói hết anh đã biết được cô muốn nói gì rồi, chung quy lại cô vẫn không muốn tới buổi tiệc đó chỉ vì cô là con gái nhà nghèo không có học thức, sẽ chỉ là 1 hạt bụi trong mắt họ thôi. Họ sẽ cười vào mặt anh và cả chủ tịch Phùng.

- Em không phải lo vấn đề đó. Em chỉ cần biết 1 điều em là con dâu của chủ tịch tập đoàn Thiên Đức và là vợ của tôi, bất cứ ai đều không dám nói gì em đâu.

Khải Thiên ăn nhanh bát xôi nếu không sẽ nguội mất, và cả cô cũng có chuyện muốn nói với anh mà, anh muốn nghe xem chuyện đó là chuyện gì.

- Em nói chuyện của em đi, nếu là vì xin cho 2 người ở tầng hầm thì tôi không muốn nghe.

- Không phải chuyện đó đâu. Tôi có xem lịch làm việc khi đi qua quầy lễ tân… ờ tôi thấy… nó khá sớm so với quy định Khải Thiên à. Lại còn giờ tan làm nữa, cậu nên nghĩ cho những chị có con nhỏ, giờ giấc như vậy có hơi khó khăn rồi.

- Giờ làm việc sớm quá và giờ tan làm muộn quá sao?

Hoài Thương nuốt nước bọt 1 cái rồi gật đầu nhẹ, đây là công ty mà đâu có phải quán ăn hay nhà hàng đâu mà bắt nhân viên trời lạnh như thế này phải làm lúc 7h sáng chứ. Khải Thiên hỏi:

- Theo em thì giờ giấc như nào là hợp lý?

- Theo cá nhân tôi thì nên để giờ làm việc 8h sáng và giờ tan sở là 4 rưỡi chiều. Có thể nghỉ trưa 1 tiếng thôi. Ờ nhưng chung quy lại vẫn là ý kiến của cậu.

- Được. Em nói vậy thì chính là như vậy.

Khải Thiên đi tới bàn làm việc của mình ấn 1 nút xuống phòng nhân sự, nội dung là thay đổi lại giờ làm việc cho nhân viên, vẫn chấm công đầy đủ và tất nhiên là chậm trễ giờ giấc thì sẽ không được hưởng lương ngày đó.

[Dạ thưa Phùng tổng, ngài nói thật sao ạ?]

- Thật. Và nó sẽ có hiệu lực bắt đầu từ chiều nay. Mọi người có thể tan làm vào lúc 4 rưỡi chiều.

[Dạ vâng ạ vâng ạ. Cảm ơn Phùng tổng rất nhiều ạ.]

Bản thân chị ở phòng nhân sự cũng là mẹ của 2 đứa nhỏ, giờ giấc dễ thở như vậy khiến chị vui sướng lắm, soạn ngay 1 văn bản rồi in ra đem dán ở các phòng, không chỉ vậy mà còn báo cho tất cả mọi người nữa luôn. Ai nấy nghe xong điều ngạc nhiên tới mức kinh hãi, hỏi đi hỏi lại xem có phải là sự thật không?

- Phải phải. Tôi còn hỏi lại Phùng tổng nữa rồi, chiều nay tôi có thể đón con sớm rồi haha.

- Tốt quá rồi, chúng ta sẽ có thêm 30’ để ngủ rồi.

- YEAH!