Bước ra khỏi siêu thị, lúc này trong tâm của Lạc Trần cũng không còn chấp niệm gì nữa mà đã cảm thấy rất thỏa mãng rồi. Cứ thế mà dùng Đạp Không bước lên không trung, tựa hồ như ở đó đã có từng bậc thang mà chờ sẵn người tiến lên. Mỗi bước hắn đi đều chất chứa một loại cảm xúc khó tả mà đè nặng lên vai.
Khi đã chạm đến tầng mây thì mới dừng lại, chân khí trong cơ thể lúc này cũng đã hao hết 7 đến 8 phần. Đặt mông mà nguồi xuống giữa không trung, tĩnh tọa ở đó mà hấp thụ thiên địa linh khí để khôi phục lại phần đã mất.
Ở Trái Đất linh khí mỏng manh vô cùng, nên phải mất một lúc lâu thì mới có thể trở về trạng thái tốt nhất. Đứng dậy mà đứng lơ lửng giữa không trung mênh mông, thì cũng ngẫm lại mọi chuyện, liền nhớ đến một câu nói khá hay trong nho gia:
- Có những lời nói ra thì là nút thắc trong tâm, nói ra rồi thì trong tâm để lại vết sẹo, cả hai không nhất thiết là tốt hay xấu.
- Lời nói tưởng chừng như mỏng manh lại ẩn chứa một sức mạnh phi thường, nó có thể hàn gắn những trái tim tan vỡ, cũng có thể reo rắt niềm đau dai dẳng
- Lời không nói như gông xiền trói buộc tâm hồn, nỗi u uất, hối hận, dặn vặt kiềm nén trong lòng ngực hóa thành gánh nặng vô hình đè nặng mỗi bước ta đi.
Nghĩ xong thì trên môi nở một nụ cười, cái áo thun bên ngoài cũng được khoát thêm một lớp áo. Nơi hắn chuẩn bị đến là Trung Quốc nên cần phải có một bộ đồ hợp lý, tránh những sự hiểu lầm.
Đây là thật huyễn hóa mà hắn đã nghỉ ra được, thuật này sử dụng linh khí trời đất ngưng tụ lại mà hiển hiện theo ý niệm.
Dùng xong, trên thân lúc này đã là một bộ bạch bào của đạo sĩ, tà áo cứ thế mà bay phật phật trong không trung khí thế ngút trời, về độ soái thì cứ phải gọi là miễn bàn, gương mặt nay đã thêm phần đẹp trai. Thay xong đồ, chân khí trong cơ thể cũng bắt đầu nhốn nháo cả lên.
Hai thần thông được kết hợp với nhau một cách hoàn hảo, vận dụng đến mức cao nhất. Tiến đến một cái thân thể đã đi xa trăm trượng. Cứ thế mà đi một mạch, không gian như chịu không nổi cái áp lực mà chấn động hồi lâu.
Đi đến đâu thì xung chấn lan đến đó, uy lực lại có thể thổi bay bất cứ thứ gì ở gần, bầu trời được tách ra một mãng lớn theo từng bước chân.
Đây cũng chỉ là tu vi đỉnh phong Luyện Khí nhất tầng mà đã kinh khủng thế này, không biết các tầng tiếp theo lại còn thế nào, nghỉ cũng không dám nghỉ.
Được một lúc lâu thì cũng dừng lại, đây cũng không phải lần đầu dừng chân mà trên đường cũng đã nghỉ lại ở vài chỗ để khôi phục thể lực, lúc vừa đi là buổi trưa nắng nóng oi ả, Lạc Trần cũng nhìn lại sắc trời thì cũng đã xế chiều.
Mơ hồ mà cảm nhận được linh khí ở vùng này khá nồng hậu, cũng tò mò mà nhìn xuỗng thì đập vào mắt hắn là một khối kiến trúc vô cùng hoa mĩ và to lớn, được chia làm các tầng, tựa mình vào vách núi mà đứng sừng sững tại đó.
Ở tầng cao nhất có một bức tượng khổng lồ màu vàng ống, tầng tưới của tượng là các loại lầu các theo phong cách trung hoa xếp thành một hàng ngang dưới chân tượng. Kết hợp với ánh chiều tà cả thẩy thể hiện nên một sự yên bình đến lạ. Dưới chân núi là một cổng chào vô cùng tráng lệ và to lớn, được làm từ gỗ, trên đó có khắc vài chữ nhưng do quá xa nên không nhìn rõ.
Nhìn thấy thế Lạc Trần cũng biết được là mình đã đến nơi, không kiềm được mà cảm thán một câu:
- Không hổ danh là thuộc hàng động thiên phúc địa, linh khí quả thật nồng hậu!
Cười một cái, cả thân thể được bao bọc bởi một luồng kim quang, chuẩn bị xong thì cũng rơi tự do mà lao xuỗng tại khu rừng gần đó để tránh chú ý.
Nhưng hắn cũng không ngờ được rằng, trên đường mà mình đến đây mọi người đều nhìn thấy bầu trời bị tách ra một mảng như có người đang bổ trời vậy.
Hiếu kì mà liền lấy điện thoại ra để quay lại rồi đăng lên mạng câu view. Tin này vừa đăng thì cũng có vô số người hưởng ứng và xác thực tín chân thật. Còn có một số tấm ảnh chụp được một bống người. Nhưng vì ở quá xa nên không thấy rõ.
Chỉ như vậy thì liền có thể gây ra một trận náo động vô cùng lớn trên các diễn đàng mạng. Có người còn đùa rằng đây là đại lão tu tiên đang ra tay. Chuyện này cũng đã làm một số tổ chức chú ý đến.