Đợi đến độ nửa đêm, lúc này cũng đã không còn ai. Lạc Trần đứng tại không trung, sử dụng huyễn thuật để che lấy gương mặt nhằm tránh để người khác phát hiện. Vài điểm tinh quang bắt đầu bao lấy hắn, cảm giác mát lạnh xọc thẳng lên mặt bắt đầu có sự biến hóa.
Thấy đã xong, thì Lạc Trần cũng bất giác mà sờ lấy mặt mình, cảm nhận được từng vết nhăn nheo cùng với chòm râu bạc trắng. Đúng vậy! Hắn đã hóa thân thành một lão đạo nhân cỡ tầm 70 mùa xuân xanh.
Nhẹ nhàng đểm mỗi chân, rồi rơi thẳng xuống chỗ cây đào. Hắn đã khống chế lực đến mức nhập vi khiến cho không có một tiếng động nào được phát ra. Rơi xuống mà nhìn từ dưới lên bây giờ hắn mới cảm nhận độ to lớn và sinh cơ nồng đậm trong cái cây này.
Chậc chậc vài tiếng, vuốt chòm râu trắng của bản thân mà cứ đi xung quanh để đánh giá. Khi đã chắc chắn loại tái liệu bản thân cần để luyện chế. Chân khí trong cơ thể bắt đầu được điều động mà áp xuất tại lòng bàn tay nhằm bứng cả cây mang đi.
Đúng lúc này, từ phía ngôi đền liền có một tiến quát to:
- Ngừng tay!
Sống âm như thuỷ tryều tạo thành từng đạo gợn sống, lăn lộn mà lan ra khắp ngôi đền, chạm đến từng khối kiến trúc rồi đánh về phía Lạc Trần. Tiếng quát khá to khiến mọi người đang trong trạng thái nghỉ ngơi chợt bừng tỉnh khỏi cơn say giấc nồng.
Chân khí vốn đã vận chuyển đến lòng bàn tay, nay nghe được tiếng quát này Lạc Trần liền đại chấn, lập tứ chuyển hướng tạo thành một tấm thuẩn phát ra kim quang nhàn nhạt đỡ lấy đạo sống âm đánh đến.
Sống âm qua đi tạo thành đượt trận gió cuốn thỏi bay khói bụi bốn phía, tà áo trắng bay phấp phới trong gió, hắn vuốt nhẹ chòm râu trắng xóa rồi nheo mắt lại dình về phía ngôi đền.
Sử dụng thần thức, một làn gió nhàn nhạt bay vào trong. Lạc trần nhìn thấy một lão đầu trọc với đôi long mài bạc trắng và chòm râu dài đang ngồi xếp bằng như vẫn không có chuyện gì xảy, như cảm nhận được thứ gì đó đang nhìn mình lão liền hiếm mắt mà nhìn về phía luồn thần thức đang quan sát bản thân.
Từng dãy phòng dành cho người trong đền, khi nghe thấy điều lục đục mà bật sáng. Từng dòng người hói hả chạy ra bên ngoài, tay cầm gậy, tay cầm chỏi. Có khoảng hơn chục người tạo ghành một vòng tròn vay Lạc Trần vào giữa, gương mặt lăm le như nghênh đại định.
Thấy đã bị bao vay Lạc Trần vẫn bình chân như vại, vuốt râu mà nhìn về phía đám người. Trong mắt hắn hơn chục người này pháp lực cao lắm là bài vị Phương sĩ, nhưng lại không có lấy tí sát khí nào được phát ra.
Mọi người đều tưởng Lạc Trần là trộm nên mới lao ra bắt, thấy trước mắt chỉ là một lão già ai nấy cũng đã bỏ xuống phòng bị. Bỗng có một âm thanh già nua được phát ra từ phía sau đám đông:
- Bần đạo cần gì phải thế?
Nghe được giọng nói, ai nấy cũng phải dạc sang bên tạo thành một lối đi. Ở giữa là lão đầu lúc nãy đã phát ra đạo sống âm. Mọi người đều thay nhau hành lễ:
- Suzuki đại nhân!
Lạc Trần đã từng là người học cao hiểu rộng, am hiểu nhiều thứ tiếng như tiếng Nhật, tiếng Trung và cả tiếng anh. Nên nghe vẫn có thể hiểu được, tuy không giống nhưng vẫn có thể giao tiếp bình thường. Hắn hiếp mắt đánh giá lão nhân trước mặt này.
Cảm nhận được luồn khí tức lúc ẩn lúc hiện nhưng vô cùng dào dạt phả thẳng vào mặt cư như thể đang đối mặt với Tà Mãng Thiên. Lạc Trần liền bất giác thốt lên:
- Địa tiên!
Lão đầu vẫn một bộ dáng bình thãng, mọi người xung quanh đấy cũng chỉ đành im lặng lắng nghe. Ngươi mà khiến cho Suzuki đại nhân đích thân ra mặt há lại là kẻ tầm thường nên cũng chỉ có thể tất cung tất kính mà đứng cạnh bên. Rất nhanh đã cất tiếng trả lời sự nghi hoặc:
- Nếu ta đoáng không lầm đạo hữu đây là thiên sư đạo môn.
Với bộ dáng lão đầu hiện có thì gọi một tiếng đạo hữu cũng không có gì lạ. Lạc Trần cũng không nói gì xem như là đã thừa nhận.
( Lạc trần lúc trước cũng chỉ tự xưng là Địa tiên, đây chỉ là cái danh không phải là thực lực chân chính của hắn, hiện tại cũng chỉ tầm Đỉnh phong Thiên sư.)
Đám người này khi nghe là thiên sư lại còn có ý đồ xấu cũng bất giác mà lùi lại vài bước cất đi sự khinh thường vốn có.
Có một bước ra hô giọng quát:
- Trước mặt Âm Dương sư lại không mao hành lễ.
Giọng vừa dứt, Lạc Trần liền nhăn mặt nhìn về phía người này, bất giác làm hắn run sợ mà phải lùi lại vài bước.
Chú thích: Âm Dương sư cũng giống như với pháp sư. Đây là một nhánh của đạo giáo, chuyên xem tướng phong thủy và chim tinh. Cũng bao gồm cả trừ yêu diệt ma. Nhưng do ban hành luật cấm mê tín dị đoan nên cũng dần biến mất theo thời gian.