Ngồi xuống cái ghế cạnh bàn, nhìn ngọn đèn dầu rồi lại nhìn đến khắp bốn phía đại điện. Lắc đầu rồi củng chỉ thở dài, đây là lần đầu hắn định bế quan lâu đến thế nên có chút cảm khái.
Quẹt một que diêm, rồi nhẹ nhàng thấp lên ngòn đền trên bàn. Một ánh sáng lập lòe, mơ hồ lang khắp đại điện thấp lên ngọn lửa hy vọng. Lạc Trần phất tay cánh cửa vang lên tiếng Ầm, sau đó im bặt. Cửa đã đóng bế quan bắt đầu.
Bỏ qua chuyện Lạc Trần. Tại một rừng trúc thanh tĩnh, có căn nhà nhỏ bằng gỗ đã cũ thấp thoáng sau những cây tre cao vời vợi. Trước sân viện là lão đầu Tà Mãng Thiên đang nằm thảnh thơi trên cái ghế nhỏ.
Trên mặt còn đang úp lên quyển sách cơ hồ như đã chìm vào giấc ngủ. Đúng lúc này có người hớt hải chạy đến bẩm báo:
- Bẩm trưởng môn. Người mà người muốn tìm đệ tử đã tra ra được.
- Hắn tên Tú tốt nghiệp đại học Y Hà Nội, vư trú tại Việt Nam, lúc trước là cô nhi nay đang được nhận nuôi bởi một gia đình khá giả. Đi với đó là cô bạn gái tên Ngọc An hắn quen vào lúc học đại học.
Cuốn sách rơi xuống, phá vở sự thanh tĩnh vốn có. Ngồi bật dậy nhìn về phía tên đệ tử với một ánh mắt vui mừng, nhưng giọng lại đôi chút nghi ngờ:
- Ngươi chắc là hắn?
Tên đệ tử đáp với khí thế rất tin tường:
- Đệ tử giám chắc!
Hahaha Tà Mãng Thiên không kiềm đỗi sự vui mừng mà cười phớ lớ, ngẩn mặt lên trời thét lớn:
- Cuối cùng phái Bắc tông này lại lần nữa có thể quật cường rồi…
Nén vội xuống cơn vui vẻ lại mở miệng hỏi:
- Giờ người này đang ở đâu?
Đệ tử có hơi ngập ngừng, nhưng rất nhanh đã trả lời câu hỏi này:
- Bẩm trưởng môn hắn đang rìa biên giới của Việt Nam và Trung Quốc cụ thể là ở Thác Bản Giốc.
- Hình như là đang có người truy sát.
Câu này vừa thốt ra khỏi miệng, tên đệ tử này liền cảm nhận được từng giọt tinh huyết đang nhểu ra từ cổ của bản thân rơi tí tách xuống đất, thấm đẩm bộ y phục. Gắn gượng mà nhìn về phía Tà Mãng Thiên miệng cố gắng bật ra hai chữ:
- Vì sao?
Câu này như tự an ủi bản thân. Tà Mãng Thiên không đáp lại chỉ đứng vắc dậy khỏi chiếc ghế, gương mặt lúc trước vốn đang vui mừng nay lại hiện lên tần tần sát khí phô thiên cái địa mà tràn ra bốn phía.
Hoa cỏ quanh đó ngay lập tức héo úa, lộ ra màu xám xịt. Hắn giọng quát to:
- Giám đụng vào đồ đệ lão phu, bằng mọi giá các ngươi cũng phải đền tội.
Thân ảnh Tà Mãng Thiên mang theo bộ đồ sộc sệt rách nát, rồi bước từng bước nặng nề về hướng được báo cáo. Mỗi bước dài đến chục trượng, nhìn sơ đã biết đây là Thuật Di Hành mà Lạc Trần dùng, đi đến đâu sát khí tràn ngập đến đấy, thú rừng bất tỉnh, cây cối héo rủ cảnh tượng kéo dài đến chục trượng, quái dị đến lạ.
Chẳn mấy chốc thân ảnh đã hiển hiện đứng tại nơi đó. Vung tay ra kết thảnh ba bốn thủ ấn, một lượng kinh khủng thần niệm theo cơ thể mà bắn ra xung quanh, vươn đến vài dặm.
Đi đến đâu. Tất thẩy đều được thu vào mắt lão, sau một hồi dò xét cuối cùng cũng tìm được.
Trong mắt lão lúc này là Tú đang nắm lấy cánh tay Ngọc An mà chạy hì học về phía biên giới nơi lão đang đứng đợi. Với thân hình béo tốt, chẳn mấy mà đã thở hì hộc.
Sau lưng đang là nhóm người tay cầm hung khí, mặt đấy sát khí đang đuổi đến, miệng thì quát to, mang theo gương mặt trầm lặng:
- Các ngươi mau đứng lại nếu không cả hai người các ngươi đều phải chết.
- Ta chỉ nói thêm lần này. Nếu còn ngoan có thì cứ thử?
Sức lực cũng đã cạn kiệt. Nghe được câu này bàn tay vốn đang nắm chặt lấy nàng chợt buôn lỏng. Cảm nhận được đều này nàng quay đầu lại nhìn. Tú với một bộ dạng chật vật đến thê thảm, ánh mắt kiên định rồi mở miệng nói:
- Chuyện này là do nhà anh, em cũng chỉ là vô tình bị cuốn vào.
- Thôi thì cứa kệ anh mà cố gắng chạy đi.
Giọng càng ngày càng rống lên:
- Chạy càng xa càng tốt.
- Anh sẽ ở đây giữ chân bọn chúng.
Ngọc An lúc này cũng đã rơm rướm nước mắt, nhìn vào mắt Tú nhẹ giọng đáp:
- Nhà anh có ơn với em, chuyện này cũng không của riêng anh hãy cho em cùng gánh vác lấy nó.
- Hôm nay em sẽ cùng với anh vui vẻ làm một đôi quỷ uyên ương.
- Anh nhỉ?
Miệng vẫn nở nụ cười, nhưng đôi mắt đã ướt lệ, Tú xưa nãy cũng là đàn ông nam nhi nay trêm mắt cũng phải rơi xuống từng giọt lệ, nhưng miệng vẫn nói với giọng nghẹn ngào:
- Em mau đi đi!
- Nếu anh mất đi em rồi thì còn thiết tha gì cái thế giới này nữa.
Ngọc An vân cương quyết đáp, dù trên thân thể lúc này cũng đã chi chít vết thương do cây cối xướt qua:
- Em đã quyết rồi.
- Thế em mất đi anh thì cũng thế, không bằng đi cùng nhau đi.
- Xuống dưới còn có người bầu bạn.
Thấy đã hết, thôi thì đành buôn bỏ vậy. Mở rộng cánh tay rồi ôm thật chặt lấy nàng lần cuối, đôi mắt cũng đã ướt nhòe dòng lệ, sau lưng là đám người đang đuổi đến ngày một gần.
Lọt vào mắt Tà Mãng Thiên tất cả đều vừa vãy. Miệng lão đã ứa ra một ngụm máu, quát to:
- Đợi ta, nếu ngươi có mệnh hệ gì lão phu sẽ cho toàn bộ người liên quan chôn cùng ngươi.
Phun ngụm tinh huyết vào lòng bàn tay, miệng lầm nhẩm, tay liên tục bắt ấn pháp. Vừa dứt sau lưng lão xuất hiện một con vật kì lạ.
Đầu người, thân rắn, đuôi mãng xà. Cả cơ thể cao đến ba trượng toát ra cỗ khí tức nhạt nhạt ẩn hiện không rõ ràng. Thấy đã thành công lão đầu nói to:
- Cửu Âm Đông nhân đi cùng ta!
Như cảm nhận được lời nói của chủ nhân, cái đuôi nó cứ vỗ bành bạch xuống nền đất, miệng rống to như biểu thị sự động ý.
Tà Mãng Thiên ngay lập tức nhảy lên người nó, rất nhanh đã phóng về hướng đám người miệng vẫn gầm lớn.