Chương 3: Lôi Hỏa Thánh Thụ
Đại khái khoảng hơn nửa tháng nữa trôi qua, Nguyên Trần từ từ mở mắt, một cảm giác suy yếu ập đến. Mệt nhọc chống tay ngồi dậy. Nghĩ đến bản thân mà Nguyên Trần khẽ thở dài một hơi.
Hắn từng đứng trên tất cả, lúc đấy chỉ cần hắn muốn thì chúng sinh cũng sẽ không còn đường sống nhưng nhìn vạn vật sinh sôi nảy nở Nguyên Trần không nỡ làm điều đó mà bỏ ra một cái giá vô cùng to lớn để cứu vớt chúng sinh. Thế mà có mấy cam tâm xác kiếm đi xiên cái thằng vừa mới bảo vệ bọn nó.
Thế mới nói là người cùng chiến tuyến nó quan trọng như thế nào. Chọn sai thì chỉ còn nước b·ị đ·âm sau lưng mà thôi. Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng đặc biệt là ám tiễn xuất phát từ tay đồng minh lại càng khó phòng nữa.
Mặc dù cay nhưng mà Nguyên Trần cũng không thể làm gì hơn nữa. Bây giờ chỉ có cố mà quay trở lại cảnh giới ngày xưa mà thôi vì dù sao trận chiến kia cũng chưa có kết thúc mà còn kha khá ẩn khúc mà đến đại đa số thần đế cũng không nhận ra.
Nguyên Trần tính qua thì cơ bản tốn đến 16 năm chỉ để đúc lại cơ thể. Bây giờ điều đầu tiên cần làm là rời khỏi nơi khỉ ho cò gáy này tìm tới nhân loại văn minh. Vì . Đống thiên tài địa bảo mà Nguyên Trần có thể sử dụng cũng không còn quá nhiều mà đẳng cấp mỗi thứ đều khá cao. Trước mắt Nguyên Trần đã đúc thể chất thành công rồi thì những loại đỉnh cấp tài bảo kia tạm thời giữ lại đã vì dù sao cảnh giới hiện tại của hắn dùng cũng chỉ có lãng phí. Hiện tại thì tìm những loại tài bảo đẳng cấp không quá cao nó hợp với Nguyên Trần bây giờ hơn. Nguyên Trần cần bây giờ là rất nhiều tài nguyên các loại thiên tài địa bào dược tài kia. Nếu để hắn một mình đi tìm thì rất tốn thời gian mà thay vào đó đi vào văn minh nhân loại nào đó thì tốc độ thu nhập thiên tài địa bảo sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Sau khi kiểm kê lại số lượng tài nguyên của mình thì Nguyên Trần lấy ra một bộ quần áo đơn giản mặc vào. Hiện tại sau khi số lượng tài nguyên và khí cụ của Nguyên Trần sử dụng có một chút hạn chế. Trong không gian còn lại hơn chục bộ quần áo mà mỗi loại cũng mới chỉ là sơ qua được mỗi độ bền khá cao còn lại thì không đáng nhắc đến.
Nguyên Trần lấy ra một thanh kiếm. Kiếm thể đen dài khoảng 1m2 bên trên có khắc lấy 5 cái văn tự đặc biệt tượng trưng cho 5 loại sức mạnh lần lượt là thôn phệ, phá nguyên, trảm vật chất, diệt hồn và vạn giới kình.
Thanh kiếm này có tên là Hắc Dạ. Mặc dù chỉ là một bản mô phỏng thanh kiếm mạnh nhất của Nguyên Trần nhưng Hắc Dạ vẫn là một kiện thần khí rất mạnh. Nhưng do tính cẩn thận nên Nguyên Trần mỗi khi tạo ra một kiện thần khí đều đặt tầng tầng lớp lớp phong ấn lên mỗi kiện thần khí. Cũng nhờ điều này mà với sức mạnh của Nguyên Trần bây giờ hoàn toàn có thể sử dụng thanh kiếm này. Đương nhiên Nguyên Trần sẽ kiếm một thanh kiếm khác phẩm cấp thấp hơn để dùng. Vì dù sao hắc dạ thần kiếm cũng là thần khí mặc dù đã phong ấn tuyệt đại bộ phận làm giảm sức mạnh của thanh kiếm này rất rất nhiều nhưng mà độ bén với độ cứng vẫn rất cao. Vẫn là một thanh kiếm chém sắt như bùn nếu mà dùng nhiều quá rất dễ gây chú ý từ đó sẽ vướng rất nhiều phiền phức không đáng có nhưng hiện tại cứ dùng tạm.
Nguyên Trần thu thanh kiếm vào rồi thu gọn chuẩn bị rời đi. Quay lại nhìn nơi đây nơi chiếm hắn mười mấy năm đầu đời của kiếp này. Rồi Nguyên Trần hướng phía bên ngoài hang đá mà đi.
Bên ngoài khung cảnh xanh tốt ánh nắng vàng xuyên qua những tán lá của từng tán lá cách mặt đất hàng chục mét. Lúc này Nguyên Trần mới biết hóa ra mình kiếp này bị bỏ lại ở một khu rừng.
Bỗng dưng một tiếng gầm từ phía xa vọng lại rồi tiếp đến là một tiếng hống rung chuyển trời đất cũng vang lên.
Nguyên Trần nghe qua tiếng gầm mà có chút áp lực lẩm bẩm:” Không đùa chứ? Uy áp này là thánh cảnh sinh linh, đen thế nhở? “
Mọi sinh linh khi tu luyện sẽ từ phàm cảnh sau đó sẽ là thánh cảnh và đột phá cuối cùng là thần cảnh.
Trước khi đến đây Nguyên Trần đã tính ra nơi này hiện đã không có thần cảnh sinh linh nào còn hoạt động nên là thánh cảnh sinh linh chính là đại biểu chúa tể của thế giới này. Mà bình thường hạ xuống sẽ là nhân loại thân thể mà nhân loại bình thường sẽ không đi đến mấy nơi thế này. Tính thế nào cuối cùng lại bị vứt vào đây.
Nguyên Trần cảm giác áp lực và tiếng v·a c·hạm càng ngày càng to. Mặt đất từ rung nhè nhẹ bắt đầu run bần bật . Rõ ràng là hai con thánh thú kia đang hướng về phía này. Từng đàn chim hướng về phương xa bỏ chạy mong muốn là không dính vào cuộc chiến của hai con thánh thú này.
Nguyên Trần thoang thoắt trèo lên một cây cổ thụ cao đến hơn bảy mươi mét. Từ ngọn cây Nguyên Trần thấy được một cảnh tượng có thể khiến cho người thường không thể nào tưởng tượng nổi.
Một con sư tử thân thể bốc lên hừng hực kim diễm cao đến hơn 135 mét thân dài hơn 240 mét. Đối chiến với nó là một con gấu có hai cái tay được bọc trong sét bạc thân cao hơn 230 mét. So với chúng Nguyên Trần chính xác chỉ là một con sâu không đáng nhắc đến.
“Kim diễm thánh sư và bạch lôi thánh hùng à? Hai con này chắc mới đột phá không lâu!”
Mặc dù lẩm bẩm như vậy nhưng Nguyên Trần vẫn căng hết dây thần kinh ra để phán đoán hướng di chuyển của chiến trường giữa hai con thánh thú này. Trong mắt của Nguyên Trần hiện tại hai con thánh thú chính xác là hai bảo tàng biết đi. Chỉ mong hai con thánh thú này đánh hăng hăng thêm tý nữa để hắng đỡ tốn sức thu dọn.
Mặc dù bây giờ Nguyên Trần bây giờ chỉ cần dính dư ba của hai con thánh thú này là c·hết nhưng chỉ cần hai con b·ị t·hương Nguyên Trần hoàn toàn có thể tiễn chúng một bước.
Nguyên Trần cách trận chiến của hai con thánh thú đến hơn 10 km nhưng với sức mạnh tinh thần lực của Nguyên Trần hoàn toàn có thể theo dõi chiến cuộc giữa hai con thánh thú như nào.
Cuộc chiến diễn ra liên tục trong 13 tiếng đồng hồ. Một vùng rừng rộng lớn bị san phẳng. Không những thế hơn một khoảng rừng lớn còn đang hừng hực lửa. Lúc này kim diễm thánh sư đã không chịu được thương thế gầm một tiếng rồi quay đi bỏ chạy về phía sâu.
Làm Nguyên Trần cảm thấy thích thú chính là bạch lôi thánh hùng không hề đuổi theo kim diễm thánh sư mà chỉ rống lên một tiếng mà thôi. Theo kinh nghiệm của Nguyên Trần thì chính là hai con thú đang tranh nhau một loại tài bảo nào đó hơn nữa còn rất quý nên mới đánh nhau đến mức thảm liệt mà hơn nữa để ý lại thì rõ ràng chiến trường chỉ quanh quẩn một khu vực mà thôi.
Nếu là người thường thì sẽ tìm cách rời khỏi khu vực này ngay nhưng là một thanh niên tiêu biểu của việc thi thoảng máu liều nhiều hơn máu não nên không có chuyện Nguyên Trần sẽ đi hướng ngược lại với con gấu kia mà hướng thẳng về phía nó mà đi.
Ngoài ra việc tinh thần lực không quá yếu hơn nữa Bạch lôi thánh hùng đã trọng thương nên Nguyên Trần trốn trong một tán cây cách Bạch lôi thánh hùng 5km mà không hề bị phát hiện. Phải biết kể cả dã thú một khi lên thánh cảnh thì yếu nhất cũng có khả năng cảm giác rất là mạnh. Kể cả đứng cách đấy mười mấy hai mươi cây cũng sẽ bị phát hiện nếu không ẩn thân kỹ.
Nguyên Trần nhìn về hướng Bạch Lôi thánh hùng miệng bắt đầu nhếch lên một tý. Mặc dù hai thánh cảnh sinh linh đánh nhau làm một khu vực rộng lớn bị tàn phá nặng nề. Cây cối cháy rụi đất đá bị cày xới lên ngổn ngang nhưng ở giữa khu vực đấy là một cái cây lá màu đỏ vàng bên trên có mọc lấy 7 quả, mỗi quả đều được bọc trong lửa đỏ và điện vàn. Từ trong kiến thức của mình Nguyên Trần nhanh chóng tìm được thông tin về cái cây kia.
Nguyên Trần khẽ lẩm bẩm:
-Lôi hỏa thánh thụ!
Nguyên Trần lúc này cảm xúc lẫn lộn. Một phần vui vì bạch lôi thánh hùng đã trọng thương mà xung quanh khả năng cao không có thánh cảnh sinh linh nào. Tiếp đến theo Nguyên Trần đánh giá lôi hỏa thánh quả vẫn chưa chín mà thú tộc thường để hoa quả chín mới ăn mà đôi khi còn để dành đặc biệt mấy loại thánh quả thánh dược cành khoái để lâu. Nên tỷ lệ cao là Bạch Lôi thánh hùng sẽ không ăn. Nhưng nếu Lôi Hỏa thánh thụ ở đây thì rõ ràng là Nguyên Trần đang ở rất sâu trong khu rừng này vì càng gần văn minh nhân loại thì phẩm chất và số lượng của các loại thánh thụ thánh dược hay linh dược với thánh dược ở trong tự nhiên sẽ giảm dần.
Nguyên trần lúc này đang tính toán thời gian để xuất thủ. Nguyên trần trải qua rất nhiều rồi nên biết mỗi sinh linh khi trọng thương thì giai đoạn đầu rất cảnh giác nhưng về sau khi không nhận ra nguy hiểm trong một quãng thời gian thì sẽ bỏ cảnh giác lúc này khả năng nhận biết với các sinh linh mà cảm giác yếu hơn sẽ giảm mạnh.
Nguyên Trần lấy Hắc Dạ thần kiếm ra cầm trên tay cả cơ thể như hòa vào với thiên nhiên xung quanh. Còn tinh thần thì tập trung chú ý sự biến động của trường uy áp của Bạch Lôi thánh hùng. Chỉ cần đúng lúc là Nguyên Trần tiễn con Bạch Lôi Thánh hùng này sang thế giới bên kia luôn!
Người ngồi canh thú còn thú ngồi canh xem xung quanh có gì nguy hiểm không. Chớp mắt thời gian đã trôi qua ba ngày.
Chập tối ngày thứ tư khi mặt trời đang chuẩn bị biến mất khỏi bầu trời và màn đêm đen sắp phủ xuống. Lúc này ngay cái khoảng khắc Bạch Lôi thánh hùng khẽ nhắm mắt còn Nguyên Trần thì hai mắt mở ra cảm nhận thời cơ đã đến Nguyên Trần bắt đầu hành động. Tay cầm Hắc Dạ kiếm còn thân hình lách qua những khe rãnh và tảng đá tiến thẳng về hướng Bạch Lôi thánh hùng.