Chương 14:
Cầm 7 viên đan dược trong tay Nguyên Trần khẽ cười một tiếng miệng lẩm bẩm:
“Cái này gọi là băng linh luyện thể đan hỏa linh luyện thể đan và lưỡng cực sinh mệnh luyện thể đan đi!”
Lúc Nguyên Trần rời khỏi phòng thì trời cũng đang tối rồi.
Ngày mai buổi đấu giá sẽ diễn ra nên mấy ngày hôm nay số lượng người tập trung về Vệ Dương thành đã chạm đến mốc cao nhất. Các phòng trọ cũng không còn nhiều phòng nữa rồi.
Buổi đấu giá ngày mai sẽ diễn ra vào đầu giờ chiều và sẽ kéo dài đến tận đêm khuya và cần phải đăng ký thì mới có thể đưa lên phòng đấu giá được. Vậy nên là Nguyên Trần quyết định để sáng mai sẽ đi đăng ký.
Lần này Nguyên Trần sẽ đấu giá cả bảy viên đan dược luôn chứ không giữ viên nào lại cả. Vì dược lực của chúng quá mạnh so với khả năng chịu đựng của Nguyên Trần bây giờ. Đợi lên huyền huyết cảnh hoặc thậm chí địa cốt cảnh Nguyên Trần mới có thể sử dụng được đan dược đẳng cấp đấy.
Cũng bởi vì bây giờ chưa dùng được thì cứ bán đi lấy tiền mua dược liệu luyện chế đan dược cấp thấp mà dùng vẫn tốt hơn là giữ lấy mà không để làm gì. Đây cũng là một trong những nguyên tắc kinh doanh “cố gắng không chôn tiền c·hết một chỗ mà tạo thành dòng tiền cho mình sử dụng”.
Đêm nay tạm nghỉ đã mọi việc để sáng mai rồi tính.
…
Sáng ngày hôm sau khi những tia sáng đầu tiên xuất hiện Nguyên Trần đã trên con đường đi về phía phòng đấu giá Vệ Dương rồi.
Sáng sớm tinh mơ mà số lượng người đi lại cũng kha khá rồi. Người thì đẩy xe, người thì căng bạt, người thi dạo chơi,… Khung cảnh thể hiện sự phồn vinh trong sự sống của con người nơi đây.
Mất một lúc Nguyên Trần mới tới được phòng đấu giá Vệ Dương. Đến rồi cũng không vào được luôn mà phải đợi đến lượt để thẩm định vật phẩm mang đến tùy vào chất lượng mà sẽ được tiếp đãi khác nhau.
Mặc dù là tốc độ làm việc cùa phòng đấu giá Vệ Dương rất nhanh nhưng Nguyên Trần cũng phải đợi hơn 10 tiếng mới đến lượt mình.
Tiếp đón Nguyên Trần là một bị lão giả tóc hoa râm. Đây là Giám Bảo Sư của phòng đấu giá Vệ Dương.
Giám Bảo Sư công việc như tên gọi là những người giám định thiên tài địa bảo để phân chia chủng loại đẳng cấp, chất lượng của vật phẩm đấy. Là người mà mỗi phòng đấu giá không thể nào thiếu.
Vị Giám Bảo Sư kia ngồi trên một chiếc ghế gỗ trước mặt có một cái bàn để cho người mang vật đấu giá đặt lên.
Vị Giám Bảo Sư kia thấy Nguyên Trần tiến đến như thường lệ cất tiếng:” Vật phẩm đem đấu giá đặt lên bàn.”
Nguyên Trần đặt một cái bình nhỏ lên trên bàn nhẹ nhàng nói:” Vật phẩm đấu giá, tứ phẩm đan dược.”
Nghe Nguyên Trần nói xong vị giám bảo sư kia đang nhìn vào cái bình nhưng rồi bỗng phản ứng lại nhìn chằm chằm vào Nguyên Trần rồi gọi một vị thị nữ đến mời Nguyên Trần vào phía trong.
Theo Nguyên Tắc của phòng đấu giá thì vật phẩm bình thường thì sẽ được thẩm định bên ngoài còn vật phẩm cỡ tứ phẩm đan dược hay những thứ kiểu đấy thì sẽ được tiếp đón và mang vào bên trong thẩm định.
Điều này xảy ra bởi vì những vật phẩm giá trị cao như vậy thường phải trả giá qua lại mới quyết định được giá sàn là bao nhiêu. Mà tiền thu của phòng đấu giá tức là tiền hoa hồng được tính là 10 % tiền đấu giá trừ cho giá sàn mà phòng đấu giá đặt ra . Nếu mà tiền đấu giá mà không cao bằng giá sàn thì phòng đấu giá sẽ phải bù vào.
Chính bởi vì điều này nên vật phẩm giá trị cao cần được thẩm định và bàn bạc về giá cả một cách cẩn thận.
Vị thị nữ kia tiến đến mười phần lễ phép nói:” Tiên sinh! Mời vào bên trong!”
Nguyên Trần đi theo Nguyên Trần đi vào trong tiến vào một căn phòng khách nơi mà phòng đấu giá dùng để thẩm định những vật phẩm cao cấp.
Sau khi rót nước đầy đủ vị thị nữ kia lại xin phép đi mời giám bảo sư.
Nguyên Trần không vội vàng ngồi đợi ở đấy.
Một lúc sau một vị lão giả tóc bạc trắng tiến vào phòng hướng Nguyên Trần nói:” Lão hủ là thủ tịch Giám Bảo Sư ở phòng đấu giá Vệ Dương. Không biết vật phẩm đại nhân muốn đem đấu giá ở nơi nào?”
Nguyên Trần nhẹ nhàng đặt lên trên bàn 3 cái bình rồi nói :” Sáu viên cực phẩm tứ phẩm đan dược một viên ngũ phẩm đan dược!”
Lời Nguyên Trần nói ra khiến cho vị lão giả kia kích động. Nhưng cũng không giám vọng động. Bởi vì lão hủ này nhìn không thấu thực lực của Nguyên Trần.
Nhìn không thấu thực lực của một người thì có 4 loại chính.
Thứ nhất là đối phương mạnh hơn hẳn ngươi thì không thể nào nhìn thấu được là điều hiển nhiên.
Thứ hai là đối phương tu luyện công pháp cao cấp hơn công pháp ngươi tu luyện rất nhiều.
Loại thứ ba là trên người có bảo vật ẩn dấu tu vi.
Loại cuối là tinh thần lực của kẻ đấy mạnh hơn ngươi. Khi tinh thần lực của kẻ đấy mạnh hơn ngươi một mức nhất định thì hoàn toàn có thể ấn tàng khí tức và ẩn dấu tu vi kể cả tu vi ngươi có mạnh hơn hắn thì hắn vẫn có thể khiến ngươi không nhìn thấu tu vi của hắn được..
Dù vào loại nào thì cơ bản đều là nhân vật mà lão giả kia không động vào được. Tu vi hơn thì động vào nó lại đấm cho. Công pháp hơn hay có bảo vật thì cơ bản đều là có thế lực lớn đứng đằng sau. Lớ ngớ thì bị thanh toán lúc nào không biết.
Phải biết Nguyên Trần tu luyện chính là thần công bảo điển “Hỗn Độn, Vô Cực” công. Là công pháp cả đời của hắn đúc rút ra. Hơn nữa tinh thần lực của Nguyên Trần mạnh hơn vị Giám Bảo Sư này rất nhiều. Đừng nói là lão giả này gọi cường giả tại thành Vệ Dương nhìn hắn một lượt cũng không thấu được.
Lại nói Nguyên Trần để lên bàn là tứ phẩm đan dược và ngũ phẩm đan dược. Nên suy đi tính lại thì lão giả kia cũng không giám đắc tội với Nguyên Trần.
Lão giả lấy từng viên đan dược ra cạo ra một chút dược phấn và đánh giá.
Cũng phải nói là mấy người giám bảo sư này cũng “xịn” thật đấy.
Khi mà người ta phải bỏ ra hàng núi tiền chưa chắc đã được sử dụng đan dược tứ phẩm thì lão Giám Bảo Sư đã được “nếm” qua rồi.
Giám Bảo đặc biệt là đan dược thì có hai cách. Cách thứ nhất là dùng tinh thần lực thâm nhập vào đan dược và đánh giá đan dược từ xung năng lượng mà đan dược bao hàm từ đó đánh giá được dược tính phẩm cấp v.v…
Ngoài ra còn một cách là cạo một ít dược phấn rồi “nếm thử” như vị lão giả này.
Mặc dù không đem lại công hiệu như nuốt cả viên nhưng lão giả này tu vi còn thấp lại cộng thêm đan dược Nguyên Trần luyện ra dược lực mạnh hơn cùng cấp khá nhiều nên là mỗi lần “nếm thử” đan dược tứ phẩm của lão giả kia cũng mất mười phút.
Đến lúc “nếm thử” một chút dược phấn đan dược ngũ phẩm. Lão giám bảo sư này cũng mất hơn tiếng tiếng. Sau một tiếng Nguyên Trần cảm thấy linh khí xung quanh hướng lão giám định sư mà chảy vào. Rõ ràng chỉ với việc “nếm thử” đan dược mà lão giả này cũng đã đột phá cảnh giới rồi.
Thấy cảnh tượng này Nguyên Trần cũng cạn ngôn không biết phải nói như thế nào nữa. “Nếm thử” đan dược cũng nên cấp được. Ảo ma canada vỡi!
Lão giả kia đang vui mừng vì vừa đột phá thì chợt nhớ ra Nguyên Trần vẫn đang ngồi đợi mình liền vội vội vàng vàng nói: ”Đích thật là cực phẩm tứ phẩm đan dược và hạ phẩm ngũ phẩm đan dược. Ngoài ra mỗi viên đều mang đặc tính riêng. “
Lão Giám bảo sư kia suy nghĩ một chút rồi nói:” Mỗi viên tứ phẩm đan dược giá khởi điểm có thể đặt ở mức 1000 linh thạch còn ngũ phẩm đan dược là 10 000 linh thạch.”
Nguyên Trần nhẹ gật đầu:” Tùy ý!”
Sau khi sắp xếp cho mấy viên đan dược xong Nguyên Trần được mời vào một phòng vip chờ đợi đến phiên đấu giá.
Nguyên Trần đến khá sớm nhưng vị giám bảo sư kia tốn 2 tiếng để giám định 7 viên đan dược của Nguyên Trần nên là giờ cử hành đấu giá còn cách chưa đầy 20 phút.
Phòng đấu giá Vệ Dương được thiết kế gồm có một sân khấu nơi mà những vật đấu giá sẽ được đem lên, đối diện là những hàng ghế phổ thông đặt trên các bậc từ thấp lên cao dần. Tất cả có hơn hai nghìn ba trăm chỗ ngồi.
Có thể gộp chung sân khấu với khu vực ghế phổ thông làm một cái sân thì cái sân đấy được bao bọc bởi một kiến trúc gồm 4 tầng.
Tầng hai thì có những cái giống như ban công nơi mà để những nhà giàu có điều kiện ngồi ở đấy. Mỗi cái “ban công” như vậy chỉ có 10 ghế và có tất cả 10 cái ban công như vậy.
Bên trên tầng thứ ba thì không còn “ban công” nữa mà là các phòng vip. Tầng thứ ba có bảy phòng. Mỗi phòng đều chỉ có thể nhìn từ trong ra mà thôi. Nơi này dùng để tiếp đãi những vị khách quý của phòng đấu giá Vệ Dương. Nơi đây là nơi mà người từ lục đại tông môn sẽ ngồi. Nguyên Trần cũng được sắp xếp ngồi vào phòng số 4 phòng chính giữa bởi vì viên đan dược ngũ phẩm kia.
Còn tầng 4 có một phòng duy nhất. Đó là nơi tiếp đãi khách cực kỳ quý. Cả tầng 4 là một phòng duy nhất và số lần nó được sử dụng không nhiều. Nghe nói lần cuối là 4 năm về trước rồi.
Vì cũng sắp đến giờ buổi đấu giá bắt đầu nên là số lượng người đã gần như là lấp kín số ghế rồi.
Đến cả lục đại tông môn cũng đã yên vị tại 6 phòng khách quý rồi.
Điều làm mọi người nghị luận bây giờ là các món bảo vật có trong buổi đấu giá, người từ lục đại tông môn và người ở phòng khách quý thứ 4 kia là ai.
Phải biết thường thì phòng 1,2,3,5,6,7 đều dành cho lục đại tông môn rồi ai cũng biết. Nhưng mà phòng số 4 thì cũng không phải lúc nào cũng có người không phải là luyện dược sư cấp 4 trở lên hay là kiểu kiểu như vậy thì không có tư cách vào phòng đấy bao giờ. Nên là danh tính của người ở phòng số 4 khiến cho rất nhiều người tò mò.
Cũng không quá lâu đấu giá hội chính thức bắt đầu.
Mở màn là một giọng nói êm tai của một thiếu nữ xinh đẹp vang lên:” Cảm ơn các vị khách quý đã đến góp mặt lần đấu giá hội này của phòng đấu giá Vệ Dương. Để cảm ơn vì điều này chúng ta đã vì các ngươi chuẩn bị rất nhiều trân phẩm quý hiếm, mong mọi người có thể tìm đến vật mình mong muốn.”
Người trong phòng đấu giá trở lên khá kích động tiếng reo ồ rộn lên.
Nguyên Trần hướng vị thiếu nữ kia nhìn qua, nhãn tình cũng có chút sáng chú. Thiếu nữ kia tóc đen dài, dánh dấp mười phần xinh đẹp mà mặc khá là gợi cảm. Một bộ váy đỏ bó sát lấy thân thể lồi lõm của nàng vẫn để lộ đôi chân dài tràn đầy dụ hoặc.
Phòng đấu giá có đến hơn nghìn người thì già nửa số nam tính võ giả đều có ý nghĩ làm thịt nàng một lần.
Nguyên Trần khẽ cười lẩm bẩm :” Đấu giá hội nào cũng khoái chơi cái kiểu này nhỉ? Dùng mỹ nhân chủ trì đấu giá, không biết bao nhiều võ giả vung tay quá trán đây?”
“Vật phẩm đấu giá đầu tiên là nhị phẩm bảo kiếm U Ninh kiếm. Thanh kiếm này do tam phẩm luyện khí sư Nh·iếp Ân lấy Âm Hải thạch rèn ra. Kiếm thể nặng 78 cân, chém sắt như bùn. Giá khởi điểm 5 kim tệ!”
“Mười kim tệ”
“Hai mươi kim tệ”
“…….”
“năm trăm ba mươi kim tệ”
Tranh đoạt khá là kịch liệt, vì một kiện nhị phẩm bảo khí được vào đây cũng thuộc dạng rất tốt rồi. Mà bên ngoài một kiện nhị phẩm bảo khí cấp 2 giá rơi vào khoảng 400 kim tệ nên mọi người muốn kiếm chút lợi ích trong đấy.
Cuối cùng thanh kiếm kia được một tráng hán mua lại với giá bảy trăm hai mươi kim tệ.
Đấu giá cứ tiếp tục diễn ra thời gian cứ thấm thoát trôi đi. Đại khái 3 tiếng sau.
“Vật phẩm thứ hai mươi ba, đây là một món đò dành cho các vị luyện khí sư. Một khối Kim Dương thạch. Tuy chỉ là tam phẩm bảo thạch nhưng khối lượng vô cùng lớn.”
Vừa nói vị thiếu nữ kia vừa kéo tấm vải che phủ bảo thạch ra.
“Nặng đến 30 tấn!”
Nguyên Trần nhìn qua một chút thì nhãn thần bỗng dưng sáng quắc lên.
“Giá khởi điểm 1 linh thạch. Mỗi lần tăng giá tối thiểu 1 linh thạch không nhận kim tệ”
“2 linh thạch”
“5 linh thạch”
“9 linh thạch”
Vì số lượng luyện khí sư trong lần đấu giá hội này không nhiều nên là không có người vung tiền quá nhanh vì thế mà giá cả cũng chỉ từ từ nâng lên mà thôi.
Nguyên Trần khẽ bảo vị thị nữ được xắp xếp tiếp đãi hắn vài câu. Vị thị nữ kia nhẹ gật đầu rồi tiến lên cất giọng:” Phòng số 4, 100 linh thạch!”
Giọng nói vừa dứt khiến cho phòng đấu giá im phăng phắc. Thứ nhất là cả khối Kim Dương Thạch kia tuy là to thật nhưng loại bảo thạch này không quá hiếm giá cả chỉ roi vào khoảng 50 linh thạch là nhiều lắm rồi. Ngoài ra người được ngồi vào phòng khách quý số 4 thì cũng không phải là dạng vừa nên thôi không cần tranh.
“Một trăm linh thạch, lần thứ nhất!”
“Một trăm linh thạch, lần thứ hai!”
“Một trăm linh thạch, lần thứ ba!”
…
“Xin chúc mừng vị khách quý phòng thứ tư đã đấu giá thành công khối kim Dương thạch với giá 100 linh thạch!”
“Chúng ta có Kim Dương Thạch rồi thì cũng nên có Lam Âm thạch đi cùng chứ nhỉ. Mời mọi người chiêm ngưỡng vật đấu giá thứ hai mươi tư, cũng là một khối bảo thạch khổng lồ, tam phẩm bảo thạch Lam Âm Thạch nặng đến 43 tấn”
Nghe hết câu Nguyên Trần đã nói nhẹ với vị thị nữ kia.
“Giá khởi điểm 2 linh thạch, mỗi lần tăng không nhỏ hơn một linh thạch.”
Vị thị nữ kia lại cất giọng:” Phòng số 4, 200 linh thạch”
Tiếng nói khiến cho mọi người chưa kịp lên tiếng đã roi vào trầm mặc.
“200 linh thạch cho một loại bảo thạch nguyên liệu?” Có một vị tam phẩm luyện khí sư khẽ cất tiếng than lên.
Hành động này của Nguyên Trần cũng khiến cho người từ lục đại tông môn thấy hứng thú không thôi.
Tuy là hứng thú nhưng không ai ra giá bởi vì loại bảo thạch này tông môn họ không thiếu.
Bởi vì Nguyên Trần ra giá quá cao so với giá trị mà mọi người tự định giá nên không có ai đi mua. Mặc dù khối bảo thạch này to thật đấy nhưng nó quá to rồi. Mua về cũng không làm gì ngoài trừ làm cảnh nên không ai đi tranh cả.
Đấu giá hội lại tiếp tục được diễn ra. Nguyên Trần lại rơi vào trầm mặc vì không thấy có gì thú vị cả. Còn người từ lục đại tông môn cũng có tham gia đấu giá lấy vài kiện vật phẩm.