Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khai Nguyên Cổ Thần

Chương 11:




Chương 11:

Nếu để nói người bình thường không tập luyện gì có thể có lực nâng là vào cỡ dưới 45kg. Đây là nói về việc nâng một vật qua đầu. Nếu tập luyện đều thì có thể nâng một vật nặng hơn 200 kg đến khoảng 500 kg. Nhưng đây chỉ nói đối với người bình thường mà thôi.

Khi trở thành võ giả rồi thì tại hoàng mạch cảnh sơ kỳ có thể dễ dàng nhấc một vật nặng 45 kg rồi ném xa vài mét vẫn là bình thường. Phải biết việc nhấc một vật rồi ném một vật cùng khối lượng lực phát ra chênh lệch nhau rất nhiều. Tại hoàng mạch cảnh hậu kỳ có thể dễ dàng nhấc bổng một vật nặng đến hơn 300 kg rồi ném ra xa 10 mét. Mà đây chỉ là sức lực mà người thường sở hữu khi trở thành võ giả.

Phàm thể trở thành võ giả đã khỏe như vậy thì bảo thể thánh thể thậm chí thần thể khi lột xác thì mạnh đến nhường nào. Xét về sức mạnh cơ bắp một con man thú cấp 1 còn mạnh hơn một võ giả cùng đẳng cấp nhiều lần. Nếu là man thú cấp hai thì sức mạnh nó lại nhân lên hơn chục lần nữa.

Vậy mà sức mạnh của Nguyên Trần hoàn toàn có thể làm thịt những con man thú cấp hai gần đột phá cấp 3. Đương nhiên chỉ là man thú bình thường mà thôi chứ nếu nói đến mấy con có huyết thống thể chất đặc biệt thì nó lại là chuyện khác.

Cũng giống như vậy nếu cho võ giả bình thường ra so găng với Nguyên Trần thì hắn có thể hạ gục với bất kỳ tên nào cùng đẳng cấp một cách dễ dàng. Nhưng nếu gặp những thiên tài đứng đầu thì vẫn có thể thắng vì kinh nghiệm chiến đấu của Nguyên Trần cao hơn bọn trẻ này rất nhiều nhưng về lợi thế về mặt thể chất thì lại hoàn toàn biến mất.

Nguyên Trần bây giờ còn phải nghĩ cách kiếm thêm tài nguyên tu luyện thì mấy thiên tài kia 99,9% đều xuất phát từ các thế lực khổng lồ còn 0,1% thì là đỏ liên tục nhận được truyền thừa và các loại bảo tàng tài nguyên tu luyện không cần lo nghĩ chỉ cần đạt được sức mạnh lớn nhất có thể là được rồi.

Vậy mà Nguyên Trần vẫn không yếu thế hơn những thiên tài đứng đầu nhất đó mà cảnh giới càng cao Nguyên Trần sẽ ngày càng vượt mặt bọn họ.

Ba ngày không ăn không uống cũng đã là giới hạn của Nguyên Trần bây giờ. Cơ thể hắn cũng chưa có thể đạt đến mức không cần ăn mà vẫn sống được vậy nên Nguyên Trần quyết định rời khỏi thời không ngọc thạch ra ngoài một chút đã.

Bên ngoài trời đã nhá nhem tối chỉ thấy những ánh lửa lập lòe từ những cây đèn dầu nho nhỏ. Nguyên Trần thấy được rõ ràng thế giới này có nền khoa học không hề phát triển một tý nào cả. Đó là đặc điểm trung của những thế giới như thế này.

Tất cả đều chạy theo sức mạnh. Tất cả đều nghĩ cách làm sao để có thể đạt được sức mạnh thông qua võ đạo mà không hề suy nghĩ đến các mảng khác gì cả.

Biểu tình hay b·ạo đ·ộng ư? Ở đây cái đấy là không thể. Sức mạnh của võ giả so với người thường là rất nhiều. Ở đây người thường chỉ có hai lựa chọn là một là ngoan ngoãn sống cho hết đời nói gì nghe đấy còn hai là c·hết. Thế thôi không có lựa chọn thứ ba khi vẫn chỉ là phàm nhân.

Nhưng mà ở những nơi như thế này thì mới có thể dễ dàng di chuyển khắp mọi nơi hay là thu nhập tài nguyên nó sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Nguyên Trần mở cửa ra cũng là lúc gia đình nhà Lê Vũ Bình đang dùng bữa. Ngoại trừ ba người nhà họ ra còn có mấy người nữa. Về sau Nguyên Trần có nghe kể lại là vào giai đoạn Lê Vũ Bình b·ị t·hương chạy chữa khắp nơi không những không được lại còn tốn kém rất nhiều và mấy người kia có giúp cho gia đình nhà họ rất nhiều. Ngoài ra Lê Vũ Bình là một người tốt giúp làng giúp xóm nên ai cũng quý. Vậy nên mấy người kia không đòi nợ gắt mà lấy hình thức sẽ đến đây ăn tối để trả nợ dần. Vậy nên ngày thì họ đi buôn đi bán còn tối đến lại đến nhà Lê Vũ Bình ăn tối. Cứ thế thành quen .



Nguyên Trần nhìn cảnh người ta vừa ăn vừa cười nói trong lòng cũng có chút lạnh nhưng rồi cũng tan nhanh. Một thân một mình lâu hắn cũng đã quen rồi.

Thấy Nguyên Trần đi gia khỏi cửa Lê Vũ Bình cất tiếng gọi:” Ồ thanh niên! Có đói không vào đây dùng bữa với bọn ta!”

Nguyên Trần nghe tiếng gọi khẽ mỉm cười mà tiến đến nhập hội với bọn hắn. Nguyên Trần với các vị thần đế giới tính nam đều có chung một suy nghĩ đó là “liêm sỉ là gì? Ăn được không?”. Vậy nên là các vị nam thần đế ngoại trừ lúc quan trọng ra thì gần như chả có mấy khi nghiêm túc cả nhây hết phần người khác. Vậy mới có chuyện đôi khi chỉ vì một cây linh dược không có tác dụng gì với bọn hắn. Mấy nam thần đế cũng phi vào đấm nhau được. Đương nhiên là chỉ kiếm một hoang tinh rồi lấy nhục thân gõ nhau như người thường thôi chứ không dùng binh khí hay thần thông gì cả.

Trên bàn 7,8 người ngồi chung cùng dùng bữa mà cũng không quá nhiều đồ. Đa số món đều là rau dưa chế biến thành chỉ có một bát thịt kho mời khách mà thôi.

Nếu để Nguyên Trần một mình ăn thì 10 cái bàn thức ăn như này cũng không đủ. Không phải hắn cần ăn nhiều đến vậy mà là do bản chất võ giả ngốn năng lượng nhiều hơn người thường nhiều. Chỉ riêng thể chất của Nguyên Trần cũng đã cần rất nhiều năng lượng để duy trì rồi mà bây giờ hắn còn trở thành võ giả nữa. Đồ ăn kiểu này ăn không biết bao nhiêu mới có thể đủ được.

Võ giả bình thường nếu có điều kiện thì sẽ ăn thực đan để bổ sung năng lượng mà cơ thể tiêu hao. Thực đan là dùng máu và thịt của man thú cùng các loại dược liệu phổ thông và linh dược để luyện chế. Thực đan có công dụng cung cấp năng lượng cho cơ thể võ giả ngoài ra còn bổ sung huyết khí và một sợi linh khí mỏng manh để tăng cường thể chất của võ giả. Vậy nên rất được võ giả ưa dùng.

Loại này nếu dùng lúc tu luyện hay đi bí cảnh thì rất tiện vì nhỏ gọn dễ bảo quản. Nhưng ở thường ngày Nguyên Trần không khoái dùng loại này vì cơ bản nó không ngon khôn có gia vị không chế biến chỉ cho vào miệng nuốt phát là là xong.

Nguyên Trần nhìn bàn ăn khẽ mỉm cười rồi quay ra cất tiếng nói:” Đại tẩu mượn cái bếp một tý nhé!”

Nguyên Trần trước hết về phòng lấy ra một miếng thịt. Miếng thịt này lấy từ một con cấp 3 man thú là một con man thú loài bò.

Ở đời nếu cả bữa ăn còn không tận hưởng được thì còn tận hưởng cái gì. Mà Nguyên Trần sống lẻ loi đơn độc cũng lâu rồi nên kỹ năng nhà bếp phải gọi là đỉnh của đỉnh. Đồ làm ra không những ngon mà lợi ích đen lại còn cực lớn.

Vì trời đã không còn sớm nữa nên Nguyên Trần thái thịt bò rất mỏng cầm con dao của chính mình trong tay rất nhanh gần chục cân thịt đều được cắt lát rất mỏng. Lấy nước cho các loại gia vị thảo dược ngoài ra còn đổ vào hẳn 1 phần 5 bình trúc cơ linh dịch và thả thịt bò vào trần nhanh rồi tắt lửa. Không phải Nguyên Trần không muốn đổ thêm trúc cơ linh dịch nhưng mà hắn làm đâu phải để mỗi mình hắn ăn. Nếu chỉ để Nguyên Trần ăn thì 1 bình trúc cơ linh dịch, thịt từ cấp 3 man thú thêm một vài loại thảo dược không có vấn đề gì. Nhưng mấy người kia là người thường nếu đổ vào cả bình trúc cơ linh dịch thì phàm thể của họ không thể nào chịu nổi lượng năng lượng nhiều như vậy. 1 phần 5 bình là tỷ lệ sẽ cân bằng các loại năng lượng đảm bảo họ ăn nhiều mà không bạo thể mà c·hết.

Nguyên Trần bê cả nồi đặt cạnh bàn. Nắp vung vừa mở ra một mùi hương thơm ngào ngạt tỏa ra khắp phòng. Cô bé Lê Ăn Nhiên kia vừa ngửi mùi hai mắt bỗng sáng chưng. Mấy người lớn xung quanh cũng không kìm được khẽ nuốt nước miếng một cái.



Nguyên Trần múc một bát to đặt ra giữa bàn rồi nói:” Mọi người cứ tự nhiên!”

Mẫn Bạch Cúc vợ của Lê Vũ Bình ăn một miếng cũng phải cất tiếng khen :” Không ngờ tay nghề nấu ăn của ngươi lại cao như vậy. Ta cũng không thể nào sáng được.”

“Đại tẩu cứ quá lời.” Nguyên Trần khách khí nói.

Mấy người vừa cười vừa nói vừa ăn. Bọn hắn không biết đối với bọn hắn đặc biệt là Lê Vũ Bình thì đây là một cơ duyên vô cùng to lớn. Trúc cơ linh dịch cùng thịt cấp 3 man thú có công dụng tăng cường thể chất gân cốt huyết nhục từ đó đến cái chân què của Lê Vũ Bình chỉ cần qua đêm nay là có thể khỏi hoàn toàn rồi. Ngoại trừ ra còn giúp nhan sắc của mấy người tốt thêm nhiều lần.

Thấy Nguyên Trần cũng dễ gần thoải mái Lê Vũ Bình cất tiếng hỏi:” Nguyên Trần ngươi đến thành Vệ Dương có lẽ là để tham dự cuộc tuyển chọn của các tông môn đúng không?”

Nguyên Trần thoải mái trả lời:” Đúng vậy.”

Một vị nam tử nhìn qua cỡ đâu đấy gần bốn mươi tuổi cười lớn:” Phải thế chứ, thanh niên các ngươi vào được những nơi như vậy mới có thể nhất phi trùng thiên, con đường sau này rộng mở tương lai sáng lạn.“

Mấy người họ gặp võ giả nhiều rồi cũng đã quen nhưng mà gặp được mấy thanh niên đi một mình như Nguyên Trần thì rất hiếm. Thường thì trẻ như Nguyên Trần thì sẽ có trưởng bối theo sau.

Nguyên Trần trả lời một chút thì cũng hỏi ngược lại:” An Nhiên tiểu muội cũng đã mở được ấn ký rồi không biết có tham gia vào tông môn nào không nhỉ?”

Nghe Nguyên Trần hỏi xong không để Lê An Nhiên cất lời thì một tráng hán kích động cất tiếng:” Cái gì ? An Nhiên mở ấn ký rồi ư?”

Lê Vũ Bình khẽ thở dài:” Mở được ấn ký thì cũng có thể làm gì? Nhà ta thế này đến thu nhập cũng gọi là tạm đủ ăn mà thôi làm sao có thể giúp con bé được!”

Vừa xoa đầu con gái Lê Vũ Bình vừa thở dài. Có thể nói trước khi gặp Nguyên Trần gia cảnh của gia đình Lê Vũ Bình không đến nỗi nào. Nhưng đấy chỉ là so với người thường thôi chứ còn so với giới võ giả thì đúng là nghèo rớt mùng tơi.

Chi phí công pháp, đan dược, v.v…. các loại chi phí không phải là gia đình nhà Lê Vũ Bình có thể gánh được. Mặc dù cũng có mong con gái có thể trở thành võ giả từ đấy sống một đời tốt hơn nhưng cơ bản là gia cảnh không cho phép.

Nguyên Trần nhắm mắt suy nghĩ một chút:” Nếu mọi người tin tưởng ta ta có lẽ có thể giúp An Nhiên một tay.”



Câu nói của Nguyên Trần khiến cho những người ở đấy kinh ngạc vô cùng.

Thấy mọi người im lặng Nguyên Trần khẽ cười nói:” Con đường võ giả nguy hiểm trùng trùng vất vả khổ cực. Cũng chưa chắc đã là một con đường tốt. Nếu mọi người thấy không ổn thì thôi coi như ta chưa có nói gì.”

Lê Vũ Bình nhìn vào đứa con gái nhỏ bé của mình rồi lên tiếng:” Không có nguy cơ làm sao có cơ hội. Mong tiểu hữu có thể giúp đỡ con gái ta một tay.”

Sở dĩ Lê Vũ Bình nói vậy bởi vì hắn nhìn thấy trong mắt cô nhóc An Nhiên một tia sáng ngay sau khi Nguyên Trần ngỏ lời muốn giúp đỡ. Ngoài ra thế giới này là của võ giả nếu Nguyên Trần thực sự đánh chủ ý con gái của hắn thì hắn cũng không thể làm gì được. Đó chính là sự bất công trong thế giới này. Cũng chỉ mong là Nguyên Trần là người tốt chứ còn có thể làm gì được nữa.

Nguyên Trần cũng có thể phần nào giải thích được ý nghĩ của Lê Vũ Bình. Nhưng mà thôi giải thích làm gì. Thanh giả tự thanh.

Ngoài ra Nguyên Trần quyết định giúp cô bé này vì Nguyên Trần quyết định bồi dưỡng một thế lực cho mình. Thiên phú cô bé này không cao thân thể bình thường, phẩm chất ấn ký không cao. Nhưng cái Nguyên Trần nhìn trúng là cô nhóc này đơn thuần thiện lương ngoài ra rất thông minh và hiểu chuyện. Cái Nguyên Trần cần chỉ cần như vậy là đủ rồi. Ấn ký hay thể chất đối với hắn không phải là chuyện gì to tát.

Nguyên Trần nhìn về phía cô nhóc An Nhiên mà nói:” Thế An Nhiên, muội có muốn đi theo ta không?”

Cô nhóc An Nhiên không nói chỉ khẽ gật gật cái đầu biểu thị là muốn.

Nguyên Trần tiếp tục nói:” Nhưng con đường này rất khổ cực lại khá nguy hiểm nữa ngoài ra còn không được gặp cha mẹ muội thường xuyên nữa. Muội có dám chấp nhận những khổ cực này không?”

Cô nhóc An Nhiên nghe vậy quay ra nhìn cha mẹ mình rồi quay lại nhìn Nguyên Trần. Với ánh mắt kiên định cô bé cất tiếng:” Muội dám.!”

Sau đó lại hạ giọng hỏi Nguyên Trần:” Không biết ca có thể chữa cái chân cho cha muội không nhỉ.”

Thấy con gái hỏi như vậy Lê Vũ Bình đang định xin lỗi Nguyên Trần vì dù sao quen biết chưa lâu mà làm như vậy có chút lỗ mãng thì Nguyên Trần đã khẽ cười mà nói:” Cái đấy muội không cần để ý. Cái mọi người đang ăn là thịt của man thú cấp 3 nấu với linh dịch đấy. Cha muội có què cả hai chân rồi cũng sẽ lành thôi.”

Nghe vậy Lê An Nhiên vui ra mặt còn vợ chồng Lê Vũ Bình thì ngơ ra một chút xong nhanh chóng rời khỏi ghế hướng Nguyên Trần quỳ xuống lạy không ngừng cảm tạ. Nguyên Trần thấy vậy vội đỡ mà nói là không có gì đâu.

Còn mấy người ngồi cùng bàn kia hít một luồng khí lạnh. Vì dù sao đây cũng là thịt man thú cấp 3 đấy. Là thứ mà cả đời bọn hắn không dám nghĩ đến có một ngày có thể ăn được nhiều như vậy.