[Khải Nguyên] Bảo Bối Của Ông Trùm

Chương 89: Đều Nghe Lời Anh Cả




Sáng hôm sau, Vương Nguyên thức giấc chỉ cảm thấy phần lưng đau nhứt còn lại đều bình thường thì cũng đưa tay ra sau lưng xoa xoa lưng. Vương Nguyên nhìn bên cạnh Vương Tuấn Khải vẫn còn ngủ thì cũng đánh thức ăn dậy.

"Khải ơi, em đau lưng."

Vương Tuấn Khải bị cậu đánh thức cũng thức dậy, vừa mở mắt đã thấy mặt cậu nhăn nhó tay còn đang xoa xoa lưng thì nhíu mày.

"Em sao vậy? Đau lưng sao?" Vương Tuấn Khải kéo cậu ôm vào lòng lo lắng hỏi.

"Ưm, đau." Vương Nguyên gật đầu nói.

"Ngoan, trước hết đi vệ sinh cùng anh đã rồi Thiên Trạch sẽ đến tiêm thuốc cho em" Vương Tuấn Khải nói.

Vương Nguyên gật đầu, cậu được anh đỡ vào nhà vệ sinh thì cũng ngoan ngoãn cùng anh vệ sinh cá nhân. Sau khi vệ sinh xong Vương Tuấn Khải liền bế cậu đi xuống nhà. Phía bên dưới nhà Lý Thiên Trạch đã ngồi ở sofa đợi sẵn.

Vương Tuấn Khải đặt Vương Nguyên ngồi xuống sofa, Lý Thiên Trạch cũng lấy hai ống tiêm trên bàn lần lượt tiêm vào người của Vương Nguyên.

"Xong rồi, một tuần sẽ tiêm một lần. 30 phút sau anh ấy sẽ trở lại như bình thường không có vấn đề gì hết. Thuốc ở trong người anh dâu cũng là nguyên liệu từ thiên nhiên cả, sẽ không có tác dụng phụ gì hết. Còn nữa, anh dâu nên hoạt động thể dục nhiều." Lý Thiên Trạch nói.

"Được rồi, vào trong dùng bữa sáng đi rồi hẳn về." Vương Tuấn Khải nói.

Lý Thiên Trạch gật đầu, Vương Tuấn Khải cũng đỡ lấy Vương Nguyên đi vào trong nhà ăn để dùng bữa.

Vương Tuấn Khải múc cháo cá chép cho Vương Nguyên, những món còn lại cậu ăn thì gắp là được.



"Em ăn đi, cái nào muốn ăn mà không với tới thì gọi anh." Vương Tuấn Khải đẩy bát cháo cá chép sang cho Vương Nguyên nói.

Vương Nguyên gật đầu, cậu nhận lấy cháo rồi cũng bắt đầu dùng bữa. Vương Tuấn Khải nhìn cậu dùng bữa thì cũng dùng bữa mặc kệ Lý Thiên Trạch đang ngồi đối diện cúi đầu dùng bữa.

Sau khi dùng bữa xong Vương Nguyên nói muốn ra vườn nên Vương Tuấn Khải cũng không ngăn cản cậu mà để cậu đi còn anh thì lên thư phòng làm việc.

Vương Tuấn Khải mở hòm thư gửi đến lên, anh nhìn những tập văn kiện Vũ Phong và Vong Phi gửi đến rồi cũng bắt đầu giải quyết. Bốn năm anh không đến công ty chỉ là gần đây không có việc gì lại đến công ty vài lần còn dẫn theo cả Vương Nguyên đi nên cũng chẳng lạ lẫm gì chuyện ở công ty. Chỉ là văn kiện ngày nào cũng chất thành đống như thế này đúng là mệt.

Nhớ đến 4 năm trước, chuyện ở công ty đều có mấy người Dịch Dương Thiên Tỉ thay anh xử lý, còn bây giờ phải điều tra chuyện của Hắc Đạo nên mấy việc này mới đến tay anh đây, mà thôi dù sao thì anh cũng là Tổng Giám Đốc mà, cứ để công việc của mình cho mấy đứa nó xử lý cũng không hay.

Vương Tuấn Khải giải quyết được mấy văn kiện thì cũng tắt máy tính đi mà xuống nhà đi ra ngoài vườn tìm Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải ra ngoài vườn không thấy Vương Nguyên ở trong đình nghỉ mát thì nhíu mày lầm bầm.

"Đứa nhỏ này chạy đi đâu rồi không biết nữa."

Vương Tuấn Khải nhìn quanh một lượt, nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn đang ở trong nhà kính thì cũng đi đến chỗ nhà kính rồi vào bên trong. Vương Tuấn Khải vào đến bên trong thì thấy Vương Nguyên vừa ăn dâu tây vừa hái táo xanh thì đi đến.

"Làm gì đây? Dâu tây trong tủ vẫn còn rất nhiều." Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu nói.

"Em không có hái dâu tây nha, em hái táo xanh nè, em còn muốn hái kiwi với cả nho" Vương Nguyên nói.

"Ừm đều cho em hái cả. Bé cưng nói xem lưng còn đau không?"



"Không đau nữa rồi, Khải không cần lo lắng cho em." Vương Nguyên lắc đầu nói.

"Được rồi em không còn đau nữa thì tốt, còn chỗ hoa quả này em muốn hái loại hoa quả nào anh giúp em hái nhé. Sau đó lại hái thêm một ít quả lê vàng ép nước cho em uống chịu không?"

"Đều nghe lời anh cả" Vương Nguyên cười nói.

Nghe cậu nói câu đều nghe lời anh cả liền kéo cậu ôm vào lòng, đầu nghiêng xuống thì thầm vào tai cậu.

"Đều nghe lời anh cả à? Vậy tối nay cùng anh tạo bảo bảo đi có chịu không?"

Vương Nguyên nghe mấy lời không đứng đẳng của Vương Tuấn Khải liền đỏ mặt, cả khuôn mặt đều chôn sâu vào lòng ngực anh, tay còn không quên đánh anh mấy cái.

"Anh đáng ghét." Vương Nguyên nhỏ giọng mắng.

"Ha ha, cơ mà bảo bối em đã không uống thuốc tránh thai lâu rồi mà sao chỗ này vẫn không có động tĩnh gì vậy hả?" Vương Tuấn Khải đưa bàn tay lên xoa xoa bụng cậu thì thầm.

"Em làm sao mà biết được? Hay là do em không khỏe nên hiện tại không có?"Vương Nguyên nói.

Thật ra cậu và anh không định có con sớm như vậy đâu, chỉ tại đêm hôm đó Vương Tuấn Khải tự nhiên bảo cậu dừng thuốc rồi muốn cậu sinh con cho anh làm cậu cũng có chút kinh ngạc. Nhưng thôi anh đã muốn có con thì cứ để như vậy thôi, nhưng mà có ngờ được đâu cậu lại trúng độc. Chắc có lẽ là do thân thể cậu yếu nên hiện giờ chưa thể mang thai rồi.

"Thôi không nói chuyện này nữa, nào chúng ta hái hoa quả rồi vào nhà thôi gần đến giờ cơm trưa rồi." Vương Tuấn Khải vuốt nhẹ mũi cậu nói.

Vương Nguyên gật đầu, cậu cùng anh hái thêm một ít hoa quả nữa rồi cũng nắm tay nhau đi vào trong nhà.