[Khải Nguyên] Bảo Bối Của Ông Trùm

Chương 67: Phải Vì Anh Mà Sống Thật Tốt Có Biết Không?




Vương Nguyên được Vương Tuấn Khải chăm sóc cẩn thận nên ngủ một mạch đến tận 9 giờ hơn mới thức giấc.

Cậu quay người sang không thấy Vương Tuấn Khải đâu cũng tự mình rời giường, chỉ là chân hơi tê nhứt mà thôi.

Vương Nguyên xuống nhà thì Vương Tuấn Khải đã đi làm rồi trong nhà chỉ còn lại Quản Gia và người làm thôi, đến cả Vong Phi cũng đi rồi.

Quản Gia thấy cậu xuống rồi cũng dọn thức ăn lên bàn cho cậu rồi cung kính mời cậu vào dùng bữa.

"Cậu Chủ, mời cậu dùng bữa."

"Được." Vương Nguyên gật đầu rồi cũng ngồi vào bàn ăn bắt đầu ăn.

Sức khỏe của cậu đã tốt lên nên hiện tại không cần phải ăn nhiều thức ăn bổ máu nữa, mà bây giờ cậu được tự do ăn uống rồi. Chỉ có điều Vương Tuấn Khải không cho cậu gọi thức ăn nhanh nếu để anh biết được anh sẽ đánh chết cậu cho xem.

Sau khi dùng bữa xong thì Vương Nguyên ra ngoài mái che nhỏ ở ngoài vườn nằm đó nghỉ ngơi. Dù sao thì

Vương Tuấn Khải cũng đi làm rồi, mà thân thể này của cậu thì làm gì đến Hắc Bang luyện tập nỗi đâu mà đi.

Vương Nguyên nằm ngoài vườn một lúc thì cơn buồn ngủ cũng kéo đến, cậu ngáp ngắn ngáp dài rồi cũng dần chìm vào giấc ngủ. Trong lúc Vương Nguyên ngủ thì người làm vườn ở gần đó cũng không dám gây ồn ào mà làm việc nhẹ nhàng để cậu ngủ.

Buổi tối Vương Tuấn Khải về đến Nguyệt Thự biết được Vương Nguyên đang ngủ ở ngoài vườn ở chỗ Quản Gia thì cũng nhanh chân đi ra ngoài vườn, trời đã tối rồi còn nằm ngủ ở ngoài vườn. Vương Tuấn Khải nhìn gương mặt bóng loáng không tùy vết kia của Vương Nguyên đang yên ắng nằm ngủ trên ghế thì mỉm cười. Anh đi đến gần cậu ngồi xuống, tay đưa lên vuốt nhẹ mặt cậu.

Vương Nguyên đang ngủ bị anh chọc phá thì cũng đưa tay lên nắm lấy tay anh nhăn mày nói.

"Khải, đừng làm rộn mà."

"Ha ha, phải thức dậy rồi bảo bối." Vương Tuấn Khải thuận theo tay cậu rồi kéo cậu lên ôm cậu vào nhà.



Vương Nguyên đang ngủ bất ngờ bị anh động mạnh cũng thức giấc, cậu mệt mỏi nói.

"Anh đi làm về rồi sao?"

"Ữm, ngày mai sẽ đưa em đi xem đồ cưới, sau đó sẽ đi chụp hình cưới." Vương Tuấn Khải hôn lên má cậu nói.

"Đều nghe theo anh sắp xếp cả." Vương Nguyên nói.

Việc lễ cưới hay kết hôn gì gì đó Vương Nguyên tất thảy đều nghe theo Vương Tuấn Khải cả. Bởi vì lúc anh và cậu đi lãnh chứng về cậu có từng nói không thích làm đám cưới nhưng vì kế hoạch của Vương Tuấn Khải nên mới tổ chức thôi. Mà cho dù cậu có không muốn thì Vương Tuấn Khải cũng không có cho đâu, anh muốn cậu không bị thua thiệt gì với bất kì ai cả.

Vương Tuấn Khải đưa người vào trong nhà thì đi thẳng vào phòng ăn rồi mới thả cậu xuống. Quản Gia nhìn thấy anh và cậu vào nhà ăn cũng nhanh chóng dọn thức ăn lên.

Vương Nguyên nhìn thức ăn rồi cũng bắt đầu ăn, Vương Tuấn Khải cũng gắp một miếng đậu phụ nhồi thịt bỏ vào bát cậu nói.

"Ăn nhiều vào em thật là ốm."

"Hứ, em mới không có ốm nha. Chỉ tại em ăn nhiều mà không có mập lên." Vương Nguyên bỉu môi hờn dỗi nói.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu bỉu môi lên thì cũng khẽ cười trêu chọc qua lại một hai câu rồi cũng nghiêm túc ăn cơm.

Sau khi dùng bữa xong Vương Nguyên liền giận dỗi đẩy Vương Tuấn Khải ra xa không thèm nhìn anh mà nói.

"Anh đáng ghét em không nói chuyện với anh nữa."

"Hả? Thật sự không nói chuyện với anh nữa à?" Vương Tuấn Khải vuốt vuốt má cậu nói.

"Đúng, không thèm nói chuyện với anh nữa." Vương Nguyên nhìn anh xoay mặt sang hướng khác nói.

Vương Tuấn Khải nhìn dáng vẻ giận dỗi của Vương Nguyên chọc cho cười nhưng rồi đành nhịn lại mà dỗ dành cậu.



"Được rồi anh xin lỗi có được không hả bảo bối, sao này anh sẽ không chọc giận bảo bối của anh nữa."

Vương Nguyên được anh ôm vào lòng cũng cong khóe môi cười, thật ra cậu không có giận anh đâu chỉ làm trò cho vui thôi á. Hơn nữa, cho dù cậu có giận anh thật thì anh cũng sẽ có cách làm cho cậu hết giận ngay thôi.

"Khải." Vương Nguyên ở trong lòng Vương Tuấn Khải đột nhiên lên tiếng.

"Hửm, sao vậy?" Vương Tuấn Khải nhìn xuống gương mặt đang nhìn anh của cậu hỏi.

"Có phải người của Gia Tộc anh đang nhắm vào em không?"

Đối với câu hỏi của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải cũng không có ý giấu diễm cậu làm gì.

"Ừm, làm sao em biết được chuyện này hửm?"

"Lần Phong bị thương, viên đạn đó là nhắm vào đây của em." Vương Nguyên cầm lấy tay của Vương Tuấn Khải đặt lên ngực trái của mình.

"Bé cưng, nơi này của em vì anh mà đập nhanh cũng nên vì anh mà sống tốt có biết không? Anh sẽ không để ai có thể ức hiếp được em, cũng tuyệt đối không để ai làm tổn thương đến nó." Vương Tuấn Khải nói dứt lời liền kéo áo của cậu xuống để lộ ra ngực trái.

Vương Nguyên nhìn anh kinh ngạc tưởng anh muốn xử mình tại đây liền có ý định ngăn cản, nhưng anh chỉ hôn lên một cái rồi chỉnh lại áo cho cậu.

"Phải vì anh mà sống thật tốt có biết không?" Vương Tuấn Khải nói.

Vương Nguyên gật đầu, cậu biết Vương Tuấn Khải yêu thương cậu hơn chính mạng sống của anh nhưng cậu cũng không khác gì anh cả yêu anh hơn bất kì ai trên thế giới này.

"Em sẽ vì anh mà sống thật tốt, vậy nên nơi này của anh cũng vì em mà luôn luôn khỏe mạnh có được không?" Vương Nguyên chạm tay lên ngực trái của anh nói.

Vương Tuấn Khải gật đầu rồi cúi xuống hôn môi với cậu, hai người môi lưỡi dây dưa triền miên một lúc lâu mới chịu dứt ra.