[Khải Nguyên] Bảo Bối Của Ông Trùm

Chương 150: Hoàn Chính Văn




Đám cưới Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm vừa kết thúc thì Vương Tuấn Khải đã nhanh chóng đưa Vương Nguyên lên máy bay đi đến Nam Thành theo lời đã hứa. Vương Nguyên được anh ôm lên máy bay đã ngủ mất rồi, nên Vương Tuấn Khải cũng không có làm phiền cậu chỉ đem cậu đặt lên cái giường riêng trên máy bay cho cậu ngủ thôi.

"Thiếu Gia, chuyện ở Tập Đoàn W đã sắp xếp xong. Dự án ở Vịnh Nam Thành ngài chắc chắn muốn đầu tư vào?" Vũ Phong nhìn Vương Tuấn Khải hỏi.

"Ừ, đầu tư đi. Sau khi tôi đến Nam Thành cậu cũng trở về giúp Phi đi. Sau khi em ấy chơi xong tôi sẽ đưa em ấy về." Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói.

"Vâng."

Sau 4 tiếng bay, Vương Tuấn Khải cũng ôm Vương Nguyên đi xuống máy bay lên xe di chuyển về khách sạn. Vương Nguyên đang mang thai nên trong quá trình bị Vương Tuấn Khải đưa đi cậu chẳng biết gì cả, Vương Tuấn Khải cũng chẳng lo sợ cậu biết mà chỉ sợ cậu mệt.

Hôm sau, Vương Nguyên tỉnh dậy ở trong lòng Vương Tuấn Khải thì khẽ cười. Cậu ngước nhìn gương mặt khi ngủ của Vương Tuấn Khải rồi đưa tay lên chạm vào hàng lông mi dài kia của anh.

"Lông mi Khải thật dài, thật là đẹp." Vương Nguyên cười nói.

"Chỉ có lông mi đẹp thôi sao? Những chỗ khác có đẹp hay không?" Vương Tuấn Khải siết chặt cậu vào lòng hỏi.

Vương Nguyên bất ngờ bị anh ôm cứng liền giật mình, nhưng nghe anh hỏi thì khẽ cười.

"Khải dậy lúc nào á?" Vương Nguyên đặt đầu lên ngực anh hỏi.

"Em vừa cử động anh đã thức rồi, nào đói bụng chưa anh đưa em đi ăn nhé?" Vương Tuấn Khải nói.

"Vâng ạ, đi anh xong em muốn đi ngắm cảnh cái chỗ lần trước em nói á. Hoàng hôn ở đó siêu siêu đẹp luôn." Vương Nguyên vui vẻ nói.

"Nào dậy thôi, cẩn thận chút nhé" Vương Tuấn Khải xoa xoa cái đầu nhỏ trên ngực mình nói.

Vương Nguyên nâng người ngồi dậy, Vương Tuấn Khải cũng ngồi dậy đỡ cậu đi vệ sinh cá nhân rồi mới cùng cậu xuống sảnh mà dùng bữa.



Vì đang mang thai nên những món ăn làm cho cậu khó chịu anh đều không gọi lên, chỉ gọi những món thanh đạm tránh làm cậu khó chịu. Vương Nguyên thấy anh yêu chiều chăm sóc cậu như vậy thì khẽ cười, cậu tự hỏi rằng trên đời này làm gì có ai yêu cậu nhiều như Vương Tuấn Khải vậy chứ?

Vương Tuấn Khải gọi món xong thì quay sang thấy Vương Nguyên nhìn anh bằng ánh mắt si tình thì khẽ cười.

"Sao đây? Có phải nhận ra rất yêu anh không?" Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu hỏi.

"Phải nha, em rất rất là yêu anh luôn" Vương Nguyên nhìn anh nghiêng đầu cười trả lời.

Vương Tuấn Khải nhìn thấy nụ cười trên mặt cậu liền vui vẻ, nụ cười mà anh trăm phương ngàn kế muốn giữ lấy cho cậu.

"Nịn nọt, đợi thức ăn lên dùng bữa xong đưa em đi chơi"

Vương Nguyên gật đầu rồi cũng ngồi chờ đợi thức ăn chung với anh. Sau khi thức ăn được mang lên, cậu và anh cũng bắt đầu dùng bữa.

"Bảo bối, thức ăn có vừa miệng hay không?" Vương Tuấn Khải nhìn cậu hỏi.

"Không sao, em cảm thấy khá ngon" Vương Nguyên bỏ miếng thịt vào miệng

nói.

Vương Tuấn Khải nghe vậy thì khẽ gật đầu.

Anh và cậu dùng bữa xong thì anh đưa cậu đi chơi ở mấy nơi gần trong Trung Tâm Thành Phố trước, chiều mát một chút rồi mới đưa cậu ra khơi đi ngắm hoàng hôn mà cậu muốn.

Vương Tuấn Khải đỡ Vương Nguyên lên thuyền lớn mà anh cho người chuẩn

bi.

"Cẩn thận chút" Vương Tuấn Khải lo lắng nói.



"Vâng" Vương Nguyên gật đầu nói.

Anh và cậu lên thuyền rồi chỉ mới có 15 giờ chiều nên cũng không vội mà đi vào bên để cậu nghỉ ngơi trước.

"Em ngủ đi, đợi đến khi mặt trời gần lặng xuống anh sẽ gọi em thức dậy." Vương Tuấn Khải hôn lên trán cậu nói.

Vương Nguyên nhìn anh gật đầu, dù sao cậu đi chơi sáng giờ cũng mệt rồi nên cũng cần nghỉ ngơi rồi. Hơn nữa cậu còn đang mang thai nếu không nghe lời anh sẽ xử phạt cậu.

Nhìn thấy cậu ngủ rồi Vương Tuấn Khải cũng ngồi sang một bên giải quyết công việc mà Vong Phi gửi đến. Vốn dĩ anh chẳng thèm để tâm đâu nhưng dự án này lại là dự án lớn nên anh đành phải xem xét.

Lúc mặt trời gần xuống, Vương Tuấn Khải cũng đánh thức cậu dậy như lời đã hứa. Vương Nguyên tỉnh dậy rồi cũng đi rửa mặt cho tỉnh táo. Sau khi rửa mặt xong lại ôm chặt Vương Tuấn Khải.

"Anh bế em đi ngắm hoàng hồn đi" Vương Nguyên nhõng nhẽo nói.

Vương Tuấn Khải cũng hết cách với cậu nên đành chiều theo ý bảo bối mà bế cậu lên đi ra ngoài. Ra bên ngoài Vương Tuấn Khải cũng đặt cậu xuống rồi ôm cậu ở trong lòng từ phía sau lưng.

"Khải, hoàng hôn ở đây thật đẹp" Vương Nguyên ngã vào lòng anh nói.

"Ừ, giống hoàng hồn lúc ở bệnh viện ngày chúng ta quen nhau.

"Khải, em có nói với anh chưa nhỉ? Anh chính là ánh sáng của em, giống như mặt trời vậy. Cảm ơn anh đã đến bên cạnh em. Ông xã em yêu anh." Vương Nguyên cười hạnh phúc nói.

"Anh cũng yêu em, anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại của anh để chiếu sáng cho em, yêu thương em, chăm sóc em, bảo vệ em và cả sinh linh bé nhỏ ở trong bụng em nữa. Em yêu, anh yêu em rất nhiều." Vương Tuấn Khải hôn lên má cậu nói.

Vương Nguyên đón nhận nụ hôn ấm áp của anh liền cười lên thật hạnh phúc. Hạnh phúc vì đời này được Vương Tuấn Khải yêu thương, hạnh phúc vì giờ khắc này cậu có thể nhìn thấy anh, nhìn thấy mặt trời của cậu.

Hoàn Chính Văn!!