Chớp mắt một cái đã đến cuối tuần, hôm nay Serry cũng đã về vậy mà đứa nhỏ kia của anh vẫn không chút động tĩnh gì cho thấy cậu sẽ tỉnh lại.
Vương Tuấn Khải nhìn Ngao Tử Dật, ánh mắt hận không thể bóp chết Ngao Tử Dật ngay tức khắc.
"15 ngày đúng 15 ngày tại sao Nguyên Nguyên còn chưa tỉnh?" Vương Tuấn Khải nhìn Ngao Tử Dật hỏi.
"Chỉ mới sáng sớm, lỡ đâu chiều anh ấy sẽ tỉnh thì sao? Nếu hôm nay không được thì ngày mai, dù sao kết quả của em cũng sẽ sai lệch 1 2 ngày chứ?" Ngao Tử Dật nhìn Vương Tuấn Khải cãi lại, dù sao thì Ngao Tử Dật cũng đầu phải thần tiên, đôi khi có sai sót cũng là chuyện thường tình mà.
Vương Tuấn Khải nhìn Ngao Tử Dật trừng mắt, khốn khiếp đứa nhỏ của anh đã ngủ nửa tháng rồi Ngao Tử Dật còn dám nói như thế, đúng là lang băm.
Lúc này, Mã Gia Kỳ ở ngoài đi vào nhìn Vương Tuấn Khải nói.
"Anh Tuấn Khải, Serry muốn gặp anh, con bé đang ở chỗ làm việc của anh."
Vương Tuấn Khải nghe vậy cũng rời đi, dù sao thì cũng phải giải quyết cho xong chuyện của Serry đã. Vương Tuấn Khải đi về phòng làm việc, Serry và Triệu Quán Anh cũng có mặt ở trong.
"Serry tìm anh có việc gì? Còn nữa em như thế này là sao đây?" Vương Tuấn Khải nhướn mày nói.
"À, chuyện năm đó là em hiểu lầm Quán Anh. Còn có, anh Karry Nam Cảnh giao lại cho anh phát triển chỉ mong anh tha cho Quán Anh." Serry e dè nói, không phải cô không biết chuyện của Vương Nguyên. Cô cũng sợ chuyện Vương Tuấn Khải không đồng ý.
"Tha cho nó, nó làm ra bao nhiêu chuyện còn hại Nguyên Nguyên xém chút nữa mất mạng, bây giờ em lại muốn anh tha cho nó em là đang đọc tiểu thuyết à?" Vương Tuấn Khải nhìn Triệu Quán Anh khó chịu nói, mẹ nó đến giờ Nguyên Nguyên vẫn còn chưa có chịu tỉnh lại mà muốn anh tha cho Triệu Quán Anh, mơ đẹp thật.
"Anh Karry, em biết Quán Anh tính kế anh làm anh dâu bị thương nhưng tất cả đều là vì em. Em thay anh ấy nhận lỗi với anh." Serry nhìn anh ánh mắt cầu xin.
Vương Tuấn Khải nhìn ánh mắt cầu xin kia của Serry thì có chút khó xử. Lần trước Serry giao Linh Chi Đỏ cho anh cứu Vương Nguyên một mạng xem như anh nợ cô một ân tình. Nhưng cô lại xin tha cho người khiến Vương Nguyên hết lần này đến lần khác rời vào nguy hiểm anh thật sự không thể cho qua. Hơn nữa, Vương Nguyên còn đang hôn mê kia kìa, cô nói anh làm sao tha cho Triệu Quán Anh.
Trong lúc Vương Tuấn Khải còn đang suy nghĩ thì bền ngoài một thần ảnh mảnh khảnh nhỏ nhắn chạy vào nhào vào lòng anh khiến anh kinh ngạc.
"Ông xã, em nhớ anh chết mất."
Tiếng nói ngọt ngào của Vương Nguyên vang lên, Vương Tuấn Khải cũng định thần lại vui mừng ôm chặt lấy cậu.
"Bảo bối em tỉnh rồi, em tỉnh rồi." Vương Tuấn Khải vui mừng nói.
Vương Tuấn Khải phất tay ra hiệu cho Serry và Triệu Quán Anh ra ngoài, hai người họ cũng rất nhanh đi ra ngoài để lại chỗ cho Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên nói chuyện.
"Em nhớ anh quá, nhớ anh muốn chết luôn." Vương Nguyên ôm chặt Vương Tuấn Khải nói.
"Anh cũng nhớ em, nhớ em đến phát điên lên rồi." Vương Tuấn Khải hôn lên tóc cậu nói.
"Để em nhìn xem ông xã của em có gầy đi không?" Vương Nguyên ngước lên nhìn Vương Tuấn Khải quan sát.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu cười, anh đặt xuống môi cậu một nụ hôn. Vương Nguyên cũng phối hợp với anh hé miệng để anh dễ dàng xâm nhập. Vương Tuấn Khải đưa lưỡi vào trong miệng cậu giao hợp với cái lưỡi mềm mại của cậu. Nụ hôn nhẹ nhàng mà dây dưa, nói lên nỗi nhớ nhung của anh đối với cậu.
Rời môi cậu, Vương Tuấn Khải yêu chiều hôn nhẹ lên một cái rồi nói.
"Em cảm thấy trong người thế nào? Dật kiểm tra cho em chưa?"
"Em không sao, Dật cũng đã kiểm tra. Em muốn gặp anh nên vừa kiểm tra xong liền chạy qua đây gặp anh."
Vương Nguyên nhìn anh si tình nói.
"Mấy ngày qua em làm anh lo muốn chết, cứ nằm đó mãi không tỉnh dậy. Anh thật sự là bị em dày vò đến phát điên."
"Em xin lỗi để anh lo lắng nhiều như vậy. Khải đừng giận em, đừng có bỏ mặt em có được không?" Vương Nguyên ôm chặt Vương Tuấn Khải nói.
"Sẽ không giận em, em tỉnh lại anh đã cảm ơn trời phật rồi. Em mệt không anh đưa em đi nghỉ ngơi thêm một chút nhé?" Vương Tuẩn Khải hồn lên trán cậu nói.
Vương Nguyên khẽ gật đầu, Vương Tuấn Khải cũng đưa cậu đi nghỉ ngơi. Cậu vừa tỉnh dậy, anh sợ cơ thể cậu không tốt, vẫn nên để cậu nghỉ ngơi thêm một chút nữa.
"Khải, ngủ cùng với em có được không?" Vương Nguyên níu áo Vương Tuấn Khải nói.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu đang chờ mong thì gật đầu, anh leo lên giường ôm cậu vào lòng nói.
"Cẩn thận một chút, tay em còn đang cắm ống truyền dịch, đừng để bị thương."
Vương Nguyên gật đầu, cậu đưa tay đang truyền dịch của mình vòng ra sau lưng của Vương Tuấn Khải ôm lấy anh.
"Thật nhớ anh." Vương Nguyên vùi đầu vào lòng ngực anh nói.
"Nào ngủ đi, một lát sẽ đánh thức em." Vương Tuấn Khải vỗ vỗ lưng cậu dỗ dành.
Vương Nguyên khẽ gật đầu rồi cũng dần chìm vào giấc ngủ. Đã lâu rồi cậu không được ôm anh, không được nằm trong lòng ngực anh để ngủ rồi. Hôm nay được nằm trong vòng tay anh nên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.