[Khải Nguyên] Bảo Bối Của Ông Trùm

Chương 133: Bảo Bối Chỗ Này Rất Nhiều Người Nha




Lý Thiên Trạch xử lý vết thương của Vương Tuấn Khải xong thì cũng mở cửa đi ra ngoài.

"Anh ấy không sao rồi, chỉ có điều mất máu nhiều quá vẫn còn hôn mê." Lý Thiên Trạch nói.

"Khi nào thì anh ấy tỉnh lại?" Diêu Cảnh Nguyên hỏi.

"Có thể là 7 giờ sáng." Lý Thiên Trạch nói.

"Vậy thì không được, lúc nãy anh ấy nói trước 6 giờ sáng anh ấy phải về đến Nguyệt Thự." Tống Văn Gia nói.

Lúc này ở ngoài một người đàn ông chạy vào, vừa chạy đến đã vội hỏi.

"Anh Tuấn Khải sao rồi?"

"Ốn rồi, anh sao còn đeo mặt nạ vậy?" Lý Thiên Trạch nói.

Người đàn ông kia lúc này mới ý thức được vội đưa tay gỡ lớ mặt nạ kia ra. Gương mặt quen thuộc của Vương Duệ dần hiện ra.

"Mẹ nó thật mệt, khi nào thì anh ấy tỉnh?" Vương Duệ hỏi.

"Phải sáng mới tỉnh lại nỗi." Lý Thiên Trạch nói.

"Như vậy thì không được, Nguyên Nguyên sợ ở trong bóng tối một mình. Nếu nó thức dậy không có anh Tuấn Khải ở bên cạnh sẽ phát bệnh." Vương Duệ lo lắng nói.

"Bây giờ em cũng không có cách khác." Lý Thiên Trạch bất lực nói, dù sao thì Lý Thiên Trạch cũng đâu phải thần tiên đâu mà muốn Vương Tuấn Khải tỉnh lại thì Vương Tuấn Khải liền tỉnh lại.

Có điều câu nói của Lý Thiên Trạch vừa dứt thì cánh cửa phòng đã mở ra, Vương Tuấn Khải bước ra ngoài với ống máu chưa chảy hết ở trên tay.



"Đưa anh về Nguyệt Thự, nhanh lên." Vương Tuấn Khải lo lắng nói.

Anh sợ Vương Nguyên giật mình, sợ cậu không tìm thấy anh sẽ phát bệnh, hơn nữa thân thể hiện giờ của cậu cũng không ổn.

Thấy Vương Tuấn Khải lo lắng Diêu Cảnh Nguyên cũng vội đỡ anh ra xe rồi đưa anh về Nguyệt Thự, những chuyện khác để mai hẳn nói.

Vương Tuấn Khải về đến Nguyệt Thự đã hơn 5 giờ sáng. Anh vội chạy lên phong, vừa mở cửa đã nghe tiếng khóc nức nở của Vương Nguyên liền chạy đến, mặc kệ vết thương ở ngực mà nhấc cậu lên ôm lấy cậu dỗ dành.

"Anh về rồi, anh về rồi. Ngoan đừng khóc đừng khóc." Vương Tuấn Khải hôn hôn lên mắt cậu nói.

"Hức...em sợ...em tỉnh dậy không có anh... Khải...em sợ..huhu... em.sợ..hức. Đừng bỏ em một mình, đừng bỏ em hức... em sợ huhuu." Vương Nguyên nằm trong lòng Vương Tuấn Khải khóc nức nở.

"Ngoan bảo bối, không bỏ em chẳng phải anh ở đây rồi sao. Ngoan không khóc nữa, chúng ta ngủ thêm một chút chịu không?" Vương Tuấn Khải vỗ vỗ lưng cậu dỗ dành.

Dỗ dành mãi một lúc lâu Vương Nguyên mới chịu nín khóc. Vương Tuấn Khải đặt cậu nằm lại xuống giường, anh cởi cái áo dính máu của mình quăng đi rồi mới nằm xuống ôm cậu vào lòng.

Anh sợ cậu ngửi thấy mùi máu sẽ lại khóc nên thôi, cởi bỏ áo để cậu nằm trong ngực anh cho dễ chịu. Dù sao thì anh cũng chưa giúp cậu mặc lại quần áo, tiếp xúc da thịt với cậu cũng tốt, dù sao thì anh cũng rất thích, chuyện bình thường ấy mà.

Vương Nguyên úp mặt vào lòng Vương Tuấn Khải vùi sâu vào ngực anh ấm ức nói.

"Sao anh đi giờ này mới về? Lúc em tỉnh dậy không có anh bên cạnh đã rất hoảng sợ."

"Anh sai rồi, là anh không nên trễ như vậy mới trở về làm em hoảng sợ. Ngoan ngủ đi." Vương Tuấn Khải xoa xoa đầu cậu hôn lên trán cậu nói.

Vương Nguyên khẽ gật đầu, cậu vòng tay mình ra sau lưng anh ôm chặt lấy anh mới an tâm đi ngủ. Vương Tuấn Khải thấy biểu hiện của cậu biết cậu vẫn đang sợ hãi nên anh cũng siết chặt vòng tay mình ôm chặt cậu vào lòng để cậu yên tâm mà đi ngủ.

Mã Gia Kỳ và Dịch Dương Thiên Tỉ nghe tin Vương Tuấn Khải bị thương cũng giao mọi việc ở phía nam lại cho

Nghiêm Hạo Tường mà quay về Nguyệt Thự ngay trong đêm. Lúc hai người về đền Nguyệt Tự đã là 10 giờ hơn,



Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên vẫn chưa thức giấc.

"Này Trạch, anh ấy có ổn không vậy? Đã hơn 10 giờ rồi vẫn chưa thức?" Mã Gia Kỳ hỏi.

"Ốn rồi, nếu anh không tin thì liều mạng lên lầu xem đi." Lý Thiên Trạch nói.

"À, cái này thì anh không dám." Mã Gia Kỳ nhướn mày nói. Cho dù Mã Gia Kỳ có mười cái đầu đi chăng nữa cũng chẳng dám xông vào phòng ngủ của Vương Tuấn Khải đâu.

Mấy người Mã Gia Kỳ ngồi ở sofa thêm một lúc thì thấy Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên ở trên lầu đi xuống.

Vương Duệ nhìn thấy Vương Nguyên vẫn ổn thì cũng an tâm thở phào ra một hơi.

Vương Tuấn Khải thả Vương Nguyên xuống sofa nhưng cậu sống chết không chịu xuống mà cứ đu ở trên người của Vương Tuấn Khải cũng khiến anh hết cách.

"Bé cưng ngoan ngoãn xem nào, ngồi xuống sofa đi anh ngồi bên cạnh em." Vương Tuấn Khải vỗ vỗ nhẹ lưng

Vương Nguyên nói, cậu còn không chịu xuống Lý Thiên Trạch thay thuốc cho anh kiểu gì?

Vương Tuấn Khải thả Vương Nguyên xuống, lần này cậu rất ngoan ngoãn ngồi xuống nhưng tay vẫn luôn nắm chặt tay Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải ngồi xuống bên cạnh cậu, anh đưa tay ngoắc Lý Thiên Trạch đến xử lý vết thương.

"Bảo bối, chỗ này rất nhiều người nha." Vương Tuấn Khải đưa tay bị cậu nắm lên nói.

"Em mặc kệ, dù sao em cũng không nhìn thấy họ." Vương Nguyên ôm lấy cánh tay Vương Tuấn Khải nói.

Nghe Vương Nguyên nói thế mấy người Vương Duệ liền bật cười. Vương Nguyên nghe thấy họ cười cũng mặc kệ, chồng cậu thì cậu ôm thôi.