Khai Cuộc Tang Thi, Tôi Rút Thẻ Thắng Và Nuôi Đàn Con

Chương 14




- 997, phân hình một chút, nhìn xem mấy thứ này có thể đổi của cải giá trị hay không.

997 lập tức phân hình, không qua hai giây có được đáp án.

- Ký chủ, mấy thứ này so sánh với tiền giá trị cũng thấp hơn rất nhiều, thuộc loại thứ cấp. Nhưng mà.. anh phát tài rồi! Toàn bộ cùng nhau có thể đổi ba mươi ngàn của cải giá trị!

- !

Ba mươi ngàn!

Nguyễn Ý Tri nhất thời bị tin tức này tạp mộng, thậm chí có tới ba mươi ngàn!

Ánh mắt của hắn nhìn lên mặt bàn, đồng tử như động đất. Hoàn toàn không nghĩ tới chỉ một chút đồ vật như vậy đã có thể đổi được ba mươi ngàn của cải giá trị, phải biết rằng hắn đập vỡ thùng tiền trong cửa hàng tiện lợi vất vả cả nửa ngày mới kiếm được gần một trăm của cải giá trị.

Nhưng nơi này có tới ba mươi ngàn của cải giá trị, là ba mươi ngàn!

Nguyễn Ý Tri suy đoán nhiều lắm mình kiếm thêm được một ngàn, kết quả Bùi Ngâm Phong lấy ra số đồ vật này lại đổi được ba mươi ngàn.

Nguyên lai đây là kẻ có tiền sao? Giàu nghèo chênh lệch như rãnh trời chứ?

Ánh mắt Nguyễn Ý Tri phức tạp nhìn Bùi Ngâm Phong đang tha thiết mong chờ nhìn mình, có chút cảm khái.

Nhân sinh không bình đẳng mà thôi, hiển nhiên Bùi Ngâm Phong vẫn thuộc dạng người ngốc có ngốc phúc.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ở chung, Nguyễn Ý Tri đã hiểu được người này không có lòng dạ gì, chỉ là một phú bốn đời khờ ngốc đơn thuần, quả thật là tồn tại khá hiếm.

Dù sao theo nhận thức của Nguyễn Ý Tri, nhi đồng nhà giàu phần lớn đều bị cưng chiều làm hư, so sánh với Bùi Ngâm Phong hoàn toàn khác biệt.

Nguyễn Ý Tri cố gắng học tập, còn học ở trường nổi danh, thời kỳ trung học có một trường học hứa hẹn miễn trừ học phí cho hắn, nếu thành tích tốt còn sẽ có học bổng, vì thế hắn liền lực chọn trường học này.

Nhưng trường học này cũng rất cực đoan, trừ bỏ học sinh giỏi một lòng học tập còn có một ít phú nhị đại được người giám hộ tiêu tiền đẩy vào.

Đám người kia là một đoàn thể, thường xuyên khi dễ những học sinh khác, mà hắn cũng nằm trong đội ngũ bị khi phụ.

Từ nhỏ tới lớn hắn phải tiếp nhận rất nhiều người ác ý.

Có lẽ con người của hắn thật không hợp đàn, cho dù diện mạo rất đẹp, nhưng không hợp đàn có nghĩa thành ngoại tộc. Lời đồn đãi nhảm nhí không ảnh hưởng được hắn, chỉ cần không quấy rầy sự học tập của hắn, hắn đều cảm thấy không sao cả.

Nhưng đám phú nhị đại kia không chỉ dừng ở lời đồn đãi, cuối cùng Nguyễn Ý Tri cũng không nhẫn nhịn được nữa, nhưng dù sao hắn chỉ là một cô nhi, ngoài nhẫn nhịn cũng không còn biện pháp nào khác.

Bởi vậy hắn không thích đám phú nhị đại, thậm chí còn chán ghét.

Mà bây giờ có một tên khờ ngốc lại đánh vỡ sự nhận thức của hắn về phú nhị đại.

Hiện giờ nhờ tên ngốc phú bốn đời này, của cải giá trị của hắn tiêu thăng, lập tức biến thành dư dả.

Nguyễn Ý Tri lộ vẻ tươi cười hỏi:

- Đều cho tôi?

Đầu óc Bùi Ngâm Phong mơ hồ, bị nụ cười này làm mê mắt, vội vàng liên tục gật đầu:

- Cho anh cho anh đều cho anh, đáng tiếc trên người của tôi lúc này chỉ có bao nhiêu đó, trong phòng này cũng không còn đồ vật gì khác đáng giá, chỉ có mấy thứ này là đáng giá nhất.

Tuy rằng Bùi Ngâm Phong không biết thời điểm này còn cần những tài vật này để làm chi, tuy hắn ngốc nhưng cũng biết vật tư trọng yếu nhất bây giờ là thực vật cùng vũ khí.

Cũng chỉ có sinh vật phi nhân loại hư hư thực thực trước mắt lại cần không ngờ là tiền.



Mà hắn không thiếu nhất chính là tiền, tuy hiện tại trên người hắn tạm thời chỉ có những món đồ này.

Thấy đối phương không nói lời nào, Bùi Ngâm Phong còn tưởng là hắn ghét bỏ, vì vậy vội vàng nói:

- Anh đừng ghét bỏ, tuy rằng những món đồ này cũng không phải thật mắc, nhưng thứ đáng giá trên người tôi đều ở đây, những đồ vật khác cũng chưa mang theo, nơi này tôi lại không thường xuyên ở, tôi còn có một căn nhà khác có đồ vật càng nhiều hơn đâu.

Nguyễn Ý Tri:

- ?

Não động cái gì, thế nhưng lại cảm thấy được hắn ghét bỏ.

Nếu là đặt ở trước kia, nghe loại phát biểu này, Nguyễn Ý Tri tuyệt đối cũng không quay đầu lại, hỏa tốc rời đi.

Nhưng đặt trên người Bùi Ngâm Phong, tất cả chuyện này liền trở nên thật hợp lý, tên khờ ngốc này thật sự là cảm thấy thứ này không mắc tiền.

Lại một lần kiến thức cái gì mới gọi là giàu có.

Ánh mắt Nguyễn Ý Tri nhìn Bùi Ngâm Phong giống như nhìn kho của cải giá trị di động.

Bản thân người này lại không hề có tự giác, ngược lại dần dần mất đi cảm giác sợ hãi.

- Anh thật không phải là người sao?

Bùi Ngâm Phong tò mò hỏi.

Nguyễn Ý Tri liếc mắt:

- Lúc này không sợ tôi đem anh ăn?

Bùi Ngâm Phong cười hắc hắc:

- Bộ dạng của anh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ không ăn tôi, hơn nữa nếu anh muốn ăn tôi, từ lúc vào cửa thì đã ăn, không cần phải đợi tới bây giờ.

Nguyễn Ý Tri nhất thời buồn cười, tên khờ ngốc này rốt cục khôi phục lại đầu óc của mình.

- Anh có biết thì tốt rồi, còn cần trong veo một chút, tôi không ăn người.

- Cho nên anh quả nhiên không phải người!

Bùi Ngâm Phong mở to hai mắt nhìn, diễn cảm như “bắt được sơ hở” của người khác.

Nguyễn Ý Tri:

- Đúng vậy, tôi không phải, như thế nào? Nói thẳng ra không sợ tôi đem anh một ngụm làm thịt?

Vẻ mặt hắn không chút thay đổi đánh giá Bùi Ngâm Phong, tầm mắt dò xét từ đầu tới chân, diễn cảm ý vị sâu xa, giống như đang suy nghĩ trước mắt nên cắn nuốt từ nơi nào mới thích hợp.

Bùi Ngâm Phong sợ run cả người, nhất thời cầu xin tha thứ:

- Tôi sai lầm rồi!

Có gan lập tức nhận thức sợ, không thể không nói trên người Bùi Ngâm Phong không hề có chút ảnh tử của phú bốn đời.

Nguyễn Ý Tri sửa sang lại diễn cảm nói:



- Nếu cho tôi, thì không được đổi ý.

Bùi Ngâm Phong liên tục gật đầu:

- Đương nhiên đương nhiên, đưa ra ngoài rồi làm sao lại phải lấy trở về, anh đem đi đi.

Nguyễn Ý Tri hài lòng gật đầu, lần này quả thực là thu hoạch ngoài ý muốn. Hắn vừa đem đồ vật phóng lên người, vừa tự hỏi hay là đem tên khờ ngốc này đưa tới nhân loại căn cứ, xem như trả nhân tình này cho hắn.

Vì thế hắn hỏi:

- Anh muốn đi nhân loại căn cứ sao? Tôi có thể đưa anh đi qua, có lẽ có thể giúp anh tạm thời không gặp nguy hiểm, một người ở bên ngoài rất nguy hiểm tính mạng.

Thần sắc Bùi Ngâm Phong tối sầm:

- Nhưng tôi đi căn cứ nhân loại cũng không hữu dụng, hiện tại cả thế giới đều biến thành như vậy, ai sẽ chứa chấp một kẻ chỉ biết hỗn ăn chờ chết đâu.

Bùi Ngâm Phong hiểu rõ khả năng của chính mình, đương nhiên hiểu được tuy căn cứ có thể bao che cho hắn, nhưng hắn vẫn cần phải trả giá điều gì.

Nhân loại không có giá trị rất khó sống sót, nếu đã như vậy hắn có đi căn cứ nhân loại hay không cũng không có gì khác biệt, tóm lại cũng đều là không lý tưởng mà thôi.

Hơn nữa với tính cách của hắn, rất khó nói sau khi đi nhân loại căn cứ sẽ chết càng nhanh hơn, còn không bằng trước ở bên ngoài cẩu thả mà sống.

Vì thế Bùi Ngâm Phong lắc đầu nói:

- Tạm thời không đi.

Tóm lại hắn không nói được nguyên nhân vì sao, chỉ cảm giác đi căn cứ không bằng chính mình cẩu thả.

Nguyễn Ý Tri có chút ngạc nhiên nhìn hắn, với vẻ nhát gan của đối phương hắn còn tưởng rằng Bùi Ngâm Phong sẽ thật hưng phấn mà lựa chọn đi nhân loại căn cứ, nhưng bất ngờ chính là hắn thế nhưng cự tuyệt.

Không nghĩ tới đối phương sẽ cự tuyệt, Nguyễn Ý Tri nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác.

Chủ yếu là lương tri trong lòng làm cho hắn không thể thản nhiên nhận tặng, cho dù phần tặng này ở trong lòng đối phương chỉ là bé nhỏ không đáng kể.

Nhưng bất kể nói thế nào cũng quả thật giải quyết khẩn cấp của hắn, hắn còn chưa thể làm được thanh thản tiếp nhận.

- Được rồi, vậy tùy anh, nhưng nơi này không an toàn.

Bùi Ngâm Phong đương nhiên cũng biết, nghe hắn vừa nói như thế nhất thời lại lộ vẻ do dự.

Nguyễn Ý Tri kêu 997 đem đồ vật đổi thành của cải giá trị. Ngôn Tình Cổ Đại

- Đổi chấm dứt, ký chủ, hiện tại có hơn ba mươi ngàn của cải giá trị!

Nguyễn Ý Tri cũng cao hứng, liền đổi một năm cấp cao thuốc nước, như vậy trong khoảng thời gian ngắn cũng không cần lo lắng mình sẽ không khống chế được.

Mắt thấy đổi thành công, Nguyễn Ý Tri mới nhẹ nhàng thở ra, ít nhất trước mắt không cần lo lắng mình không thể kiểm soát.

Hắn nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài vẫn âm u, theo lý mà nói thế giới này hẳn đã phải trời sáng, nhưng có lẽ do tầng mây quá dày, phong tuyết cũng không ngừng lại, chỉ có một chút ánh sáng.

Nguyễn Ý Tri nhìn một chút, tính toán tiếp tục đợi lát nữa sẽ rời đi, vì thế hắn nói với Bùi Ngâm Phong.

- A? Anh muốn đi? Nhanh như vậy?

Ngữ khí của Bùi Ngâm Phong còn có chút luyến tiếc, hắn còn chưa nghĩ ra rốt cục có nên đi cùng Nguyễn Ý Tri hay không, nhưng Nguyễn Ý Tri hiển nhiên còn có chuyện cần phải làm, đợi không được lâu lắm.

Đang lúc Bùi Ngâm Phong rối rắm do dự muốn nói gì, nơi cửa chính đột nhiên truyền tới tiếng vang thật lớn, hai người giật mình hoảng sợ, kinh nghi bất định nhìn ra cửa.