Khai Cuộc Tang Thi, Tôi Rút Thẻ Thắng Và Nuôi Đàn Con

Chương 10: C10: Chương 10




Trở về một chuyến, lại vẫn có thu hoạch ngoài ý liệu, Phong Dị như có suy nghĩ gì.

Muốn biết là vật gì cũng thật đơn giản, tìm một con chuột tang thi cũng sẽ biết.

Nhìn theo phương hướng thanh niên rời đi, ánh mắt Phong Dị sắc bén, suy tư thật lâu hắn rốt cục cũng không đi theo giải quyết thanh niên kia, một ít cảm xúc khó hiểu làm cho hắn cau mày rời khỏi hiện trường.

Mà hết thảy những việc này Nguyễn Ý Tri cũng không hay biết, thậm chí lại thêm một lần bản thân cách tử vong chỉ có một chút mà thôi. Lúc này hắn mang theo thật nhiều tinh hạch, đang định chạy trở về căn nhà nhỏ kia, nhưng cảm thấy không cần thiết, dù sao hắn còn muốn tiến vào Vân Xuân thị một chuyến.

Cho nên sau một phen suy tư, Nguyễn Ý Tri nhìn quanh, cuối cùng tìm căn nhà chui vào khóa cửa lại, thở dài một hơi.

Không ai cũng không có sinh vật biến dị, hoàn mỹ, có thể bắt đầu thăng cấp!

Nguyễn Ý Tri đặc bọc tinh hạch lên bàn, cũng đem tiểu thiên hổ đặt lên bàn. Không cần hắn nói, tiểu thiên hổ thật tự giác cúi đầu ăn tinh hạch.

Đống tinh hạch này cũng không lớn, nhưng có một viên ngoại lệ, trong một đống tinh hạch lớn cỡ ngón cái, viên tinh hạch này có vẻ vô cùng nổi bật.

Nó lớn gấp đôi những viên tinh hạch khác, nhan sắc càng đậm hơn một ít, cũng nhìn đẹp hơn những viên tinh hạch khác rất nhiều.

Nguyễn Ý Tri có ấn tượng với viên tinh hạch này, bởi vì nó được lấy ra từ trong đầu con nai quái dị kia.

Nguyễn Ý Tri cầm viên tinh hạch cẩn thận quan sát:

- Xem ra trình độ lợi hại của sinh vật biến dị cũng quyết định tinh hạch lớn nhỏ, mà tinh hạch lớn nhỏ có lẽ..

Hắn chợt dừng một chút, tạm thời ngăn cản tiểu thiên hổ tiếp tục ăn tinh hạch, mở ra màn hình tin tức.

- Tạp bài: Thiên hổ

Độ hiếm: ****

Cấp bậc: 0/4 (120/500), ghi chú: Đang trong lúc đào tạo cực nhanh, cần kinh nghiệm giá trị giảm một nửa so với nguyên bản.

Thuộc tính: Phong

Kỹ năng: Phong nhận, cuồng phong nộ hào (đầy cấp gia tăng kỹ năng tật phong)

Hiệu quả đặc thù: Lên gió có tác dụng gấp bội trong thời gian hạn định.

Giá tị hảo cảm: 5/100 (xem ra thiên hổ đối với anh rất hài lòng)

Nguyễn Ý Tri nhìn thoáng qua, đối với việc hảo cảm gia tăng vẫn có chút vui mừng, mặc dù đứa nhỏ này keo kiệt chỉ bỏ thêm bốn điểm.

Suy nghĩ chợt lóe lên, lực chú ý của hắn đặt lên kinh nghiệm giá trị, trước mắt kinh nghiệm giá trị là 120, vừa lúc đối ứng với tiểu thiên hổ ăn vào năm viên tinh hạch.

Xem xét xong tin tức, Nguyễn Ý Tri thuận tay đem viên tinh hạch của con nai nhét vào miệng tiểu thiên hổ, đồng thời dặn hắn khoan hãy ăn những viên tinh hạch khác, chờ tiểu thiên hổ ăn xong viên tinh hạch kia hắn lại một lần nữa mở ra màn hình tin tức.

Quả nhiên.

Giờ phút này kinh nghiệm giá trị biến thành 220/500.

Tinh hạch của con nai lại gia tăng 100 kinh nghiệm giá trị, Nguyễn Ý Tri cũng có chút kinh ngạc. So sánh với sinh vật biến dị bình thường, hiển nhiên sinh vật biến dị thực lực càng mạnh mang tới kinh nghiệm giá trị sẽ càng cao.

Dự đoán trong lòng được chứng thật, Nguyễn Ý Tri cũng không ngoài ý muốn, tâm lý nắm chắc, nếu toàn bộ sinh vật biến dị đều mang tới kinh nghiệm giá trị đều giống nhau mới khiến cho hắn cảm thấy khó hiểu.

Tiểu thiên hổ lẳng lặng ngồi trên bàn, Nguyễn Ý Tri không nói gì, hắn cũng không tiếp tục ăn nữa, chỉ dùng đôi mắt hổ theo dõi hắn, giống như muốn hỏi có thể tiếp tục ăn không?

Nguyễn Ý Tri bật cười:

- Có thể ăn.



Tiểu thiên hổ run chòm râu, tiếp tục cúi đầu ăn.

Đợi toàn bộ tinh hạch đều ăn xong, tiểu thiên hổ cũng thành công lên tới một cấp, hai cấp cần kinh nghiệm giá trị là mười ngàn..

Cũng may cấp tốc thăng cấp chỉ cần năm ngàn.

- !

Năm ngàn cũng rất là nhiều đâu!

Nguyễn Ý Tri bất đắc dĩ thở dài, thần sắc ưu sầu, trước mắt kinh nghiệm giá trị dư chỉ còn 250, ân.. mấy con số này sao giống như là đang mắng người.

Bỏ đi.

Nguyễn Ý Tri giống như không có việc gì nhìn tiểu thiên hổ:

- Di? Đứa con, con giống như có chút thay đổi đó.

Hắn sờ cằm, rõ ràng cảm giác bộ lông của tiểu thiên hổ hình như càng thêm mượt mà, hơn nữa cũng không biết có phải hắn lỗi giác hay không, tiểu tử kia hình như biến lớn hơn một chút.

Thậm chí trạng thái tinh thần của tiểu tử kia cũng rõ ràng tốt hơn, phía trước luôn có cảm giác như mất tinh thần. Lúc này thì khác, không nói nét mặt tỏa sáng, nhưng so sánh với lúc trước biến hóa lớn không chỉ một chút.

Nguyễn Ý Tri còn rất vui vẻ, đại khái bởi nguyên nhân thăng cấp, tiểu thiên hồ nhìn qua tâm tình thật không tệ, trong mắt Nguyễn Ý Tri hiện lên ý cười, trên mặt nghiêm trang nhưng bàn tay lại không thành thật đem tiểu thiên hổ vuốt ve từ đầu tới đuôi một lần.

- Ngao ô!

Tiểu thiên hổ phát ra một tiếng cảnh cáo.

Chẳng qua tiếng hô non nớt nghe càng giống như đang làm nũng. Nguyễn Ý Tri lại vuốt ve thêm một lần, lỗ tai đứng thẳng bị triệt rũ xuống, khuôn mặt từ uy nghiêm biến thành ngây ngốc ngây thơ.

Nguyễn Ý Tri không nhịn được bật cười, liền bị một tiểu hổ quyền đánh trúng.

Không đau, có thể thấy được tiểu thiên hổ cũng không dùng sức.

Quả nhiên vẫn là tể tể tốt!

Tình thương của cha tràn ra, hắn ôm cổ tiểu thiên hổ, mặt chôn trong lông xù dùng sức cọ lên.

Tiểu thiên hổ không kịp phòng ngự bị gục, trảo trảo bất lực mở ra, mắt hổ đều như động đất.

Đợi Nguyễn Ý Tri cọ xong rồi, cúi đầu vừa nhìn liền thấy vùng bụng sạch sẽ của hổ con biến thành đen một khối đỏ một khối.

Tiểu thiên hổ, hắn ô uế.

Một tang thi một hổ đều cứng lại rồi.

Nguyễn Ý Tri:

- Ách!

Thiên hổ chăm chú nhìn.

- Thật xin lỗi, nguyên lai ba ba bẩn như vậy.

Nguyễn Ý Tri xấu hổ cúi đầu.

Hiện tại hắn còn chưa ý thức được mình thật dơ bẩn, vết máu cùng vết dơ đều bẩn không mắt thấy, tuy rằng hiện tại có một nửa dơ bẩn đều cọ lên người tiểu thiên hổ..

Tiểu thiên hổ nhẫn nhịn, nhịn không được nhảy lên người Nguyễn Ý Tri điên cuồng củng hắn.



Bổn ý muốn đem bộ lông cọ sạch sẽ, ai biết củng xong chợt phát hiện mình càng thêm bẩn.

- !

Phốc!

Tiểu thiên hổ phẫn nộ chăm chú nhìn.

Nguyễn Ý Tri phút chốc im lặng, nhưng vẫn không nhịn được phát ra tiếng cười, mắt thấy tiểu tử kia cần xù lông, hắn nhanh chóng vỗ yên:

- Không có việc gì không có việc gì, chúng ta đi gột rửa thì tốt rồi.

Tiểu thiên hổ dùng ánh mắt hoài nghi tang thi đáng giận trước mắt, suy nghĩ một chút mới mất tự nhiên gật đầu.

Trong mắt Nguyễn Ý Tri tràn đầy ý cười, cẩn thận đem hắn bế lên, lúc này mới có thời gian đánh giá căn nhà này.

Nhà này cũng rất không sai, Nguyễn Ý Tri tính toán tìm xem có quần áo có thể sử dụng được hay không.

- Cũng không biết còn có nước hay không, điện cúp rồi, nước cũng chỉ sợ không có.

Hắn than thở một chút, bắt đầu tìm kiếm.

May mắn giá trị phát huy tác dụng, Nguyễn Ý Tri chẳng những tìm được quần áo sạch sẽ, trong phòng tắm còn có nước chảy ra, mặc dù là nước lạnh nhưng hắn cũng không chê, có nước đã không tệ rồi.

Vì thế hắn vui mừng đem chính mình cùng tiểu thiên hổ đều rửa sạch một lần, giờ phút này rốt cục biến thành một con tang thi sạch sẽ.

Mãi tới lúc này đứng trước gương, hắn mới đột nhiên giật mình, nguyên lai ánh mắt của hắn lại biến sắc!

Nhãn cầu biến thành màu đỏ, không ánh sáng thì đỏ sậm, nhưng cũng đủ làm cho hắn kinh ngạc.

Hắn đột nhiên nghĩ tới một sự kiện, vừa rồi lúc nam nhân kia phát hiện hắn, chẳng lẽ nhìn thấy ánh mắt màu đỏ của hắn sao?

A, không phải, vậy mà cũng không giết mình?

Nhất thời hắn có chút không thể tin, bộ dáng quái dị này của hắn đổi lại là ai nhìn thấy tuyệt đối lập tức tiêu diệt, nhưng nam nhân kia lại không động thủ.

- !

Không hiểu, cũng không lý giải.

Có lẽ.. đây là sự khác nhau giữa hắn cùng đại lão đi.

Nguyễn Ý Tri chần chờ nghĩ, cuối cùng bỏ qua, chuẩn bị tiếp tục đi Vân Xuân thị.

Chuyện thăng cấp cũng không phải gấp gáp như vậy, trước mắt còn có một chuyện trọng yếu, chính là..

Hắn thật nghèo.

Đổi lại là trước kia hắn như thế nào cũng không tưởng tượng được mình đã biến thành phi nhân loại còn phải vì tiền mà ưu sầu, còn sống toàn bộ phí tổn đều phải tự kiếm, bởi vì phải cố gắng học xong đại học, vì thế còn hi sinh thật nhiều thời gian nhàn rỗi.

Nhưng một khi tận thế, vừa ăn bữa nay lo bữa mai được vài ngày, hắn lại bị biến thành tang thi. Hiện tại không cần vì sinh kế ưu sầu, nhưng tiền vẫn vô cùng quan trọng, vì sao cả đời này của hắn đều bị rụng trong tiền a.

Nguyễn Ý Tri sâu kín thở dài, nhớ tới vẫn còn có chút không cam lòng, thật vất vả sắp học xong đại học, lập tức cần hết khổ, kết quả cứ như vậy không có!

Cô nhi không có cha mẹ luôn là như thế, hắn có thể đi học hoàn toàn là bởi vì hắn dốc lòng chuyên tâm. Cũng không phải chưa từng hâm mộ qua nhi đồng nhà bình thường, bọn họ có cha mẹ, có lẽ cuộc sống điều kiện không tốt lắm, nhưng so với hắn đã tốt hơn nhiều.

Ít nhất cha mẹ họ cũng không vứt bỏ họ, không giống hắn, ngay cả cha mẹ mình là ai cũng không biết.

Cô nhi viện của hắn là một địa phương nhỏ, nhi đồng không quá nhiều cũng không ít, cho nên điều kiện thật không tốt, cả cô nhi viện chỉ có một mình viện trưởng, ngẫu nhiên sẽ có người đến hỗ trợ nhưng đều không lâu dài.