Khách Ngủ Đông

Chương 7




Ánh mặt trời chiếu vào theo khung cửa sổ sát đất, hơi ấm hắt lên tấm thảm trắng nhạt.

Người đàn ông ngồi trên ghế xoay tròn, tay tùy ý đặt lên bàn làm việc, trước mặt là máy tính xách tay, hắn đang cau mày nghe báo cáo càng lúc càng tệ của cấp dưới trong màn hình. Lúc cau mày hắn rất u ám, không nói một lời làm cho người ta run sợ.

Khi một người tiếp theo bắt đầu báo cáo.

Cửa lặng lẽ mở ra một khe hở.

Phương Miên thò mặt nhỏ vào trong xem, như là tìm người, nhìn thấy Lương Ngộ Hành ngồi trước máy tính, biểu cảm của cậu thả lỏng một chút. Nhưng cậu không vội đi vào mà chỉ an tĩnh nhìn vào trong, ngón cái liên tục vuốt ve áo, như là do dự.

Ngược lại Lương Ngộ Hành chú ý thấy Phương Miên ở cửa, vừa nhìn thấy cậu mới dậy biểu cảm của hắn nháy mắt dịu dàng đi, vẫy vẫy tay ý bảo cậu lại đây.

Phương Miên giống con mèo giẫm lên thảm không phát ra một chút âm thanh, cậu cố ý không để mình lọt vào camera, còn chưa kịp nhìn màn hình đã bị Lương Ngộ Hành tắt đi, chỉ có một mảnh màu xám.

Cậu liếc mắt, nhẹ giọng hỏi: "Anh đang làm việc à?"

Khi cậu đi vào Lương Ngộ Hành đã tắt camera và mic, hắn muôn ôm cậu, lại sợ cậu nhìn thấy người lạ không muốn.

Trong mic vẫn không ngừng vang lên giọng cấp dưới báo cáo, hắn ôm Phương Miên ngồi lên đùi, hai chân cậu rũ xuống lơ lửng giữa không trung, lộ ra một đoạn chân và mắt cá chân trắng nõn.

"Không làm việc." Lương Ngộ Hành lừa cậu.

Phương Miên dùng đôi mắt nhạt màu tròn vo nhìn chằm chằm mặt Lương Ngộ Hành, không tin lắm, muốn lấy tai nghe của hắn nghe, bị hắn túm lấy ngăn lại. Lương Ngộ Hành khẽ cười, bàn tay to nắm lấy một đoạn cổ tay gầy của Phương Miên vuốt ve, da thịt trong tay trắng mịn như sữa.

"Sao em dậy sớm thế? Anh tưởng phải một tiếng nữa mới gọi em."

Phương Miên cúi đầu tựa vào ngực Lương Ngộ Hành, chóp mũi là hơi thở nam tính quen thuộc, nghĩ đến việc sắp làm mà tim cậu đập thình thịch, tai cũng hồng, cậu siết tay lại, nhỏ giọng nói, "Không ngủ được."

"Em muốn đi làm bài tập."

"Ngoan, Miên Miên rất nghe lời." Lương Ngộ Hành nghe vậy buông Phương Miên ra thả người xuống thảm trên đất.

Khi Phương Miên lại đứng ở trước cửa phòng Lương Ngộ Hành là hai mươi phút sau.

Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua người mình.

Ngay từ đầu cậu cảm thấy nhất định là Lương Ngộ Hành muốn có được đống tiền từ trên người cậu, nhưng dường như không phải. Như vậy vì sao Lương Ngộ Hành đối tốt mọi mặt với cậu như vậy?

Sau đó Phương Miên nghĩ, hắn thích cơ thể dị dạng này của cậu sao?



Vậy nếu hắn không thích thì sao?

Lần đầu tiên Phương Miên cảm thấy nguy cơ, nhất là lúc Lương Ngộ Hành không chú ý đến mình. Nếu Lương Ngộ Hành không thích cái gì hết, liệu có phải cậu sẽ bị vứt bỏ bất cứ lúc nào không?

Mẹ Trương nói cậu là khách nhà họ Lương.

Khách luôn rời đi.

Trong lòng bàn tay chảy mồ hôi, ngón tay như bạch ngọc nắm lấy chốt cửa nhẹ nhàng đẩy ra. Lần này người đàn ông không chú ý tới cậu mà nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cậu lén lút đi vào, chân không đi dép giẫm lên thảm lông dê mềm mại.

Một bước.

Hai bước.

Chú ý tới tiếng động, Lương Ngộ Hành ngẩng đầu lên.

Dưới ánh nắng sáng ngời, thiếu niên mặc một cái áo sơ mi trắng hơi ngắn, môi đỏ bừng, cổ áo thủy thủ sẫm màu kéo dài tới ngực thắt thành nơ con bướm, làm xương quai xanh phía trên tinh xảo khéo léo. Áo ngắn xuyên thấu, cách một tầng vải hơi mỏng thậm chí có thể nhìn thấy da thịt trắng bóc bên trong, dưới phần eo lõa lồ mảnh mai là một cái váy ngắn màu lam đậm, khó khăn lắm mới che khuất mông, xuống chút nữa là chân dài đi tất màu trắng, cân đối thẳng tắp, tất dài đến gối.

Lương Ngộ Hành trong nháy mắt nín thở, không dời nổi mắt.

Giọng báo cáo của cấp dưới trong tai nghe thành bối cảnh ồn ào.

Phương Miên không dừng lại, trong cái nhìn chăm chú của người đàn ông giơ chân lên chiếc ghế đối diện bàn, chống đầu gối lên mặt bàn lạnh lẽo, tay chống mặt bàn nửa quỳ bò vài bước đến trước mặt Lương Ngộ Hành, ánh mắt sạch sẽ cứ thế nhìn Lương Ngộ Hành, như là sủng vật cầu hoan.

Tư thế này ngược lại che giấu phần eo, nhưng váy gần như không che được hạ thân, đùi lộ ra lọt vào mắt Lương Ngộ Hành.

Lương Ngộ Hành thở dốc, dương v*t trong quần lớn lên.

Hắn giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của Phương Miên, dường như sợ nát, "Không phải em muốn đi làm bài tập sao?"

"Quan trọng là ở... Cái gì? Xin lỗi, tôi không nghe thấy..." cấp dưới trong màn hình bị giọng nói đột ngột của Lương Ngộ Hành cắt ngang, trong lòng run sợ.

Lương Ngộ Hành không nghe thấy.

Cũng may Phương Miên đứng cùng phía với máy tính, camera không quay được cậu.

Sợi tóc mềm mại bị tay của người đàn ông vén ra sau tai, hơi thở ấm áp của Phương Miên phun lên cánh tay hắn. Cậu có thể nhìn đến sự trân trọng và dục vọng trong mắt Lương Ngộ Hành, giống như là thuốc kích dục khơi tình dục trong cơ thể cậu, chỗ bí mật ở hạ thể nhận được tín hiệu đã bắt đầu chảy nước dính ướt quần lót. Phương Miên thậm chí có thể cảm giác được âm vật cũng bắt đầu sưng lên.

Cậu chán ghét cái lỗ này, nhưng thứ khiến cậu ghét vừa thấy Lương Ngộ Hành đã bắt đầu chảy nước, làm cho cậu không ngủ ngon giấc.

"Không muốn làm."



Làn váy không che giấu được gì bị ngón tay nhấc lên, lộ ra quần lót tam giác trắng, phần gồ lên hơi rũ xuống, vải dệt đã ướt một mảng nhỏ, dường như có thể nhìn thấy một lỗ nhỏ ẩn nấp. Phương Miên nhẹ nhàng cởi quần lót trong cái nhìn chăm chú của Lương Ngộ Hành, kéo dương v*t nhỏ đang ngóc đầu lên, nước chảy ra từ âm đ*o ướt đẫm, căng thành sợi rồi đứt.

Cứ thế phần mu mũm mĩm lõa lồ trong không khí, co rúm lại giống như sợ hãi, sạch sẽ đến độ không có lông, trắng nõn hồng hào. Lỗ nhỏ bởi vì động tác nên hơi mở ra, theo khe hở có thể nhìn thấy màu hồng bí ẩn và dịch trong suốt.

"Anh thích chỗ này của em đúng không?" Phương Miên nhích về trước, camera quay tới ống tay áo của cậu, giọng cậu rất nhẹ như lông chim, "Nó đang chảy nước."

Khi giọng nói truyền vào bên kia đã không ai có thể nghe rõ.

Trợ lý phát hiện khác thường, liên tiếp hỏi Lương Ngộ Hành có tiếp tục không, lúc này hắn mới phản ứng kịp, bộp một tiếng tắt máy tính, tiếng ồn ào nháy mắt biến mất.

Hắn sững sờ nhìn chằm chằm chỗ đó.

Hắn luôn biết chỗ đó của Miên Miên có một đóa hoa xinh đẹp, nhưng chỗ đó nhỏ như vậy, mềm mại như vậy, hiện tại lúc hắn không biết đã lặng lẽ trưởng thành.

Cũng bởi vì đóa hoa này nên Miên Miên của hắn khó nuôi, nhưng bây giờ cậu đã học được quyến rũ người ta.

"Thích." Hắn nuốt nước bọt, như là nhẫn nại.

"Vậy anh ** em đi." Phương Miên quyến rũ, "Em muốn cho anh **."

Không có một người đàn ông nào có thể chịu được người mình yêu ở trước mặt mình dụ dỗ mình, dương v*t trong đũng quần căng lên thành một khối, Lương Ngộ Hành tiện tay đẩy máy tính xuống, sức quá lớn máy tính rơi xuống thảm trên đất phát ra một tiếng nặng nề. Hắn gần như là bạo lực kéo Phương Miên về phía mình, yêu thích không buông vuốt ve cơ thể mềm mại của Phương Miên, đầu ngón tay chơi golf hơi thô ráp lướt qua làn da mịn màng như dòng điện, cậu khó nhịn hừ ra tiếng.

Chỉ là vuốt ve không thể giảm bớt sự yêu thích của Lương Ngộ Hành với thân thể này, hắn đè cậu xuống hôn lên cổ giống như mãnh thú cắn con mồi. Mãnh thú này là sói trên thảo nguyên rất lâu không được ăn, bụng đói òng ọc, con mồi mỹ vị lại chủ động đưa đến miệng, vậy đương nhiên hắn không muốn hưởng dụng ngay mà phải trân quý liếm từng chút một.

Nụ hôn ấm áp rơi vào khóe miệng, bên gáy, bả vai Phương Miên, dày đặc đến độ làm cho người ta thở không nổi, lưỡi thô ráp lướt qua da thịt làm cậu run run, chỗ bị hôn óng ánh, làm cho người ta mềm nhũn. Người đàn ông giống như sói dữ, như là muốn ăn hết thịt vào miệng, hôn dần xuống xương quai xanh, cánh tay Phương Miên bị nâng lên, thịt mềm bị hắn ngậm trong miệng mút vào, cảm giác ngứa ngáy theo dây thần kinh truyền khắp toàn thân.

đầu v* mẫn cảm yếu ớt bị bờ môi nóng bỏng cách vải dệt ngậm vào trong miệng, bị đầu lưỡi liếm láp, lập tức cứng lên. Vải dệt hơi mỏng trở nên thô ráp khi đầu lưỡi mút đầu v* mẫn cảm, làm ngực cậu đau đớn, tê dại.

"Ưm... A..." Phương Miên giơ tay vén áo lên, người đàn ông chui đầu vào, không cách áo liếm cậu.

Tất cả nụ hôn đều nổi lửa, đốt cả người Phương Miên nóng lên, cậu quên mất kế tiếp phải quyến rũ người đàn ông này thế nào, chỉ biết thở dốc, lại bị hắn chặn miệng, quấn lấy đầu lưỡi kịch liệt khuấy, nước miếng không ngậm được theo khóe miệng chảy xuống. Sự khác thường ở hạ thể dưới nụ hôn của người đàn ông càng rõ ràng, lỗ nhỏ run rẩy, âm vật sưng lên co giật khát khao được vuốt ve, từng luồng nước dâm chảy ra làm quần lót ướt nhẹp.

Phương Miên lắc mông kẹp chân giảm bớt sự khó chịu, nhưng âm đ*o lại càng ngày càng ngứa, cơ thể nhạy cảm nhanh chóng đỏ lên dưới nụ hôn của hắn.

Cậu khó nhịn giãy giụa, sắp khóc, "Huhu khó chịu, phía dưới..."

Lương Ngộ Hành thở dốc cởi quần lót trắng ra, lỗ nhỏ nhạy cảm phơi bày trong không khí bắt đầu co rút lại giống cái miệng nhỏ, lại chảy nước dâm, dâm đãng khát vọng có cái gì đó giải quyết. Cảnh tượng này đập vào mắt người đàn ông làm cho hắn si mê.

Lương Ngộ Hành ôm eo Phương Miên, ngửi mùi nước dâm, khàn giọng nói, "Giơ cao bé dâm lên, anh liếm cho em."