Khách Ngủ Đông

Chương 4




Người đàn ông tạm thời rút dương v*t ra, âm đ*o co lại muốn giữ lấy, bị dương v*t kéo ra. Lúc rút ra thậm chí dương v*t còn dính tinh dịch, rơi vào đùi Phương Miên.

Như thể chân bị bỏng, Phương Miên hừ một tiếng, muốn khép chân lại nhưng không có sức. âm đ*o bị ** lồi ra ngoài, môi âm hộ và âm vật bị ma xát thành màu đỏ thẫm, sưng lên.

Lương Ngộ Hành si mê nhìn chằm chằm hạ thể dâm loạn của Phương Miên, ánh mắt như sói, như thể một giây tiếp sẽ nuốt chỗ mềm mại này vào bụng. Phương Miên vừa thẹn vừa giận vừa sợ, khóc giơ tay che hạ thân.

"Không cho anh xem."

Tay kia bị nắm đặt bên môi nhẹ nhàng hôn, người đàn ông hỏi, "Thứ chồng bắn cho em đâu?"

Trên giường Lương Ngộ Hành giống như là biến thái, nếu bắn tinh dịch vào trong bụng Phương Miên đích thì phải tận mắt nhìn tinh dịch đặc sệt chảy ra từ âm đ*o của cậu, giống như chỉ có như thế mới chứng tỏ Miên Miên của hắn bị hắn đánh dấu, Miên Miên là của hắn.

"Chờ một chút, chờ một chút sẽ chảy ra." Phương Miên ấm ức khóc.

Nhưng Lương Ngộ Hành không muốn chờ, tách môi bé ra, ra lệnh Phương Miên, "Tự phun ra."

Lỗ nhỏ co lại giống cái miệng nhỏ nhưng không có bao nhiêu, lần này Lương Ngộ Hành bắn quá sâu, đa số ở trong tử cung, Phương Miên không phun ra, nước mắt lưng tròng nhìn Lương Ngộ Hành.

"Sâu... sâu quá, em không phun được."

"Không phải!" Lương Ngộ Hành bắt nạt cậu, đùa bỡn âm vật, "Bởi vì chồng chưa bắn đầy, bắn đầy cho em được không?"

Hắn không cho Phương Miên cơ hội phản ứng, nâng một chân cậu lên cắm vào, phụt một tiếng kéo người ấn vào háng mình, đồng thời thẳng lưng, xương hông va chạm xương háng phát ra tiếng vang nặng nề, âm đ*o sắp bị ** nát.



"A a a không muốn, sắp nát rồi!" lặp lại khoảng mười lần như vậy Phương Miên liền rên rỉ, khoái cảm như lốc xoáy bao phủ cơ thể cậu. Cậu bị đâm lắc lư, âm đ*o lại chảy nước, cậu sướng thẳng chân, ngón chân mượt mà cuộn vào rồi lại mở ra.

Trong phòng toàn mùi gỗ chỉ có tiếng rên rỉ sung sướng của Phương Miên.

Không biết cắm mấy trăm lần, Lương Ngộ Hành mới nâng mông Phương Miên lên ngồi lên ghế như khai ân, ôm chặt bả vai gầy của cậu như thể muốn hòa vào cốt nhục, lại bắn tinh dịch vào sâu bên trong.

Lúc bắn tinh người trong ngực phản ứng rất lớn, giống như bị phỏng người run rẩy, bị ** mắt đờ đẫn, miệng ưm a.

Lương Ngộ Hành ma xát lúc có lúc không, cảm nhận âm đ*o co rút, bàn tay to xoa bụng gồ lên của Phương Miên, lại hôn mặt cậu, vô cùng thân thiết, hỏi, "Đầy chưa?"

"Đầy, đầy, bụng căng quá." Phương Miên sợ Lương Ngộ Hành lại làm, ôm lấy cổ của hắn như cún lấy lòng, nước mắt rơi đầy mặt.

Lương Ngộ Hành đúng là biến thái!

"Để anh kiểm tra xem."

Lương Ngộ Hành rút dương v*t ra, tinh dịch chảy ra dính ở môi âm vật, xen lẫn nước dâm theo mông chảy xuống thảm, làm cho người quét dọn không khó để tưởng tượng có người từng làm gì ở trong này. Hắn nhìn lỗ nhỏ dâm loạn, dời mắt nhìn gương mặt đẫm lệ sau cao trào của Phương Miên, dáng vẻ cậu tủi thân giống như thật sự là lỗi của hắn.

Hắn quẹt một ít tinh dịch bôi lên âm vật giống như điểm một viên ngọc, giọng điệu xấu xa, "Bé dâm ăn không đủ như này, nỡ để anh tìm người khác à?"

"Mới làm em bao lâu mà đã chảy nhiều nước thế, sao em dâm vậy?"

Phương Miên xấu hổ muốn khóc lớn, nhưng người không có chút sức nào. Nước mắt lã chã chảy xuống, rơi vào ngực Lương Ngộ Hành.

Lương Ngộ Hành nhìn mà đau lòng, từng chút một hôn nước mắt của cậu, tay thò vào váy xoa bộ ngực phẳng của cậu, lại dỗ, "Miên Miên không dâm đúng không?"



Phương Miên gật đầu, nước mắt đọng trên mi.

Trong lòng bàn tay là đầu v* cứng rắn, Lương Ngộ Hành lại bật cười. Miên Miên của hắn là người quyến rũ nhất trên đời, rõ ràng cơ thể dâm như vậy nhưng không cho người khác nói. Trước kia lúc chưa nếm mùi tình dục tự an ủi bị hắn phát hiện, sau đó cậu leo lên bàn làm việc quyến rũ hắn.

Đêm đã khuya, đến lúc mọi người nghỉ ngơi. Phương Miên vốn yếu, mệt là dễ ngủ, khóc xong rúc vào lòng Lương Ngộ Hành hai mắt díp lại.

Lương Ngộ Hành muốn ôm cậu vào trong phòng ngủ, lại sợ tinh dịch vẫn trong bụng Phương Miên sẽ bị bệnh. Lúc ban đầu hắn hay đeo bao làm, sau đó đi khám bác sĩ nói tỷ lệ Phương Miên mang thai gần như bằng 0, không biết xuất phát từ tâm lý gì mà Lương Ngộ Hành lại không đeo bao, lần đầu tiên bắn vào trong cũng không rửa sạch, ngày hôm sau Phương Miên ngã bệnh.

Nhiệt độ trong phòng làm việc hơi thấp, Lương Ngộ Hành kéo cậu vào lòng, nâng mí mắt cậu lên, gọi cậu, "Mèo con đừng ngủ, đi rửa sạch được không?"

Phương Miên buồn ngủ không có ý thức, lung tung "Ừm" một tiếng, lại khóc nức nở, "Không moi ra ngoài được..."

"Không sao, chồng làm cho em."

Lương Ngộ Hành ôm cậu vào phòng tắm giống ôm trẻ con, trong bồn tắm đổ đầy nước, thử đến độ ấm thích hợp mới thả người vào. Da thịt Phương Miên rất trắng, gần như hòa cùng màu bồn tắm, trong gợn sóng, âm vật bị làm đỏ thẫm và vết ứ đọng ở đùi vô cùng rõ ràng.

Cơ thể dâm đãng như vậy trong nháy mắt khiến cho Lương Ngộ Hành cứng lên, nhưng hắn còn lý trí, không chà đạp cậu.

Dòng nước ấm áp theo ngón tay chảy vào âm đ*o, khi tiến vào như vô số con cá nhỏ quẫy trong âm đ*o. Phương Miên nhắm mắt lại rên rỉ một tiếng, hai chân kẹp cánh tay hắn.

Chân lại bị đẩy ra, cậu tủi thân hừ một tiếng, mặc kệ.

Rất nhanh, một chút tinh dịch trắng đục bị moi ra trôi trong nước.