Buổi tối, Lương Ngộ Hành trở về nhà.
Bây giờ trời đột ngột trở lạnh, nhất định phải mặc áo khoác mới được, nhưng trong nhà vẫn duy trì độ ấm thích hợp, đèn chùm thủy tinh khổng lồ lóe lên ánh sáng ấm áp như pha lê, liếc mắt là nhìn thấy được những con gấu bông vương vãi trên sofa và trên bàn trong phòng khách.
Nơi này giống như hộp gieo hạt, bên trong nuôi bông hoa mềm yếu mỏng manh.
Lương Ngộ Hành vừa cởi áo khoác vừa đảo mắt nhìn quanh tầng một, không thấy được người muốn nhìn, hỏi mẹ Trương đang nhận áo khoác: "Buổi tối lại không ăn cơm?"
Mẹ Trương ở đây gần mười năm, bà biết không phải hỏi mình, lắc đầu, "Buổi trưa cũng không ăn, cô gọi mấy lần, buổi chiều ở trong vườn hoa chơi với Bố Bố một lát lại lên nhà."
Mẹ Trương nhìn tầng hai một cái, hơi ưu sầu, "Hôm qua trông vẫn khỏe mạnh mà, không biết hôm nay làm sao."
Lương Ngộ Hành nhíu mày, mặt mày càng sắc bén. Tính tình Phương Miên thế nào chính hắn biết, hắn chỉ bình tĩnh ừ một tiếng, nhấc chân đi lên tầng hai.
Đẩy cửa phòng ngủ liền thấy hình dáng rõ ràng trên giường, cách chăn cũng có thể nhìn ra người nhỏ con đang cuộn người ngủ.
Lương Ngộ Hành đi lại không nhẹ nhàng, hắn đi đến trước giường Phương Miên, cậu cũng không tỉnh, gương mặt ngủ say lộ ra khỏi chăn, mái tóc mềm mại xõa bên tai, bên gối đầu là máy tính bảng.
Lương Ngộ Hành cầm máy tính bảng tiện tay vuốt, nhìn thấy giao diện chưa thoát, trên đó là bài báo về tin đồn tình cảm của con trai độc nhất nhà họ Lương với người yêu đêm khuya mấy ngày trước.
Hắn liếc nhìn người đang ngủ một cái, Phương Miên vẫn không nhúc nhích.
Lương Ngộ Hành ngồi xổm xuống, dùng ngón tay sờ hàng mi dài, cười nói, "Miên Miên, vẫn không dậy? Muốn giả vờ đến bao giờ?"
Phương Miên mở mắt, không hề có vẻ buồn ngủ, ánh mắt trong veo sáng ngời, an tĩnh nhìn Lương Ngộ Hành.
Lương Ngộ Hành hết cách với cậu, xoay người vươn tay muốn ôm cậu từ trong chăn ra. Hắn cố ý thò tay vào áo ngủ, bàn tay thô ráp sờ vào da thịt trắng mịn màng, ôm cậu vào lòng. Phương Miên không thích giãy giụa, đột nhiên hừ một tiếng, kêu đau.
"Em đau ở đâu?" Lương Ngộ Hành hỏi.
Phương Miên khép chân không nói lời nào.
Đêm qua Lương Ngộ Hành không biết kiềm chế, làm cậu khóc mấy lần, sáng sớm trước khi đến công ty nhìn thấy Phương Miên ngoan ngoãn lại bộc lộ thú tính, tách chân cậu ra giơ cao lên đâm dương v*t của mình vào.
Trước khi đi Phương Miên còn ngã xuống giường run lên.
Lương Ngộ Hành đột nhiên ngầm hiểu, thả người ngồi xuống bên giường, vừa dụ dỗ lại vừa cưỡng ép Phương Miên tách chân, "Ngoan, chồng xem có phải bị ** hỏng rồi không."
Phương Miên vẫn mặc váy ngủ buổi sáng, Lương Ngộ Hành vén váy lên trên, cởi quần lót không chút do dự. Hạ thân của Phương Miên trừ bộ phận sinh dục nam tính còn đồng thời có âm hộ của phụ nữ. Bên dưới dương v*t nhỏ xinh là một khe hở bí mật, phần thịt hồng hào đầy đặn như một chiếc bánh bao nhỏ. Có thể là vì người liên giới tính nên hai cơ quan sinh dục phát triển không quá hoàn thiện, nhất là đóa hoa xinh đẹp phía dưới kia làm cho người ta nghi ngờ có phải ngay cả hai ngón tay cũng không ăn nổi không.
Nhưng nó lại ăn dương v*t của Lương Ngộ Hành đã nhiều năm.
Bởi vì chân tách ra nên khe hở bị tách ra, âm hộ mở ra tiếp xúc không khí rồi mẫn cảm vô cùng, bắt đầu tràn ra chất lỏng trong suốt, thịt hồng bị nước dâm ngâm thậm chí bắt đầu theo bản năng co rút lại, mấp máy giống cái miệng nhỏ.
Lương Ngộ Hành nhìn mà người nóng lên, hắn yêu cực kỳ cơ thể của Phương Miên, phía dưới rất nhanh cứng lên. Hắn vuốt ve âm hộ của Phương Miên, tay dính nước, khàn khàn nói, "Hơi sưng, không rách."
Phương Miên đột nhiên khóc lên, lúc này đúng là không rách nhưng buổi sáng chỗ kia đau rát, môi bé không khép lại được lộ ra ngoài, đi đường hai mảnh môi âm hộ ma xát nhau giống như bị cái gì nhét vào. Cậu chán ghét cơ thể này, đau như vậy rồi mà Lương Ngộ Hành chạm vào còn chảy nước ròng ròng.
Phương Miên khóc nức nở, "Sắp rách, trầy da rồi."
Lương Ngộ Hành bật cười, đưa hai ngón tay đâm vào bên trong, thịt mềm bên trong vừa chạm phải ngón tay liền bao bọc lại, co rút lại thật nhanh, cắn ngón tay nuốt vào trong. Lương Ngộ Hành xấu xa kéo thịt mềm ra ngoài, lại cắm mạnh vào trong, nước đầm đìa.
Tiếng rên rỉ không kìm chế được tràn ra khỏi miệng Phương Miên, cậu cuống quít đè lại tay Lương Ngộ Hành, "Đừng... em đau."
Lương Ngộ Hành dùng bàn tay lớn giữ lấy chân Phương Miên ấn lên giường, tách chân cậu ra thật rộng, âm hộ lõa lồ, hắn thổi một hơi, Phương Miên không thể khép chân, cái miệng nhỏ phía dưới lại chảy nước.
"Liếm sẽ hết đau."
Nói xong, Lương Ngộ Hành vùi vào giữa hai chân Phương Miên, sóng mũi cao cọ trong khe nhỏ, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm hai bên âm hộ, mút nước dâm, nước dâm theo đầu lưỡi chảy ra dính nhớp ở môi bé. Truyện Cung Đấu
Môi bé run rẩy thò ra, đỏ bừng, bị người đàn ông há miệng ngậm, lưỡi đảo từ bên này sang bên kia. Phương Miên nháy mắt giống như là bị điện giật, rên một tiếng, chân quấn lấy đầu Lương Ngộ Hành, đùi mềm mại cọ vào bộ râu ngắn cứng.
"Đừng... A, không muốn! Ngứa! A a."
"Không muốn cái gì, lỗ nhỏ chảy nhiều nước như vậy, anh liếm nát bé dâm được không?" Lương Ngộ Hành nâng mông Phương Miên lên vỗ một cái, một tay giữ bắp đùi Phương Miên không cho cậu kẹp, đầu lưỡi liếm khắp âm hộ, vừa cắn vừa mút, tay kia cũng không nhàn rỗi tìm được điểm G, không ngừng chọc vào chỗ đó.
Phương Miên mặt ửng hồng, thở dốc, ngón chân cuộn tròn làm nhăn ga giường. Âm hộ như thể thật sự sắp bị Lương Ngộ Hành liếm nát, cảm giác tê dại ngứa ngáy nóng bừng chạy dọc cơ thể.
"A a đừng liếm."
Cơ thể run rẩy, cơ đùi không khống chế được phát run. Cậu cảm thấy lỗ nhỏ càng ngày càng ngứa, kỹ thuật miệng của Lương Ngộ Hành quá tốt, chỉ cần liếm là có thể nhấn chìm người khác, lúc này hắn liếm quá cẩn thận quá dịu dàng, cậu lại muốn hắn chà xát thật mạnh lỗ dâm đến khi nát.
Cơ thể và miệng Phương Miên đang đấu tranh, không cho hắn liếm nữa nhưng mông lại không khống chế được càng nâng càng cao, đưa miệng lỗ nhỏ đút tới bên miệng người đàn ông.
Âm vật dâm đãng bị ngậm hung hăng mút một cái, giống như bị hút sưng lên một vòng, vừa to vừa tròn như hạt đậu. Một dòng nước từ lỗ nhỏ trào ra, chảy xuống theo cánh tay hữu lực của người đàn ông.
Lần này Lương Ngộ Hành liếm rất lâu, động tác không ngừng, Phương Miên đột nhiên hét lên một tiếng, trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, nước mắt chảy ròng, người run rẩy.
Lỗ nhỏ thoáng chốc co rút, hai môi bé nhanh chóng mở ra khép lại giống cái miệng, không đủ sức nuốt ngón tay vào, Phương Miên dâm loạn lắc eo thon, không chịu nổi khoái cảm tột cùng này.
Lương Ngộ Hành chửi thầm một tiếng, rút ngón tay ra, lỗ nhỏ không ngừng mút không khí, từng luồng chất lỏng ồ ạt phun ra ngoài, hắn dùng miệng ngậm cả cái miệng nhỏ, hứng hết cam lộ.
Không ít nước bị chảy xuống cằm, Lương Ngộ Hành uống nước dâm xong, ngẩng đầu lên xem trạng thái của Phương Miên. Phương Miên cao trào xong giống như là chết đi một hồi, cậu thở dốc như cá mất nước, mặt đẫm nước mắt, hai chân cứ thế mở rộng, phía dưới dâm loạn, lỗ nhỏ còn đang vô thức co rút lại.
"Miên Miên." Lương Ngộ Hành thấp giọng gọi cậu, "Miên Miên."
Phương Miên vẫn đang trong dư vị sau cao trào, tai ù ù. Lương Ngộ Hành thấy đối phương không trả lời hắn, duỗi ngón tay chạm vào âm hộ lộ ra trong không khí.
Phương Miên nháy mắt lại run một cái, hai chân co lại, túm lấy bàn tay dưới thân nói không muốn.
Xem ra là sợ thật. Lương Ngộ Hành nhìn mà bật cười, nói được, giúp cậu sửa sang váy ngủ, ôm cậu vào trong lòng. Người trong lòng rất gầy, Lương Ngộ Hành lại to lớn, có thể ôm cả người cậu vào trong lòng như thể cậu thuộc về mình.
Lương Ngộ Hành thích nhất là Phương Miên lúc này, Phương Miên lúc này giống như một con búp bê lớn mặc hắn chơi đùa, lông mi còn dính nước mắt, run rẩy.
Dáng vẻ mềm mại như vậy người khác không thấy được, Lương Ngộ Hành bao năm qua từng chút từng chút tỉ mỉ nuôi nấng mới thấy được.
dương v*t giữa hai chân Lương Ngộ Hành lại to thêm mấy phần.
Phương Miên được Lương Ngộ Hành ôm như vậy, trong mũi là mùi hương quen thuộc. Cậu mẫn cảm cực kỳ, chạm phải độ ấm và ngửi thấy mùi quen thuộc là sẽ run. Lương Ngộ Hành cách quần áo vuốt ve lưng Phương Miên, giống an ủi động vật nhỏ.
Không biết qua bao lâu, Phương Miên mới thoát khỏi cảm giác cao trào.