Edit: Yuah
Cuối tháng 5, Nhan Hạc Kính khởi hành đi Tây Bắc.
Mấy năm trước anh và bạn đè đã lái xe qua đường vành đai Thanh Hải-Cam Túc, đi hết tất cả những danh lam thắng cảnh tuyệt đẹp, thoải mái tự do, những chuyến đi ấy không có lúc nào đơn độc.
Mục đích của chuyến đi lần này không phải là để đi du lịch. Nhan Hạc Kính đi qua những ngôi làng và thị trấn vô cùng hẻo lánh ở Tây Bắc, những nơi đó không có chỗ nào gợi cho ta những cảm giác tươi đẹp, chỉ có trời đất mênh mông hiu quạnh cùng những ngôi nhà gỗ lụp xụp tối tăm.
Dân cư ở đây tuy không quá nhiệt tình nhưng họ vẫn thân thiện, trên gương mặt có nét mệt nhọc đặc trưng của người lao động, cuộc sống chưa bao giờ cho họ niềm vui gì lớn lao, tất nhiên đau khổ cũng ít đi.
Cảm hứng sáng tác cũng không tự nhiên mà tới, Nhan Hạc Kính luôn cảm thấy những nhân vật dưới ngòi bút của anh đều có thể tìm thấy bóng dáng của họ ngoài đời thực.
A Lãng là một nhân vật trong giấc mơ của anh, sau khi Nhan Hạc Kính tỉnh dậy, anh cảm thấy giữa họ có lẽ có một duyên phận nào đó, vì thế anh đã quyết định đặt bút xuống viết.
Anh tìm kiếm ngôi nhà của A Lãng trong lòng mình và cả cô gái bị bọn buôn người bắt cóc bán cho cha của A Lãng.
Nhan Hạc Kính ở một nhà khách tồi tàn tại thị trấn, nghỉ ngơi gần một tháng và sau đó trở về thành phố Uất.
Vài ngày sau khi Thiệu Vinh đính hôn, một người bạn gọi điện để thông báo cho anh, họ không hẹn mà cùng mang giọng điệu ngập ngừng và tức giận, hỏi anh có biết chuyện đó hay không.
Nhan Hạc Kính chỉ nói biết, không nói cho họ là chính miệng Thiệu Vinh nói cho anh biết.
Tuy nhiên cũng nhờ những cuộc điện thoại của bạn bè, Nhan Hạc Kính mới biết Thiệu Vinh không hề mời bất kỳ người bạn nào đến dự tiệc đính hôn của mình, cậu âm thầm mà đính hôn, nhưng giấy không gói được lửa, người nhà Thiệu Vinh đi nói tùm lum rằng đứa con trai duy nhất của họ sắp kết hôn.
Nhan Hạc Kính hiểu rõ nỗi xấu hổ mà Thiệu Vinh đang mang, một con người phản bội tình yêu, tổn thương người khác, đương nhiên là sẽ không muốn gặp bạn bè nào cả. Thế nhưng Thiệu Vinh vẫn lựa chọn cách làm trơ trẽn như vậy, coi trọng hiếu thuận cổ hủ, xã hội và gia đình chỉ là một lý do hèn nhát.
Một cậu nhóc với đôi mắt to, hay đỏ mặt kia giờ đây chỉ còn là những hồi ức chua xót của Nhan Hạc Kính.
Sau khi trở về thành phố Uất được một tuần, tổng biên tập và nhà xuất bản đã mời Nhan Hạc Kính đến dự bữa tiệc rượu nhân kỷ niệm thành lập nhà xuất bản. Quan hệ cá nhân của Nhan Hạc Kính và tổng biên tập thật sự rất tốt, nên không từ chối.
Tiệc rượu được tổ chức tại một khách sạn gần ngoại ô thành phố, lái xe cũng mất kha khá thời gian.
Nhan Hạc Kính khởi hành sớm vì thế khi đến nơi trời vẫn chưa tối, từ cửa sổ khách sạn có nhiều ánh đèn được treo tỏa sáng rực rỡ, khu vườn ngoài trời rộng rãi, thoáng mát, không ngột ngạt.
Bên trong đã có rất nhiều người, xung quanh còn còn hương thơm của hoa lài tươi, những bình hoa được sắp xếp gọn gàng bên cạnh tường, phần trong cùng của sảnh tiệc là khu vực ăn uống, trưng bày mấy cái bàn tròn, ngăn cách với bên ngoài bằng một cánh cửa đẩy lớn.
Nhan Hạc Kính đi qua chào hỏi chủ tịch nhà xuất bản trước, ông ấy đang nói chuyện với tổng biên tập cùng những người khác.
Chủ tịch năm nay đã ngoài năm mươi, tóc thưa thớt đến đáng thương, vậy mà vẫn dùng keo xịt tóc để chải vuốt, ngượng ngùng bám trên da đầu, thế nhưng sắc mặt vẫn còn rất hồng hào. Nhan Hạc Kính khách sáo vài câu với họ, uống mấy ngụm champagne, nhìn thấy Thương Ứng từ cửa đi vào.
Thương Ứng cùng vợ mới cưới của mình là Kỷ Gia Hàm tiến lại, Kỷ Gia Hàm mặc một chiếc váy dài màu lam, trông có da có thịt hơn khi anh nhìn thấy ở hôn lễ, đôi môi được tô son bóng nhè nhẹ.
Nhan Hạc Kính sợ buồn chán bèn bước tới trò chuyện với hai người họ, hỏi họ về tuần trăng mật và cuộc sống hôn nhân.
Họ đang đứng ở trong góc phòng trò chuyện, Thương Ứng đột nhiên nhắc tới Tông Dương. Hắn gắp một miếng bánh đậu xanh trên một cái đĩa tinh xảo bên cạnh, ăn một miếng vào trong miệng, giả bộ vô tình hỏi Nhan Hạc Kính: "Anh với A Dương sau đó có gặp mặt không?"
Nhan Hạc Kính đang dán môi vào vành ly rượu, nhìn thoáng qua Thương Ứng: "Hỏi chuyện này làm gì?"
Kỷ Gia Hàm đẩy Thương Ứng một phen, Thương Ứng bị sặc đồ ăn, ho khan dữ hội, Nhan Hạc Kính đưa cho người em của anh một ly nước trái cây: "Anh nói này hai người các em đang có mưu đồ bí mật gì phải không?"
Thương Ứng hơi do dự nói: "Chính là...A Dương cũng giống như anh, tuy lúc hôn lễ em có uống hơi nhiều, thế nhưng cảm thấy tác hợp hai người cũng là một lựa chọn rất tốt."
Nhan Hạc Kính cười cười, không nói gì, chẳng trách hôm đó Thương Ứng không cho anh kêu người lái thay, còn cố tình hỏi Tông Dương có thể đưa anh về nhà hay không nữa chứ.
Kỷ Gia Hàm trông bất lực, tựa như cạn lời trước cái quyết định qua loa này của Thương Ứng, nói với Thương Ứng: "Anh nghĩ cái gì vậy hả?"
"Gia Hàm, nhìn cái phản ứng này của em, có phải thấy tụi anh không hợp nhau không?"
"Ngoại hình của các anh quả thực rất xứng đôi." Kỷ Gia Hàm khẽ lắc đầu, "Nhưng nhà của Tông Dương rất loạn, hơn nữa cái người em này của Thương Ứng dường như không quá nghiêm túc trong chuyện tình cảm."
Kỷ Gia Hàm và Nhan Hạc Kính cũng là bạn bè quen biết nhiều năm, mà Tông Dương đối với cô mà nói, chỉ là đứa em họ của chồng không thân không thích, cô phản đối như vậy, lại khiến cho Nhan Hạc Kính cảm thấy tò mò, nhưng Thương Ứng vẫn không phản bác, Nhan Hạc Kính cũng biết điều mà không hỏi nhiều.
Sau khi kết thúc chủ đề về Tông Dương không lâu, Nhan Hạc Kính nhìn thấy Tông Dương đang đứng ở cửa.
Bên ngoài khách sạn tối đen như mực, Tông Dương có lẽ không nhìn thấy Nhan Hạc kính, cậu từ trong bóng tối đi vào dưới ánh đèn, đi thẳng đến vị trí của chủ tịch, gật đầu nói vài câu với họ.
Khách ở buổi tiệc hầu hết đều ở độ tuổi trung niên, cho nên khuôn mặt và dáng người của Tông Dương đặc biệt rạng rỡ trong buổi tiệc. Ánh mắt Nhan Hạc Kính dõi theo từng cử chỉ của Tông Dương, cho đến khi tầm mắt của Tông Dương xuyên qua ly rượu và mâm đồ ăn, rơi xuống trên người Nhan Hạc Kính.
Nhan Hạc Kính mỉm cười với cậu một chút, Tông Dương cũng mỉm cười theo sau.
Sau khi bữa tiệc bắt đầu, tất cả khách mời đều di chuyển đến khu vực ăn uống, Nhan Hạc Kính đi ở cuối đám người, thoát khỏi tầm mắt của tụi Thương ứng. Anh nhìn thấy Tông Dương đang dựa vào cửa đợi anh, đôi giày da trên chân cậu đen bóng.
"Thầy Nhan." Tông Dương vẫy tay.
Nhan Hạc Kính sóng vai đồng hành cùng Tông Dương, tò mò hỏi: "Sao cậu cũng tới đây?"
"Nhà xuất bản đã mời một số người mẫu thường hợp tác. Tôi nghĩ có lẽ anh cũng đang ở đây."
Trong lòng Nhan Han Hạc kính nhen nhóm một niềm vui nho nhỏ khó có thể nhận thấy, giống như cảm giác thư thái vì một bài hát, nhưng nó cũng sẽ không mang tới bất cứ ảnh hưởng gì đến cuộc sống.
Tông Dương nói những lời này như là một lẽ đương nhiên, có lẽ bởi vì cậu không nghĩ nhiều, cũng không có mục đích gì, điều này làm cho Nhan Hạc Kính cảm thấy thoải mái không băn khoăn.
"Chúng ta đã không gặp nhau một khoảng thời gian rồi." Nhan Hạc Kính nói, "Gần đây thế nào?"
Nhớ tới lần trước khi Nhan Hạc Kính còn ở Tây Bắc vì Thiệu Vinh làm cho xấu hổ, Tông Dương vẫn chưa liên lạc với anh, cũng không biết cậu vừa trở về.
"Không có gì chuyện gì phiền não, cũng không có chuyện gì vui vẻ."
Nhan Hạc Kính vỗ vai Tông Dương, dùng giọng điệu trưởng thành nói: "Thế cũng tốt, ở đời chỉ cần không có chuyện gì đau khổ thì đã là hạnh phúc rồi, phải không?"
Chỗ ngồi của Tông Dương ở sau còn Nhan Hạc Kính thì ở trước, khoảng cách chỗ ngồi của họ là rất nhiều cái bàn tròn, vì thế họ phải tách ra từ lối đi nhỏ.
Hai tay Tông Dương đút vào túi quần, lưng hơi cong, có vẻ rất buồn ngủ, cậu nói: "Thầy Nhan, hình như anh đen hơn một chút."
Không đợi Nhan Hạc Kính trả lời, cậu đi quẹo về phía bên phải, Nhan Hạc Kính thấy Tông Dương đã tìm được chỗ ngồi của mình. Khi đã ngồi vào ghế, Nhan Hạc Kính hỏi một người quen, anh thật sự đen hơn một chút sao?
Vài vị lãnh đạo của nhà xuất bản lần lượt phát biểu, nói lời cảm ơn, sau đó trao giải thưởng, chủ tịch ngẫu hứng mời Nhan Hạc Kính lên sân khấu để phát biểu.
Không một ai báo trước với Nhan Hạc Kính rằng anh phải lên sân khấu phát biểu. Vì thế anh đã không chuẩn bị trước, nhưng lại không thể từ chối, anh vội vàng lên sân khấu, cảm ơn nhà xuất bản và biên tập viên của mình, đồng thời nói về một số chủ đề trong phát triển văn học.
Nhiệt độ điều hòa trong phòng quá thấp, Tông Dương ngồi ngay bên trái của trung tâm máy điều hòa, ngón tay bị thổi đến đông cứng, đồ ăn trên bàn được làm thật sự rất tinh xảo, khẩu phần ăn cực nhỏ, cậu không động đến đũa.
Cậu không quen biết những người ngồi xung quanh mình, họ mặc vest hoặc váy dài, trang điểm vô cùng cầu kỳ, họ đều vỗ tay một cách rất là nhẹ nhàng, trên môi luôn mang nụ cười y hệt nhau. Tông Dương với họ như không cùng một thế giới, cậu không thích văn học, sở thích duy nhất có thể gọi là nghệ thuật chính chính là vẽ tranh, nhưng cũng đã bỏ lâu lắm rồi.
Nhan Hạc Kính đi xuống bậc thang bên phải và quay lại chỗ ngồi của mình, từ góc nhìn của Tông Dương, cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Nhan Hạc Kính cùng với bóng dáng thỉnh thoảng quay lại của anh.
Quen biết Nhan Hạc Kính là vào mùa đông, bây giờ đã là mùa hè, lúc đó họ ngồi cũng một cái bàn ăn, nhưng hiện tại Nhan Hạc Kính ngồi phía trước, hơn nữa còn là dịp có nhiều tác giả nổi tiếng, được mời lên sân khấu phát biểu. Cho dù Tông Dương không biết nhiều về những giải thưởng văn học mà Nhan Hạc Kính đã đạt được, hay những giải thưởng đó có giá trị như thế nào, nhưng anh biết rõ Nhan Hạc Kính là một người rất ưu tú và thành công.
Tông Dương hình dung mối quan hệ của cậu và Nhan Hạc Kính là "người xa lạ ở một mức độ nhất định."
Trong hai tháng qua, đương nhiên cậu đã quen thuộc với thân thể của Nhan Hạc Kính, cũng bởi vì vô số lần thân thể giao hợp, họ càng thêm xa lạ với cuộc sống cá nhân của nhau.
Thỉnh thoảng Nhan Hạc Kính trò chuyện về những chuyện vụn vặt, nhưng anh không bao giờ hỏi về Tông Dương, cũng như không nói nhiều về bản thân, anh thể hiện sự chu đáo và có giáo dục. Lớn lên trong một gia đình hạnh phúc-cuộc sống hoàn toàn trái ngược với Tông Dương.
Nhan Hạc Kính vẫn duy trì tỉnh táo, mặc dù là đang cao trào. Sau khi thủy triều qua đi, anh cũng có thể nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, ngoại trừ những dấu vết sinh lý.
Thường xuyên ở khách sạn, Tông Dương ở nơi tối tăm bỗng dưng nhìn trộm đến đôi mắt trong suốt sáng ngời của Nhan Hạc Kính, cậu cảm nhận được nỗi sợ hãi không hề báo trước, cái loại sợ hãi cô lập những gì sắp tới, Tông Dương đã quen với việc dẫn đầu.
Cậu nhắm mắt, không đáp ánh mắt của Nhan Hạc Kính, cậu nắm tóc Nhan Hạc Kính, động tác trở nên hơi thô bạo và mãnh liệt. Nhan Hạc Kính phát ra tiếng rên rỉ kiềm chế, nhưng cũng không từ chối, tựa như là thoải mái vui vẻ chấp nhận.
Nhan Hạc Kính thống khổ, vui sướng ở dưới Tông Dương cùng Nhan Hạc Kính tây trang chỉnh tề, dường như là hai người khác nhau, Tông Dương chỉ quen với sự phóng đãng khi ở trên giường của Nhan Hạc Kính, còn mặt khác của Nhan Hạc Kính, Tông Dương nhìn không thấu.
Tông Dương lắng nghe bài phát biểu của Nhan Hạc Kính trong không khí lạnh lẽo, anh không có cảm giác ngon miệng với những món ăn trước mặt, muốn rời đi, nhiệt độ bên ngoài rất ấm, có thể khiến cậu không cảm thấy khó chịu.
Ánh đèn ở quầy lễ tân hơi mờ ảo, Tông Dương cúi người, từ chỗ ngồi đi vòng qua cửa, vừa định bước ra thì thấy có người nắm lấy cánh tay cậu.
Cậu nghiêng đầu nhìn lại, Nhan Hạc Kính đang nheo mắt nhìn chằm chằm cậu, tóc dùng keo xịt tóc vuốt lên, vầng trán trông đầy đặn bóng loáng.
"Cậu đi vệ sinh?"
Tông Dương nhất thời đổi ý nói: "Đúng vậy, anh cũng đi?"
"Đi cùng đi."
Nhan Hạc Kính cất bước đầu tiên, đôi giày da cứng cáp giẫm lên nền gạch làm bằng đá cẩm thạch vàng, phát ra tiếng kêu cộc cộc. Anh tiến lên vài bước, lại nhìn về phía Tông Dương, thấp giọng thúc giục: "Đi nhanh một chút, A Dương."
Nhà vệ sinh ở tầng 3, chỉ cần đi lên một tầng. Tông Dương ra khỏi nhà vệ sinh trước và đứng ở ban công ngoài hành lang chờ Nhan Hạc Kính.
Sân thượng rất rộng rãi, đứng ở đây có thể nhìn thấy rừng cây xanh tốt trong vườn khách sạn, con đường lát đá uốn lượn ẩn hiện bên trong, trên đường có nhiều lá tre rải rác, không có lấy một bóng người.
Tông Dương nghĩ đến tên của Nhan Hạc Kính, Hạc Kính Hạc Kính, cái tên này quả thực rất hợp với anh. Nhan Hạc Kính là một con đường thanh tĩnh và đẹp đẽ, còn Tông Dương là con đường bên cạnh, bởi vì con đường quá sạch sẽ xinh đẹp, mà giày cậu lại quá bẩn, cho nên không thể đi lên.
Ban đêm không có gió, chỉ có hơi nóng bao quanh, Tông Dương giúp Nhan Hạc Kính cầm khoác ngoài của vest. Nhan Hạc Kính cũng nhanh chóng đi ra, anh lấy áo khoác, đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay của Tông Dương, tay anh vẫn còn ướt, hơi lạnh lẽo.
Nhan Hạc Kính châm một điếu thuốc, khói thuốc bay lên, chắn ngang tầm mắt của Tông Dương.
"Đây là lần đầu tiên thấy cậu ăn mặc trang trọng như vậy." Nhan Hạc Kính đặt tay trái lên lan can, "Trưởng thành hơn rất nhiều."
Tay Tông Dương nặng nề di chuyển trong không khí, cậu nghĩ, rồi nói: "Còn trông giống nhỏ hơn anh sáu tuổi không?"
Nhan Hạc Kính dường như đang suy nghĩ, nhìn Tông Dương khá nghiêm túc: "Mỗi lần ở bên cạnh cậu, đều sẽ cảm thán tuổi trẻ thật tốt."
"Tuổi trẻ thật sự có rất nhiều chỗ tốt." Tông Dương gật đầu đồng ý, đột nhiên giật lấy điếu thuốc trên tay Nhan Hạc Kính, dập tắt rồi ném vào thùng rác. Nhan Hạc Kính nghi hoặc nhìn cậu, không rõ nguyên do.
"Chẳng hạn như tinh lực dồi dào." Tông Dương nắm lấy cổ tay Nhan Hạc Kính và dẫn anh đi qua hành lang, bước xuống cầu thang tròn.
"Đưa anh đi trải nghiệm lợi ích của người trẻ tuổi."
- HẾT CHƯƠNG 9-