Chương 08 Luyện Khí, Nhập Vi, Hóa Kình và tu vi võ học
“Tru… ma!”
Nói rồi, hắn đạp cước lướt tới, ba bước lăng không, nhanh như chớp đã tới trước mặt Thẩm Ngạo. Chỉ thấy tinh quang lóe sáng, sau đó liền hóa thành huyết quang khổng lồ, Thẩm Ngạo không biết từ lúc nào đã di tốc ra sau lưng hắn, lam hỏa rừng rực chộp mạnh xuống, sát khí trong không khí như muốn hóa thực.
“Không ổn, bang chủ bị Thẩm Ngạo đánh lén!”
“Thẩm Ngạo vô sỉ, dám sử dụng ám chiêu, tên khốn nhà ngươi quả thực quá làm mất mặt nhân sĩ lục lâm chúng ta!”
“Suỵt, đừng nói, lên trợ giúp Quyền Thánh đi, bàn tán là c·hết đó. Tên kia căn bản bây giờ đã nhập ma rồi, g·iết hắn như g·iết một con thú thôi.” Mấy người khác còn bình tĩnh được, vừa thấy cảnh này liền nhắc nhở mọi người xung quanh, bàn thân cũng không hề chậm trễ mà thôi động nội lực đánh tới chỗ Thẩm Ngạo.
Những người khác nghe được liền bình tĩnh lại, nhanh chóng rút v·ũ k·hí theo sau lưng mà đồng loạt t·ấn c·ông. Đột nhiên, từ phía trước xuất hiện mấy kẻ mặc hắc phục, chính là những kẻ đi theo Thẩm Ngạo, chỉ là không biết đã đổi y phục từ lúc nào. Tên hắc y nhân đi đầu cao hơn hai thước, tay lắc lắc thiết tỏa cười âm hiểm, nói:
“Dám động tới trận chiến giữa thiếu chủ và tên kia sao, muốn c·hết à?”
Một tên khác đằng sau cười lên khành khạch, sau lưng đeo một thanh cốt đao lởm chởm, đạp đất tiến tới đưa ánh mắt khinh thường nhìn đám người định tiến lên g·iết Thẩm Ngạo, lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối:
“Quá yếu, đám võ nhân này căn bản cũng chỉ là khí huyết mạnh mẽ, vượng tượng hơn thường nhân một chút, căn bản chẳng thể thỏa mãn đệ. Lão ca, chuyện này chưa đến mức phải cần đến huynh ra tay, chỗ này để đệ được rồi.”
“Được, ta đứng đây trong vậy.” Tên hắc y nhân cầm thiết tỏa cũng cảm thấy có chút vũ nhục thực lực bản thân mình, cười cười nhảy sang một bên quan sát.
“Ha ha, ngũ đệ xử gọn một chút, để đám phàm nhân này chạm tới một góc áo của người thì mất mặt lắm!” Mấy tên còn lại cũng nhảy sang một bên, cười lên hô hố. Hắc y nhân được xưng là ngũ đệ chỉ nhìn sang bên một cái, hừ lạnh:
“Cứ chờ xem, lát đệ sẽ nói chuyện một chút với tứ huynh.”
Đám võ giả toàn là những hạng tâm khí cao ngạo, sao có thể chịu nổi cảnh này, lập tức nổi giận đùng đùng, quát lớn:
“Con mẹ nó, nhà ngươi dám coi thường lão tử à?”
“Cho dù ngươi có là ma tu đi chăng nữa thì chúng ta cũng không phải không có sức hoàn thủ. Các huynh đệ, lên làm thịt hắn, ta không tin năm kẻ bọn chúng có thể chọi là trăm người chung ta!”
Một bên, Nguyên Xương thấy cảnh này, vỗ tay cười:
“Tốt tốt, tinh thần võ hiệp chưa bao giờ suy giảm cả. Ha ha, xem ra lần này mình được tận mặt chứng kiến rồi.”
Nói rồi, hắn đưa mắt hứng thú nhìn trận chiến. Quyết chiến rất quan trọng việc công tư, xen giữa trận sẽ bị gọi là hèn hạ vô sỉ, bên nào cũng sẽ như thế. Những hiệp khách này rất đáng kính trọng, cứ để họ quyết đấu đi, nếu có việc gì thì đánh sau cũng không muộn, dù sao những kẻ kia cũng là ma tu, coi như là có ân oán vậy.
Ai một tiếng, trận chiến bắt đầu rồi…
Hắc y nhân cầm cốt đao duỗi đao ra, thân đao uốn éo như một con độc xà tỏa ra ma khí bức người. Hắn quật cốt đao tới, cốt đao tức thì biến dài ra hơn năm trượng, đồn loạt quét qua đám người võ giả kia.
“Hắn tới!” Một tiếng kinh hô vang lên, sau đó liên tiếp là tiếng binh khí xé gió đánh tới. Từng người từng người đều mang trong người ít nhiều đều là một môn võ công, hơn nữa có nội lực gia trì, hiển nhiên cũng cực kì mạnh. Bọn họ kết lại, chân khí mạnh mẽ truyền tới hình thành một lớp cương khí ngăn cản lại cốt đao.
Ầm ầm!
Liên tiếp hai tiếng ầm ầm rung trời vang lên. Đám người võ giả đồng loạt lùi lại mấy bước loạng choạng mãi mới ổn định được lại thân hình, soạt một tiếng, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên một quét vừa rồi sức mạnh cường đại tới mức vượt ngoài sự dự đoán của bọn họ.
Một vài người khác công lực yếu kém nhìn khí tức thì dường như bị rút sạch hoàn toàn, ngã xuống. Những người khác công lực mạnh và dày dặn hơn thì khá hơn một chút, nhưng dường như cũng đã nhận ra được sự khác biệt giữa bọn họ và đám ma tu kia.
Thách thức một kẻ là ma tu, trăm võ giả, hoàn toàn không phải là đối thủ.
Cách biệt quá lớn, quá khó để có thể lấy số lượng bù đắp nổi.
Nguyên Xương lắc đầu. Võ giả dù sao cũng chỉ được xem là phàm nhân, cùng lắm mạnh mẽ hơn mà thôi, mà xét hơn nữa, đám võ giả này thì Tiểu Linh một mình cũng có thể cân nổi, với tên ma tu kia, bọn họ hoàn toàn không có sức hoàn thủ.
Võ giả thì chia làm bốn cảnh giới, trong đó thấp nhất là Luyện Khí, tiếp theo là Nhập Vi, bước thứ ba là Hóa Kình, cuối cùng là Ám Kình. Tiểu Linh cảnh giới võ học đã đạt tới bước Hóa Kình, tương đương với tên Thẩm Ngạo kia, nếu không tính kinh nghiệm thì có thể đánh gần ngang tay với Phương Diên mà người lục lâm gọi là Quyền Thánh kia.
Đám võ giả tối đã cũng chỉ là Nhập Vi. Nguyên Xương hắn nói rằng là một tu tiên giả nhưng tất nhiên sẽ rất rõ ràng sự phân chia cảnh giới công lực trong võ giả này. Nguyên nhân thì cũng tới từ Tiểu Linh, hai người chơi thân với nhau từ nhỏ, nàng lại là một người luyện võ rất có thiên phú, chuyện này không cần hỏi tự nhiên cũng sẽ rõ ràng.
Võ giả Luyện Khí, sức lực trăm cân. Một tay xuất lực có thể đánh nát thân cây cũng chỉ là chuyện thường. Đây cũng là lực lượng đông đảo nhất trong giới lục lâm, thường là đệ tử ngoại môn của một vài môn phái. Sức lực nhìn tuy lớn, nhưng trong đám thường nhân cũng hi hửu thỉnh thoảng sinh ra một vài người mang trong người sức lực cực lớn, gọi là trời sinh thần lực, không cần tu luyện thì sức mạnh cũng gấp tới hai ba lần những võ giả Luyện Khí này, là mầm luyện võ cực tốt nên các môn phái giang hồ rất coi trọng những kẻ này.
Tới cảnh giới Nhập Vi thì thực lực không còn nằm ở sức mạnh thuần túy nữa mà còn phụ thuộc vào mức độ tinh thông võ học và cấp độ môn võ đó. Chẳng hạn như nếu một người võ giả chỉ luyện tập một môn là Phá Thế quyền vốn là một môn võ cấp thấp, hầu như ai cũng có thể tập và bán đầy đường thì người đó hoàn toàn có thể tiến vào cảnh giới Nhập Vi được, nhưng thực lực sẽ kém hơn so với những võ giả cùng cấp mà tinh thông ngang bằng nhưng cấp độ môn võ lại cao hơn. Tất nhiên để tinh thông một loại võ mà cấp độ cao hơn sẽ khó hơn nhiều so với những môn võ cấp thấp như Phá Thế quyền, nên cũng phải để tâm tới mức độ thiên phú và khả năng của mình, nếu thiên phú hơi thấp mà luyện tập một môn võ cấp cao thì sẽ mất rất nhiều thời gian để luyện tập mà kết quả không thu được lại mấy, lúc đó xem ra thực lực lại kém hơn so ới những võ giả luyện tập Phá Thế quyền kia.
Còn tới Hóa Kình, lại chính phụ thuộc vào công pháp tu luyện. Công pháp tu luyện càng lợi hại, tỉ lệ có thể bước vào Hóa Kình cảnh càng cao. Lữ Tiểu Linh chính là một trường hợp điển hình như thế. Lữ gia là một thế gia võ học, hơn nữa là số một số hai tại Thuận Thanh nên sẽ có tích lũy của riêng mình. Tiểu Linh lại là thành viên trực hệ Lữ gia nên việc có được công pháp lợi hại cũng không có gì là quá khó hiểu.
Hóa Kình cảnh, chính là cơ thể có thể ngưng tụ ra kình khí, có thể ngưng thành cương khí hộ thể để phòng ngự hoặc hóa thành kình khí hòa vào chiêu thức thành những thứ như quyền khí, kiếm khí, đao khí,… Những loại thủ đoạn này cực kì hữu dụng trong chiến đấu, vì thế có câu nói rằng, Nhập Vi ngàn người may ra có được một kẻ bước vào, còn Hóa Kình, căn bản là vạn sinh nhất, vạn người luyện võ, may lắm mới có được một người vào được Hóa Kình.
Nhẩm nhẩm tính, Tiểu Linh cũng đã đặt một chân vào Hóa Kình, muội ấy cũng xem như là năm ngàn người chọn một đi.
Trận chiến vẫn chưa kết thúc. Phía bên của Phương Diên và Thẩm Ngạo lúc này song phương đã lâm vào thế giằng co. Phương Diên dựa vào kinh nghiệm dày dặn của mình cùng tu vi võ học mà đối chọi với Thẩm Ngạo một thân ma khí bức người phía bên kia. Tuy rằng một mực ở thế hạ phong, nhưng với một người như Nguyên Xương hắn thì không khó để thấy Thẩm Ngạo cũng không cách nào phá nổi cục diện này, chỉ có thể áp chế đối thủ so tiêu hao, còn việc đánh trên cơ mà vùi dập thì hoàn không có khả năng.
Mặt đất hơi rung lên, Phương Diên chém một kiếm cực manh xuống, chặn một đoàn hỏa diễm từ phía Thẩm Ngạo đánh tới, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Không ổn, mặc dù mình có thể dựa vào phản ứng cùng công lực bốn mươi năm để cự lại với tên ma tu này những căn bản vẫn ở thế hạ phong. So tiêu hao với y thì có thể được, nhưng nếu cứ mãi thì không phải là một biện pháp tốt, phải tìm biện pháp pháp phá cục.”
Quả thực vậy, công lực bốn mươi năm không phải là chuyện đùa, là một con số cực kì khủng bố, hơn nữa công pháp mà hắn tu luyện cũng không phải loại tầm thường gì nên nội lực có được càng hơn xa so với những võ giả cùng giai khác.
Khóe mắt vừa thấy Thẩm Ngạo đánh tới nữa, Phương Diên uốn mình né khỏi một chiêu, đồng thời đại kiếm cũng được cầm tới vung mạnh bay hướng tới chỗ Thẩm Ngạo.
Thẩm Ngạo sau một đoạn thời gian đấu tiêu hao với Phương Diên cũng đã gần nửa canh giờ, pháp lực đã tiêu hao không hề ít. Vừa rồi lại liên tiếp đánh ra hai chiêu, tất nhiên chưa thể phục hồi kịp. Một đạo quang mang chợt lóe lên, trong đầu hắn liền vang lên một tia cảnh báo không ổn.
Vụt một cái, đại kiếm đã phóng tới trước người y. Thẩm Ngạo lúc này thần trí đã bị ma hóa hầu như không còn chút gì, nhưng bản năng thì vẫn còn đấy. Hai tay đưa ra trước người, ma khí xung thiên ào ào hình thành một lớp hắc thuẫn chắn lại đại kiếm. Chỉ nghe thấy một tiếng rắc lớn, đại kiếm không ngờ lại bạo phát ra một luồng kình lực cực kì lớn, trực tiếp phá tan lớp hộ thuẫn này.
Đại kiếm vừa bạo phá kình khí khiến hắc thuẫn vỡ vụn thì toàn thân ảm đạm tinh quang bạch sắc không thấy đâu nữa, tuy nhiên tốc độ cùng lực đạo vẫn không giảm, một mực phá không mà tới, khí thế khó có gì ngăn nổi.
Trong mắt Thẩm Ngạo hiện lên một tia kinh hoảng, sau đó chìm vào trong bóng đêm đen ngòm của ma khí.
Phương Diên khóe miệng nở một nụ cười lạnh. Chiêu này đã tốn của hắn gần một thành nội lực, động chạm tới cả công lực là căn cơ. Nếu cú phi kiếm vừa rồi không thể giải quyết y, phải chăng hắn cũng quá phế vật đi. Bốn mươi năm luyện võ, thủ đoạn mà Phương Diên có tất nhiên trùng trùng lớp lớp, tên thư sinh Thẩm Ngạo cho dù có thêm tu vi ma giả nữa thì căn bản cũng khó có thể đề phòng hết được.