Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khách Dị Giới

Chương 42: Gặp ám sát




Chương 42: Gặp ám sát

Tám ngày sau.

Hai người Nguyên Xương rốt cục cũng đi ra khỏi U Linh sâm lâm.

Nhìn con đường độc đạo quen thuộc, cả hai người đều có cảm giác sống sót thật tốt.

Bất kì ai cũng thế, nói là không ngại tính mạng, là kẻ sống nhờ liếm máu trên lưỡi đao, nhưng kỳ thực được như vậy lại chẳng có mấy người. Bản năng của bất cứ sinh vật nào đều là sinh tồn và sống sót, nói là c·hết, kỳ thực đâu có dễ dàng tiếp nhận đến thế được.

Bọn họ đi liền tám ngày mới ra khỏi U Linh sâm lâm, rất may mắn không gặp bất kỳ một cuộc tập kích nào đến từ cả nhân loại lẫn yêu thú, một đường bình yên vô sự

Đám hắc y nhân thì ngoại trừ một đợt á·m s·át duy nhất thì không còn lần nào nữa, toàn quân bị diệt. Nguyên Xương phỏng đoán không còn á·m s·át là do không có người truyền tin về khiến cho ba dong binh đoàn kia không dám gây ra dị động.

Rất tốt, cứ yên phận đi, hắn sẽ tới đòi nợ từng nơi một!

Từ nơi này tới Minh Nguyệt trấn khoảng cách ước chừng hơn năm mươi dặm, đi liền không nghỉ hai ngày mới có thể tới nơi.

Mà con đường này, nói là không có yêu thú, nhưng những nhóm thổ phỉ cũng rất nhiều, đó là lý do các tu sĩ không dám độc hành qua đây, buộc phải kết thành từng đoàn một như các dong binh đoàn, lúc đó mới có lực để bảo vệ lẫn nhau.

Khu vực bất ổn này, số thổ phỉ là tu sĩ cũng không ít, lòng dạ độc ác, ẩn núp trong sơn lâm, chỉ chờ có người đi lạc hoặc một số đoàn tu sĩ nhỏ yếu lền nhảy ra g·iết người c·ướp c·ủa, thậm chí liên kết lại với nhau lập ra vô số sơn trại, tại thành một thế lực không nhỏ.

Một số song binh đoàn lớn thường hoạt động ở U Linh sâm lâm mà qua đây cũng không muốn gây phiền phức, chấp nhận trả phí “bảo kê” cho những sơn trại thổ phỉ này, từ đó mà yên lành đi qua, nhưng cũng đồng thời hạn chế không cho phép chúng mở rộng tới nơi khác, cứ như thế duy trì một trạng thái cân bằng vi diệu.

Nguyên Xương lịch luyện ở đây không ít, tất nhiên quen thuộc vô cùng. Hắn cùng Lữ Tiểu Linh tới gặp một nhóm tu sĩ đang kết đoàn lại.

“Cho tại hạ hỏi là chư vị có phải muốn đi qua khu vực thổ phỉ này không?”

Hắn bước tới, nhã nhặn cúi người hỏi.

Một tu sĩ chừng ngoài ba mươi nhìn hai ngươi, lại quan sát khí tức, hơi giật mình, nói:

‘Đúng vậy, hai vị có ý định gia nhập với chúng ta sao?”

Nguyên Xương đáp:

“Đúng vậy, tại hạ cũng muốn vượt qua chỗ này, mong chư vị thu nhận, hai chúng ta sẽ ra sức hết lòng.”



Tu sĩ trung niên hài lòng gật đầu một cái, ra hiệu cho hắn đi theo mình, nói:

“Mọi người, chúng ta có hai người mới gia nhập, chính là vị thiếu niên và vị cô nương này.”

Đoàn ngươi ước chừng gần năm mươi người, trong đó không thiếu những người có khí tức mạnh mẽ khác thường, lúc này nhìn lên trên, cũng gật đầu một cái, ôm quyền hoặc chào nhạt một câu cho qua.

Nguyên Xương bất quá cũng không để ý, tìm một chỗ ngồi sạch sẽ dẫn Tiểu Linh tới ngồi.

“Bao giờ khởi hành vậy?” Hắn hỏi vị tu sĩ trung niên.

“Chắc tầm nửa canh giờ nữa, lúc đó thổ phỉ ít hoạt động, đi sẽ an toàn hơn.” Tu sĩ trung niên đáp, tiếp tục lau v·ũ k·hí của mình.

Hắn gật đầu một cái, chỉ “đa tạ” một tiếng, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.

Nửa canh giờ sau, cả đoàn bắt đầu rục rịch khởi hành. Giờ khoảng tầm gần giữa trưa, hắn nhìn bóng nắng một lúc, sau đó vác kiếm đuổi theo.

Trên đường đi, Nguyên Xương giải thích với Lữ Tiểu Linh phong cảnh nơi này, đặc điểm của thổ phỉ, một số sơn trại lớn cần chú ý, nếu chạm mặt thì nếu gặp sơn trại nhỏ yếu thì đánh, tiện thể c·ướp chút tài vật nhưng phải nhanh chóng chạy, nếu không sẽ có vô số các sơn trại khác kéo đến, còn nếu chạm mặt thổ phỉ cường đại thì cứ liệu mà chạy, giữ mạng quan trong hơn, nói chung phụ thuộc rất nhiều vào vận khí cá nhân nữa.

Hắn sở dĩ nói với nàng như vậy chủ yếu là để Lữ Tiểu Linh làm quen với hoàn cảnh như vậy, sau này nếu hắn không có bên cạnh cũng có thể tự lo cho mình được. Dù nàng có tu vi mạnh mẽ, võ công cao cường đi chăng nữa thì vẫn phải cẩn thận.

Trên con đường tu luyện có rất nhiều thứ cần chú trọng, không phải cứ là tư chất tốt là có thể bình yên trưởng thành. Thiên tài trên cái đại lục vô danh này đâu có thiếu, kể cả Trần gia cũng vậy, nhưng liệu xem có mấy người có thể tới được đỉnh phong?

Vốn là có hơn năm mươi tu sĩ hợp lại, quãng đường này sẽ trở nên rất an toàn, lựa đường một chút liền có thể bình yên đi qua. Nhưng sau khi đi được một chặng, không khí trong đoàn vô cùng quỷ dị, tuy không phải là tất cả, nhưng Nguyên Xương lại cảm nhận rõ có vài kẻ hơi bất thường.

Ghé tai Lữ Tiểu Linh, hắn thận trong nói nhỏ:

“Cẩn thận, ta cảm thấy có một vài kẻ không đúng lắm.”

“Muội cũng cảm thấy vậy, huynh để ý hai tên đi sát bên trái đường kia, muội sẽ tìm kiếm tiếp.”

Lữ Tiểu Linh đáp, nàng chung quy vẫn là một người nhanh nhạy, lại thêm trực giá võ nhân, một vài thứ trong vô thành vô thức vẫn có thể cảm nhận được

Loại cảm giác cùng trực giác này không phải bẩm sinh mà có, mà là trui rèn từ trong sinh tử mà ra. Nguyên Xương lặng lẽ cầm trong tay mấy mảnh sắt nhỏ, chính là Ngọc Thiết lúc trước thu được trong đại lao, cẩn thận đề phòng.

Hai người mà Lữ Tiểu Linh chỉ là hai tu sĩ trẻ tuổi chừng hai mươi, y phục bình thường, không đem v·ũ k·hí quả thực có chút khác lạ. Hắn thử lơ đễnh ngó đi chỗ khác, lại dùng linh hồn lực cực mạnh của mình tỏa ra xung quanh, chợt nhận thấy ánh mắt bọn chúng liền liếc qua, trong mắt lóe sát cơ vô hạn.



“Là ba dong binh đoàn kia, hay là đám hắc y nhân diệt Bát tộc?”

Trong lòng nổi lên vô số nghi vẫn, nhưng Nguyên Xương vẫn một mực bảo trì bình tĩnh, bề ngoài hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của bọn chúng, kỳ thực tinh thần lực vẫn luôn tỏa ra xung quanh, vừa theo dõi vừa tìm kiếm thêm kẻ khả nghi.

“Hửm? Kia là…”

Tinh thần lực khuếch tán ra một lần nữa, Nguyên Xương đột nhiên nhíu mày, sau đó thu gọn phạm vi dò xét, tập trung vào điểm vừa thấy.

Phía trước chừng một dặm, hắn mơ hồ cảm thấy có dao động linh lực đang xảy ra, tuy nhiên cường độ phi thường yếu ớt, dường như đã được thu liễm. Trong dao động linh lực này toát ra một hơi thả âm lãnh mà chỉ tồn tại ở những thích khách.

“Đeo mặt nạ lên.”

Lữ Tiểu Linh nghe hắn nói vậy thì gật đầu, lén lấy mặt nạ trong nhẫn trữ vật đeo lên, chợt nghe thấy giọng Nguyên Xương nói:

“Dùng ý niệm liên lạc với ta, đừng nói ra miệng.”

Lữ Tiểu Linh vội thử, phát hiện ra có thể nói chuyện qua cách này liền hỏi:

“Huynh phát hiện điều gì hả?”

Nguyên Xương khẽ gật đầu ừm một tiếng, truyền đến một thông tin mà hệ thống phân tích ra cho nàng, nói:

“Phía trước chừng một dặm ta dùng tinh thần lực cảm ứng có dao động linh lực thuộc về thích khách. Đây là một vài chỗ ta ta đã đánh dấu, muội thử phóng to lên quan sát đi.”

Lữ Tiểu Linh y theo lời hắn nói, dựa theo những chỗ đánh dấu trên hình ảnh, dùng mặt nạ phóng tầm nhìn về phía trước.

Quả nhiên có dị động, tuy nhiên hệ thống lại không truyền về tin tức gì, nhưng nàng có thể thấy rõ một vài chuyển động thân thể của nhân loại, dựa vào nó mà phán đoán.

Có ước chừng khoảng năm sáu mươi người, dường như là thổ phỉ, đang nấp trên một đoạn khe sườn đồi nhỏ có cây cối rậm rạp bao phủ, thỉnh thoảng qua ánh sáng mặt trời phản chiếu có thể thấy rõ quang mang binh khí phát ra cực kỳ chói mắt.

“Chủ nhân, đã xác định một vài hiện tượng lạ phía trước, theo suy đoán của hệ thống chính là nhân loại.”

Âm thanh bất chợt của Thiên Hồ vang lên khiến Lữ Tiểu Linh giật mình, vội vàng hỏi lại:

“Ngươi có phân tích được ra thêm gì không?”



“Khoảng cách quá xa, hệ thống không thể đưa thêm thông tin gì.” Thiên Hồ đáp.

Lữ Tiểu Linh hơi thất vọng, bất quá cũng đã sớm sự liệu được tình hình sẽ như thế, chăm chú nhìn theo chuyển động của những kẻ phục kích được hiển thị.

Thanh âm của Nguyên Xương chợt truyền tới:

“Tiểu Linh, cẩn thận, sắp vào vị trí bọn chúng phục kích rồi.”

Lữ Tiểu Linh nghiêm túc đáp:

“Vâng.”

Đi về phía trước thêm mấy phút, rốt cục cũng đã tới nơi mà có sát thủ mai phục. Hai tu sĩ đang nghi ngờ lúc trước lúc này mắt chợt lóe sát khí, một kẻ đột ngột bạo phát ra khí tức khổng lồ, một kẻ khác ém nhẹm thân hình, lao tới chỗ Nguyên Xương như một tia chớp.

“Hửm?”

Hắn kêu lên một tiếng hơi kinh ngạc, bất quá cũng không chậm chạp, căn đúng thời điểm tên tu sĩ gần lao tới, đột ngột tung ra một cước đánh bay hắn về phía trước.

Bốp!!

“Hộc!”

Tên tu sĩ sát thủ lĩnh trọn một cước cực mạnh vào giữa lồng ngực, bắn ngược ra xa, miệng phun một ngụm máu lớn, trong mơ hồ có thể thấy vài mảnh nội tạng vỡ vụn bay theo làn sương máu.

“Mọi người cẩn thận, có thổ phỉ!”

Lữ Tiểu Linh hét lớn một tiếng, lấy trong nhẫn trữ vật ra mấy viên thiết cầu nhỏ mà Nguyên Xương đưa cho lúc trước, ném mạnh lên khoảng rừng xung quanh.

Ầm ầm ầm…

Hàng chục t·iếng n·ổ kinh thiên động địa vang lên, chớp mắt khiến cho mặt đất rung chuyển. Những người trong đoàn trong giây lát cũng lâm vào ngốc trệ, kinh hãi nhìn xung quanh.

“Không có thời gian để ngây người đâu! Đám thổ phỉ này rất mạnh!”

Nguyên Xương lao tới, vung Thăng Long kiếm chém bay đầu tên tu sĩ sát thủ, nói lớn.

Mọi người đang ngây người ra đột nhiên nghe hắn nói vậy cũng đồng dạng tỉnh lại, tuy rằng vẫn chưa hết sửng sốt nhưng phân biệt được tình hình thì vẫn có thể, rút v·ũ k·hí ra thủ sẵn.

Đá·m s·át thủ thấy tình hình đã lộ, liền hét lớn một tiếng “lên!” rồi xông tới đoàn người.

Đoàn người tu sĩ cũng không yếu kém, liên tục thi triển pháp thuật ngăn cản đá·m s·át thủ tiến tới gần, đồng thời những người chuyên tu thể thuật xông về phía trước, liên tục thi triển vũ kỹ của mình đánh nhau với đá·m s·át thủ.