Chương 39: Chiến đấu kịch liệt
Ngô Sĩ Liên thân thể biến ảo, như thiểm điện mà di chuyển, lại phiêu dật như du phong, từng kiếm ra, hiểm hóc vạn phần, một kiếm lại một kiếm, từng đường đánh bại từng người một.
Bành!
Ngưu Kiến Vũ như một cơn kình phong đầy sắc bén quét qua trận đồ t·ấn c·ông của ba hắc y nhân, sáu thanh đao vừa nhanh vừa chuẩn xác, lực đạo lại cực kì khủng kh·iếp triệt để khiếm đám hắc y nhân đang vây công hắn tuyệt vọng.
Mặt đất nứt ra, bộ pháp kì dị hoàn chỉnh, tức thì dưới sự công kích của như vũ bão của Ngưu Kiến Vũ, khoảng đất liền “ầm!” lên một tiếng, dưới một bộ cuối cùng của Ngưu Kiến Vũ, sụt xuống một đoạn, lấy xu thế lan tràn ra xung quang tạo thành một cáng mạng nhện lớn.
Ngưu Kiến Vũ tuân theo đúng đạo lí của võ giả, tuyệt đối không được mềm lòng, huống hồ đám người này còn đang muốn hại hắn, một sự thương cảm cũng chẳng nặn nổi ra. Chiếm cứ ưu thế, hắn liền giống như một con mãnh hổ, không ngừng đánh tới.
Thân thể xoay tròn, vận dụng linh khí cách không khống chế sáu thanh đao, chém nát toàn bộ.
Đất đá mù mịt đập trên người hắn, ngay lập tức bị kình khí xung quanh xoắn tới nát vụn, hóa thành bụi đất, nương theo xu thế t·ấn c·ông của Ngưu Kiến Vũ mà cuốn thành một đoàn bụi khổng lồ che khuất tầm mắt của cả sáu hắc y nhân.
Sáu hắc y nhân bất đắc dĩ bỏ công thành thủ, tập hợp lại với nhau, phát hiện ra mất hai người, thế là chỉ còn lại bốn, chật vật ngăn cản.
Bọn chúng bị Ngưu Kiến Vũ và Ngô Sĩ Liên đánh cho hoài nghi nhân sinh, không nói nên lời.
Mỗi một lần chống cự lại công kích của Ngô Sĩ Liên và Ngưu Kiến Vũ, linh khí trong người lại cấp tốc tiêu hao.
Đây mà là Luyện Thể tứ đoạn sao?
Mẹ nó, đánh như thế này thì đánh với Luyện Thần cấp cũng có thể ngang tay.
Hai bọn chúng rốt cục là ai?
Đao của Ngưu Kiến Vũ, kiếm của Ngô Sĩ Liên không ngừng giáp công, từ bốn phương tám hướng như mưa giông b·ão l·ũ đánh tới.
Bốn hắc y nhân còn lại chỉ có thể thụ động phòng thủ, căn bản không hề có một cơ hội nào để đánh ngược trở ra.
Trong nhất thời, bốn hắc y nhân hoàn toàn bị áp chế về mọi mặt.
Không nghĩ tới phía bên kia, Ngô Sĩ Liên, Ngưu kiến vũ cũng đồng loạt nhíu mày.
Quả nhiên vẫn có chút cách biệt, bọn họ vẫn không thể trong thời gian ngắn diệt sát sáu tên hắc y nhân.
Bọn chúng trong tưởng tượng tuy xé đơn lẻ ra thì sẽ không còn đường sống, nhưng nếu hợp lại thì thủ đoạn quá mức quỷ dị.
Chỉ dựa vào bốn người hoàn toàn bị áp chế mà có thể kiên trì được đến bây giờ, đó cũng là một loại thực lực.
Thương thế của bọn họ vẫn còn đấy, khó có thể duy trì lâu dài, mà nhìn vào thế thủ của đám hắc y nhân, tuy rằng luôn bị áp chế, nhưng duy trì cục diện này hẳn sẽ vượt qua thời gian chịu đựng của bọn họ.
“Tốc chiến tốc thắng!”
Hai người đánh cho nhau một ánh mắt ăn ý, sau đó toàn lực bộc phát ra thực lực của mình.
“Loạn Không Lĩnh Vực: Tê Liệt!”
“Bách Nguyệt Trảm Thủ Đao!”
Chớp mắt, Ngô Sĩ Liên và Ngưu Kiến Vũ đồng loạt ra thi triển ra chiêu thức cực kì ăn ý. Ngô Sĩ Liên thi triển ra “Loạn Không Lĩnh Vực: Tê Liệt” chớp mắt biến một khu vực cực rộng xung quanh hắn thành môi trường toàn bộ là nguyên tố Lôi được phóng thích, gây ra t·ê l·iệt cho đám hắc y nhân, mà Ngưu Kiến Vũ cũng thi triển ra “Bách Nguyệt Trảm Thủ Đao” dung hợp hai nguyên tố Kim, Phong càng khiến cho thế công của hắn đáng sợ, trước đây có thể trảm ra mười tám đao trong ba giây, bây giờ liền có thể trảm ra một lúc ba mươi sáu nhát, cực kì cuồng bạo.
Lại có thanh âm không cam lòng vang lên:
“Các ngươi…”
Khóe miệng hai người đồng loạt nở một nụ cười.
Bọn họ, chờ chính là giây phút này.
“Loạn Không Lĩnh Vực: Siêu Lôi Trọng Trường!”
“Bách Nguyệt Trảm: Duệ Kim Diệt Sát!”
Trong chớp mắt, ngay khi trận phòng ngự của bốn hắc y nhân dưới sự tác động của Loạn Không Lĩnh Vực: Tê Liệt của Ngô Sĩ Liên sinh ra trì trệ, cả hai người Ngô Sĩ Liên Và Ngưu Kiến Vũ đều chớp lấy thời cơ, điên cuồng công kích vào.
Ngô Sĩ Liên thi triển chính là một chiêu khác do hắn cái biến từ chính chiêu thức Tê Liệt, Siêu Lôi Trọng Trường. Khi thi triển chiêu thức này, hắn tạo ra một môi trường toàn bộ là Lôi nguyên tố nhưng sức mạnh thì vượt hắn một bậc so với Tê Liệt.
Đồng dạng đi với uy lực mạnh, chính là tiêu hao nhiều hơn, nhưng hắn không quan tâm tới chuyện này.
Ngưu Kiến Vũ thi triển một chiêu Bách Nguyệt Trảm: Duệ Kim Diệt Sát lại là chiêu thức hắn tự mình lĩnh ngộ, thoát thai ra từ chính chiêu thức thành danh của Ngưu Kiến Vũ, Bách Nguyệt Trảm Thủ Đao. Một chiêu “Duệ Kim Diệt Sát” này chính là dồn một lượng lớn Kim nguyến tố vào những nhát chém, đề cao sức sát thương từ chiêu thức, lại phối hợp thêm bộ pháp quỷ dị dung hợp Phong nguyên tố, đảm bảo sẽ tạo ra một chuỗi chiêu thức khiến người khác kinh hãi.
Chiêu thức hạ xuống.
Không gian xung quanh đều chấn động.
Ngô Sĩ Liên, Ngưu Kiến Vũ thân thể hơi ngừng một chút rồi thu v·ũ k·hí về, ngẩng đầu lên, lúc này, bốn hắc y nhân vẫn còn đứng nguyên đấy, bất quá bây giờ liền bất động như một pho tượng, trong đôi mắt rung động có thể nhìn ra sự sợ hãi tới tột độ cùng không cam lòng
Phụt!
Bốn cột máu đồng loạt phun ra từ cổ bốn người, cao tới hơn một trượng. Cho tới khi máu chảy hết, liền để lại trên mặt đất một vũng máu không nhỏ.
Đã c·hết!
C·hết không thể nói được một lời nào.
Ngô Sĩ Liên thở hổn hền không thôi, mặc cho mặt đất hỗn loạn, nằm vật ra đất, hiển nhiên vì v·ết t·hương vẫn còn đấy, hơn nữa khi vừa rồi liên tiếp thi triển là hai chiêu thức khống chế diện rộng khiến hắn tiêu hao không nhỏ.
Ngược lại, Ngưu Kiến Vũ có vẻ không bị ảnh hưởng mấy, vẫn điềm nhiên ngồi lau máu trên đao, bộ dạng bình tĩnh, căn bản không thể nhìn ra hắn vừa mới một chiêu diệt sát liền bốn người, còn tưởng đang lau chùi binh khí qua loa.
“Ngươi còn rất kém trong việc không chế lực lượng.” Ngưu Kiến Vũ nhàn nhạt nhìn sang.
Ngô Sĩ Liên căn bản chẳng thể làm gì được, nhe răng cười:
“Đa tạ thúc.”
Nói rồi, vớ lấy bình nước tu.
Ngưu Kiến Vũ lại nói tiếp:
“Dùng lực lượng của ngươi vừa nãy bạo phát ra để gây t·ê l·iệt cho đám hắc y nhân kia quá thô ráp, căn bản chính là lấy đao một trâu g·iết gà.”
Ngô Sĩ Liên cũng trầm ngâm, quả thực vừa rồi hắn nhận thấy mình không thể nào hoàn toàn điều khiển được linh khí Lôi hệ trên diện tích lớn, đành phải lấy lượng bù chất, dùng đại lương linh khí Lôi hệ để gây t·ê l·iệt đám hắc y nhân.
“Chuyện này cũng không cần cấp bách, cứ từ từ mà cảm ngộ. Ta khuyên ngươi nên học thêm những vũ kĩ được người khác sáng tạo, đặc biệt là vũ kĩ cần sự khống chế lực lượng.”
Ngô Sĩ Liên nghe nói vậy thì gật đầu. Hắn không phải kẻ tự mãn, hiển nhiên có thể tiếp nhận.
Đông!
Bầu trời lại trong sáng trở lại, mơ hồ có thể thấy tia nắng ấm áp lạ thường.
Ánh nắng sán lạn, vàng tươi đầy sức sống, xuyên qua tán cây xanh mướt, vươn mình lướt qua mặt cỏ.
Chiếu sáng đại địa.
“Kết thúc.”
Ngưu Kiến Vu vác lấy sáu thanh đao của mình, trong lòng hơi chút cảm thán.
Sư phụ quả nhiên nói không sai, căn cơ, chính là nền tảng của sức mạnh.
Không có căn cơ, hoặc căn cơ không vững, tuy rằng sức mạnh lớn, nhưng không thể nào hoàn toàn phát huy được ra sức mạnh đó, chỉ như một đứa trẻ cầm thanh đao sắc bén múa may mà không biết dùng thanh đao đó để chém vào chỗ nào.
Ngô Sĩ Liên gom củi và xác sáu hắc y nhân lại lục lọi một hồi ra mấy phong thư cùng một xấp ngân phiếu, mấy thanh kiếm còn tốt thì cho vào nhẫn trữ vật, sau đó châm một ngọn lửa, thiêu xác sáu hắc y nhân xóa dấu vết.
Một trận chiến này, khiến cho hắn cảm nhận sâu sắc sự quan trọng của chưởng khống lực lượng cùng căn cơ. Lực lượng tăng lên rất dễ dàng, nhưng căn cơ muốn đánh xuống thì rất lâu, rất khó khăn.
Vốn cho rằng mình có căn cơ mạnh hơn khá nhiều tu sĩ, có thể vượt cấp đánh được, nhưng nhường Ngô Sĩ Liên bây giờ lại sinh ra một cảm giác thất bại chưa từng có.
Bất quá, hắn cũng không có sợ, Ngô Sĩ Liên tin tưởng chỉ cần mình cố gắng, nỗ lực không ngừng thì bất cứ chuyện gì cũng có thể đạt được.
Xa xa đằng trước.
Ngưu Kiến Vũ xốc người dậy, nhìn xuyên thấu qua ánh sáng vàng non mịn chiếu trên mặt đất, cầm theo đao rời đi.
Ngô Sĩ Liên khuôn mặt đầy mệt mỏi đứng dậy, tập tễnh bước theo Ngưu Kiến Vũ.