Chương 20: Quên đi quá khứ
Lữ Tiểu Linh dần dần tỉnh lại, đôi mắt mơ màng mở ra nhìn xung quanh, cử động thân thể cố gắng ngồi dậy nhìn xung quanh, chợt ngửi thấy trong không gian truyền vào mũi nàng một mùi hương nhàn nhạt, hấp dẫn.
Tiểu Linh nhìn sang bên cạn, thấy bát cháo thịt được đặt cạnh giường, cháo hơi nguội, nhưng rất ngon. Nàng không nhịn được “aaa…” lên một tiếng, Nguyên đại ca lại nấu ăn rồi, thực không biết dưỡng sức mà.
Mặc kệ, trù nghệ đại ca rất tốt, Lữ Tiểu Linh hoàn toàn bị tô cháo cuốn hút, ngửi ngửi vài cái, thư thái tâm thần. Đầu đau như búa bổ, bên ngoài có tiếng nói mơ hồ của hai người, tiếp đó Nguyên Xương đẩy cửa đi vào, vừa nhìn thấy Lữ Tiểu Linh tỉnh lại thì không nhịn được vui mừng bước nhanh tới bên giường, nhẹ nhàng nói:
“Muội tỉnh rồi.”
Lữ Tiểu Linh cười nhẹ, nụ cười yếu ớt, nhưng mang đến một làn nhu phong khiến Nguyên Xương không khỏi sinh một tia trìu mến.
Đỡ Tiểu Linh ngồi dậy, hắn bưng bát cháo lên, nhẹ giọng nói:
“Ta đã nấu cháo chim hầm, rất ngon, muội ăn đi, đã hôn mê hơn hai ngày rồi, thực sự ta rất lo cho muội.”
Lữ Tiểu Linh ánh mắt sửng sốt nhìn Nguyên Xương, dùng giọng điệu không thể tin nổi hỏi ngược lại hắn:
“Cái gì? Muội hôn mê?”
Hoảng hốt nhìn xung quanh, lúc này nàng mới chợt phát hiện ra Nguyên Xương đang mặc một bộ trang phục lữ hành của hiệp khách, bên hông giắt hai thanh trường kiếm quấn trong vải trắng. Nguyên Xương áy náy nói:
“Thực xin lỗi, ta vì muốn muội được nghỉ ngơi mà đã cho muội dùng mê dược, không ngờ dược tính quá mạnh, nếu không phải ta kịp nhận ra thì đã xảy ra chuyện bất trắc với muội.”
Lữ Tiểu Linh ngược lại không hề để ý tới lời nói của Nguyên Xương trước mặt, chỉ săm soi thân thể hắn, hỏi:
“Huynh sao lại có thể khỏi bệnh, chẳng lẽ được một người nào đó y thuật cao cường cứu chữa?”
Dù biết mình vừa dạo qua quỷ môn quan nhưng vẫn nàng vẫn một mực quan tâm tới hắn khiến Nguyên Xương vô cùng cảm động, nhẹ nhàng đút thêm cho nàng một thìa cháo khác, nói:
“Không cần quan tâm tới ta, muội dưỡng sức hiện nay mới là đại sự quan trọng. Ta là trúng nguyền rủa, là sự tình mà chỉ tu sĩ mới có thể làm ra, y sư dân gian cũng chẳng có cách nào, chỉ là ta tạm thời áp chế nó xuống thôi, cũng không cần lo cho ta đâu.”
“Hai ngày qua huynh đã đi đâu, nói nhanh, huynh thực sự muốn muội lo muốn c·hết mà!”
Mắt Lữ Tiểu Linh ầng ậng nước, chực khóc đến nơi. Nhìn bộ dạng mệt mỏi phong trần của Nguyên Xương là biết hắn cũng về chưa được bao lâu, hai ngày mà tới mức phải cải trang chắc chắn đã gặp nguy hiểm không nhỏ.
Chỉ cần nghĩ tới Nguyên Xương có việc gì nguy hiểm, trái tim nàng như muốn thắt lại, đau không muốn sống nữa.
Không ai rõ phong hiểm giang hồ như nàng, cùng Nguyên Xương đi tới bây giờ, cả hai đã hiểu nhau tới ăn ý, chỉ làm ra một chút động tác nhỏ cũng có thể đoán được động tác tiếp theo, căn bản không cần nói ra miệng làm gì
Nguyên Xương hoảng hốt nhìn Lữ Tiểu Linh, nói: “Ta thực không có chuyện gì, chỉ là ra ngoài gặp chútt chuyện ngoài ý muốn mà thôi…”
“Huynh nói thật, nói, đã đi đâu!?”
Lữ Tiểu Linh không nhịn được quát lên, giọng nói được truyền vào tới tám thành công lực khiến căn nhà như rung chuyển, Ngô Sĩ Liên bên ngoài hoảng hốt bật dậy nhớn nhác nhìn xung quanh, tay đã thủ sẵn thanh Bàn Nham.
“Tiểu Linh, muội phải khỏe lại trước đã, sau này sẽ từ từ nói sau. À ngoan, ăn đi, thương muội nhiều, hôm nay thật có hai con cu gáy đẹp mã nên ca ngứa mắt bỏ nồi rồi…”
Lời nói trêu chọc của Nguyên Xương khiến nàng bật cười, cười rũ rượi, thở không ra hơi, bộ ngực phập phồng, tức giận nói:
“Mau nói, nếu không muội sẽ không ăn.”
Nguyên Xương còn đang khó xử, không muốn kẻ vì sẽ khiến nàng lo lắng thì Ngô Sĩ Liên như một con kì đà từ bên ngoài thò đầu qua cửa sổ, uể oải nói:
“Không cần lo lắng, bọn ta chỉ là quậy banh cái mỏ linh thạch Âm Sơn lên thôi, hơn nữa tên phu quân nàng mạng cứng, ta bám vào còn không gãy, đừng lo, tẩu tẩu ăn đi, phần cháo của tẩu thì hai huynh đệ chúng ta không dám động vào, còn nguyên đó không có nước bọt của ai đâu.”
Lời nói của Ngô Sĩ Liên khiến Lữ Tiểu Linh há hốc mồm, vừa vặn nhìn thấy Nguyên Xương đang đơ người ra nhìn Ngô Sĩ Liên thì tức thì trong lòng bốc lửa, gào lên bật dậy nhào tới chỗ Nguyên Xương véo tai hắn, mắng:
“Nguyên ca, huynh thực khiến muội lo c·hết, mỏ linh thạch Âm Sơn có năm đạo quân trấn thủ, huynh dám đánh vào cái ổ kiến đó, chẳng lẽ ngại mạng mình quá dài à?”
Giọng của Ngô Sĩ Liên lại truyền vào một lần nữa:
“À quên nói, tên phu quân của tẩu đã vào tù, ngày hôm sau mới tới mỏ, hình như là vì tội p·há h·oại ở chợ Nam ấy.”
Nguyên Xương căm tức nhìn Ngô Sĩ Liên nhởn nhơ ngoài sân, trong lòng không khỏi hận mười tám đơig tổ tông nhà hắn. Tên này sao giờ mới bộc lộ bản chất bán đứng bằng hữu thế này đây?
“Nguyên ca…” Lữ Tiểu Linh gọi hắn, lại nhìn về phía Ngô Sĩ Liên, đột nhiên nhớ tới hai từ “phu quân” Ngô Sĩ Liên nãy cố ý nói ra, tự nhiên mặt đỏ bừng, nhào tới cào cấu Nguyên Xương một lần, sau đó mới thỏa mãn rời đi.
Sờ sờ lên khuôn mặt đỏ lừ vì bị véo, Nguyên Xương đưa ánh mắt phẫn hận nhìn Ngô Sĩ Liên. Tiểu tử này đã biết trước được có chuyện chẳng lành nên đã chuồn đi từ trước, hiện giờ đang bên ngoài chọc mấy con chó ngoài đồng.
Thế cũng tốt, có thể sớm hòa nhập lại cuộc sống bình thường đó là phúc phận của hắn, một thiếu niên 16 tuổi mà đờ đẫn như khôi lỗi thì không hay, Nguyên Xương nghĩ tới cũng không muốn, đi bên cạnh một con khôi lỗi cứng đờ không phải trải nghiệm thú vị chút nào.
“Ngươi tìm một cái xe ngựa đi, chúng ta sẽ nhanh chóng khởi hành.”
Nguyên Xương ném một túi tiền sang cho Ngô Sĩ Liên, lại giắt kiếm vào hông. Ngô Sĩ Liên thấy vậy bắt lấy, ước chừng số kim tệ bên trong thì gật đầu, đáp:
“Được, ta sẽ trở về nhanh.”
Nguyên Xương lại dặn dò:
“Thời gian gấp gáp, đừng tay đôi kì kèo với đám thương nhân, cần thiết thì cứ quăng tiền, cái mạng vẫn quan trọng hơn tiền tài.”
“Được rồi, được rồi, ta nhớ.”
Đem tâm thần chú ý sang Tiểu Linh, hiện giờ có vẻ đã ổn hơn, người có vẻ còn hơi mệt vì mới ốm dậy. Để hết cái trạng thái nửa tái nửa chín này phải mất vài ba ngày, cũng phải chăm bồi bổ, nếu không sẽ ốm lại lần nữa, rất mệt
Nguyên Xương rất muốn ở lại để chăm sóc cho Tiểu Linh tới khi khỏe hẳn, nhưng thời gian không có phép bọn họ dây dưa quá lâu. Ngô Sĩ Liên đã theo lời của Nguyên Xương đi mua một cỗ xe ngựa, không lâu sau liền trở về. Xe tuy không quá đẹp nhưng rộng rãi. Con ngựa kéo xe màu hạt dẻ, đôi mắt to tròn đang gặm cỏ bên đường, gõ móng lọc cọc chờ chủ nhân ra lệnh chở đi.
Lữ Tiểu Linh tròn mắt nhìn cỗ xe, sau đó liền hiểu ra chuyện gì, không để cho Nguyên Xương hay Ngô Sĩ Liên nói một câu, vội vàng chạy vào trong nhà dọn nhanh hành lí, miệng không ngừng giục:
“Nguyên ca, mau chóng dọn dẹp, hừ hừ, huynh lúc nào cũng chậm chạp.”
Nàng lôi từ trong góc tường sau cái thủ Nguyên Xương bố trí đại trận ra một thanh trường đao được gấp gọn, ba khúc cán được liên kết bằng một sợi xích đồng, lưỡi đao mỏng như cánh ve, phát ra hàn quang bức người.
Ngô Sĩ Liên một bên nuốt nước bọt, nhìn Lữ Tiểu Linh phất trường đao lên như một khúc côn, sau đó giật mạnh một cái, ba khúc cán thương liền hợp lại, len lén hỏi:
“Nguyên Xương, lão bà ngươi cũng là người luyện võ hả?”
Nguyên Xương cũng không biết nói gì, dở khóc dở cười đáp:
“Ta quên nói cho ngươi, nàng cũng là một cao thủ võ học, đã đặt một chân vào Hóa Kình cảnh, là thành viên trực hệ Lữ gia.”
“Lữ gia? Ái châu Lữ gia?” Ngô Sĩ Liên cứng người, quay sang nhìn Nguyên Xương.
Nguyên Xương lôi hai thành kiếm đeo bên hông ra kiểm tra lại một lượt, thu hành trang của Lữ Tiểu Linh vào trong nhẫn trữ vật, mặc kệ cho nàng vờn quanh săm soi cái nhân trên tay hắn, nói:
“Đúng vậy, là một thế gia võ học, ngươi hẳn cũng không xa lạ gì.”
Ngô Sĩ Liên im lặng gật đầu, bối cảnh hai người trước mặt hắn thực sự vượt xa mức tưởng tượng cửa Ngô Sĩ Liên.
Sức mạnh của Lữ gia không phải tầm thường. Tuy rằng không phải là một gia tộc tu tiên như Trần gia hay Bát tộc, nhưng sự ảnh hưởng của Lữ gia tới giới giang hồ Thuận Thanh cực kì khủng bố, một số bang phái mạnh mẽ như Hoa Cương, Trường Sơn cũng phải nể mặt Lữ gia, nhiều khi muốn là một chuyện gì đó, bắt buộc phải qua chào hỏi Lữ gia một lần.
Lữ Tiểu Linh múa múa trường đao trong tay, cười nói:
“Lữ gia, là một đoàn thể tạo nên sức mạnh, đừng quá ảo tưởng. Hiện giờ Lữ gia cũng chỉ còn là cái tên, tự tạo dựng cho mình một khoảng trời mới là hảo hán anh hùng.”
Lời nói của Tiểu Linh rất có khí phái, thôi thúc lòng người. Ngô Sĩ Liên ôm quyền, cảm kích nói:
“Đa tạ tẩu tẩu đã khai sáng giúp tại hạ, ân này không quên.”
Lữ Tiểu Linh cười lên khanh khách, mặt hơi đỏ đá Nguyên Xương một cái, sau đó cả ba người cùng lên xe.
Ngô Sĩ Liên ngồi ở càng xe, đội mũ sụp xuống, miệng quát “chaa…” một tiếng, con ngựa phi v·út đi trên con đường đất, nhanh chóng biến mất cuối đường.