Chương 18: Ta từng giết người, Tiểu Linh cũng giết, giết tới đỏ mắt
Đào sâu hơn chục trượng, Nguyên Xương dừng lại, giải khai Huyền Ngọc Thủ, vừa lúc Cương Thể phù cũng hết tác dụng. Hắn áp tay xuống đất, im lặng một hồi, đột ngột quát:
“Hủ Hóa Khai Xích Pháp!”
Một cỗ lực lượng tràn ngập hủ thực chợt trào ra từ tay Nguyên Xương, lực lượng đi tới đâu, đất đá tan biến đến đó, đột nhiên như bị một thứ gì đó ngăn chạn lại, khiến cho lực lượng hủ hóa không thể tiến thêm một bước nữa.
“Gặp cấm chế rồi.” Nguyên Xương biết đây là cấm chế của kho linh thạch, liền gia tăng têm bốn thành cường độ, khí tức cực kì không dễ chịu, Ngô Sĩ Liên một bên cũng bất giác vận chuyển nội lực kháng cự lại khí tức này.
Rắc! Âm thanh nứt vỡ vang lên, dưới mặt đất lóe lên vài tia sáng, vỡ vụn, sụp xuống.
Nguyên Xương sắc mặt trắng bệch, Hủ Hóa Khai Xích Pháp vốn là pháp thuật Tích Nội cảnh, không thể coi thường, lần này chính vì lợi dụng linh khí nồng nặc nơi này mà thôi động nó, không ngờ Triều Dương Đăng Thiên pháp cũng không luyện hóa linh khí kịp, suýt nữa bị phản phệ mà c·hết
Ầm ầm…
Mặt đất dưới chân hai người sụt xuống, rơi vào một căn phòng sáng như ban ngày. Ngô Sĩ Liên sắc mặt không thể tin nổi, quỳ xuống bốc bừa một nắm linh thạch, giọng run run:
“Đây… đây là…”
Nguyên Xương cũng nhìn xung quanh, tùy ý cầm lên một viên đánh giá, nói:
“Linh thạch đấy.”
“Linh thạch? Lại nhiều như vậy?”
“Lấy nhanh lên, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, ta còn phải đón Lữ Tiểu Linh đi cùng.”
“Nhưng làm sao có thể lấy hết chỗ này?” Ngô Sĩ Liên thắc mắc hỏi, dù sao cái kho này rộng không thua kém gì chỗ đầu mỏ linh thạch, trần cao trăm trượng, rộng bạt ngàn, ít nhất cũng trên mười vạn linh thạch hạ phẩm, thậm chí là trung phẩm.
Là tù cũ, đã lao dịch rất lâu lại mỏ linh thạch, hắn rất rõ giá trị của đống đá như kim cương trước mặt.
Lắc đầu nhìn Nguyên Xương, hắn biết người bạn này của mình có nhẫn trữ vật, nhưng chắc chắn không lớn, mấy năm trước Ngô Sĩ Liên có biết giá trị của một cái nhẫn trữ vật cấp thấp, hắn không tin Nguyên Xương lại phú khả địch quốc tới mức mua được cả nhẫn trữ vật khổng lồ có thể mang cả cái kho này đi. Nhưng dù là một hai viên, trong dân gian vẫn là giá trị vô song, làm đại tài chủ cả đời không hết cũng không thành vấn đề.
Nguyên Xương lúc này mới ngớ người ra, đột nhiên bật cười.
Phất tay một cái, hàng ngàn cái nhẫn không gian đột nhiên từ hư không hiện ra, chất thành một tòa núi nhỏ. Ngô Sĩ Liên mắt như hoa lên, suy nghĩ vừa bật ra liền tan thành mấy khói, hắn còn chưa từng biết bị bằng hữu của mình còn giàu có tới mức này.
Nguyên Xương nhìn bộ dạng Ngô Sĩ Liên, vò đầu xấu hổ, nói:
“Nhẫn không gian trữ vật của ta khác biệt rất lớn so với nhẫn trữ vật trong giới tu sĩ, là áp súc hình dạng của đồ vật rồi cho vào trong nhẫn, không phải cắt một mảng không gian từ thiên địa ra để cho vào trong nhẫn để trữ vật nên giá thành cực kì rẻ, nếu nói ra thì ngươi giật mình.”
Lại ném qua cho Ngô Sĩ Liên một cái bình nhỏ, nói:
“Trong này là năng lượng đặc biệt để sử dụng được nhẫn trữ vật của ta, ngươi uống vào, sau đó vận công sử dụng như nội lực bình thường, chỗ này ta đã luyện hóa tinh thuần hết trước rồi, ngươi uống vào có thể sử dụng được ngay.”
Ngô Sĩ Liên im lặng bắt lấy bình nhỏ, ngắm nghía một hồi. Nguyên Xương không có rảnh đi quản chuyện của vị bằng hữu của mình, thân hình nhoáng một cái liền xuất hiện bên cạnh một núi linh thạch cao gần bốn trượng, nhẫn không gian lóe lên, từng cái từng cái nhẫn tung ra, đồng loạt bị Nguyên Xương kích hoạt, điên xuồng thu linh thạch vào bên trong.
Ngô Sĩ Liên cũng tỉnh lại sau cơn thất thần, nhanh chóng phục dụng linh thủy, khu động giới chỉ điên cuồng thu linh thạch vào bên trong.
Chưa đầy một canh giờ sau, toàn bộ linh thạch trong cái kho này đều bị dọn sạch. Nguyên Xương cùng Ngô Sĩ Liên ngã trên mặt đất thở hổn hển, mồ hôi túa ra như tắm, hiển nhiên sức lực cũng chẳng còn là bao.
“Này… Chỗ này ngươi thực muốn mang đi hết đây chứ?”
Ngô Sĩ Liên đưa mắt nhìn đống nhẫn không gian, lúc này đã chất thành ba quả núi nhỏ. Nguyên Xương nhếch một nụ cười, đáp:
“Không mang đi lại tiện nghi bọn chúng, ta không cam lòng.”
Ngô Sĩ Liên gật đầu, lại nằm thở hổn hển, mặt đỏ như uống rượu, từng giọt mồ hôi chảy xuống như mưa thành một cái vũng nhỏ sau đầu.
Đột nhiên Nguyên Xương quát:
“Mau chóng rời khỏi đây, bọn chúng đến!”
Ngô Sĩ Liên đang nằm dưỡng sức nghe hắn nói vậy thì hoảng hồn bật ngay dậy. Nguyên XƯơng ném cho mấy cái nhẫn trữ vật diện tích lớn khác cho Ngô Sĩ Liên, nhanh chóng thu lại ba núi giới chỉ nhỏ vào nhẫn trữ vật của Nguyên Xương, hai người phi thân lên trần nhà, biến mất trong hố.
Roạt… roạt….
Bên vách tường, mấy đạo ánh sáng luân chuyển, một đồ án hình tròn chợt xoay chuyển, tan ra xung quanh, tiếp đó là hàng trăm bước chân tiến vào, tiếng kinh hô không ngớt.
“Không ổn, kho linh thạch bị trộm!”
“Báo cho đại tổng quản, không được chậm trễ!”
Mấy tên phủ binh thắp đuốc lên, soi sáng một vùng nhỏ trong kho linh thạch rộng ng. Bọn chúng tỏa ra xung quanh, tay ấn khỏi động cơ quan hiện ra nhưng xđường cầu thang lớn nhỏ khác nhau trèo lên cắm từng cây đuốc vào những vị trí có sẵn.
Không mấy chốc, cả kho linh thạch sáng hơn hẳn, mặc dù không thể so với lúc linh thạch còn đấy ắp. Đám phủ binh sau khi làm xong việc đốt đuốc, nhanh chóng tỏa ra xung quanh điều tra sự việc, một số khác đi khỏi kho sang các kho khác để kiểm tra.
Một trung niên nhân cao hơn hai thước vội vàng bước vào, lưng đeo song đao, những bước chân hưu lực mạnh mẽ. Vừa tiến vào trong phòng, hắn lấy trong người ra một viên minh châu cực lớn, đưa vào linh lực, tức thì viên minh châu bừng sáng rực rỡ, soi sáng cả căn phòng kho.
Ném mạnh lên trên, viên minh châu im lặng trôi nổi. Đám phủ binh sau khi điều tra khong ra được dấu vết gì thì liền trở về bẩm báo:
“Bẩm đại tổng quản, chúng tiểu nhân bất tài vô dụng, không thể điều tra ra thứ gì, mong ngài thứ tội.”
Trung niên nhân vẻ mặt phiền muộn phất tay, ra hiệu cho đám người tiếp tục điều tra. Lần này là phiền phức lớn, nếu không thể tìm về chỗ linh thạch bị mất, chắc chắn cái chức vụ đại tổng quản năm đạo quân trấn thủ Âm Sơn chắc chắn không còn.
Mười vạn linh thạch hạ phẩm, đây không phải là một con số nhỏ, lấy uy thế và số lượng ra mà nói, có thể dùng đè c·hết hắn được ngay. Âm Sơn mặc dù là mỏ nhỏ nhưng là nơi cất chứa rất nhiều thứ của tông môn và thành trấn, để cho tặc phỉ vào được, chứng tỏ phòng bị còn sơ suất, cấm chế chưa đủ mạnh, mấy thứ này đều quy trách nhiệm về cho hắn, sao lại nói không lo cho được.
--------------------------------
Trung niên nhân ngự song đao phi hành cực nhanh tới những kho khác. Sau khi kiểm tra một lượt thấy không xảy ra vấn đề gì, y mới yên tâm, quay trở laijkho linh thạch bị mất trộm điều tra.
Lưu Huyền Khởi bước nhanh tới chô trung niên nhân, nói:
“Nguyên đại tổng quản, chúng ta đã kiểm tra qua một lượt, phát hiện trên trần có một cái lỗ khá lớn, đào thông gần mười trượng xuống dưới cái kho này. Ta đã kiểm tra qua cấm chế, phát hiện dường như bị một lực lượng nào đó hủy đi, khí tức lưu lại rất kì lạ, đại nhân xem.”
Nói rồi, y lấy ra một viên cầu lưu ly nhỏ, truyền váo đó một cỗ linh lực, tức thì khỏa lưu ly sáng lên nhàn nhạt, sau đó chuyển dần sang sắc nâu xen lẫn đen, tán ra khí tức khó chịu, dường như muốn hủy hoại người ta đi.
“Ta biết loại lực lượng này.” Trung niên nhân một bên cảm thụ khí tức, chợt nói ra.
Lưu Huyền Khởi vội vàng hỏi: “Là thứ gì?”
Trung niên nhân lắc lắc đầu: “Là hủ thực, tuy nhiên loại thuật pháp có dính dáng tới loại lực lượng này cực hiếm, hơn nữa để tu luyện được loại lực lượng này cũng không đơn giản, linh căn của kẻ đó phải dị biến mang lực lượng hủ thực, nếu không muốn tu luyện là nằm mơ.”
Nghe trung niên nhân nói vậy, Lưu Huyền Khởi như nhớ ra điều gì đó, chợt nói:
“Nếu y như lời đại nhân nói, tức loại lực lượng này không nhiều, ta không trăm phần nắm chắc tên kia là có mang loại linh căn này, nhưng nếu mở rộng điều tra trên toàn biên giới trấn Kim Dương thì cũng có khả năng tìm thấy, ta không tin trong mấy canh giờ này mà y có thể chạy khỏi biên cảnh được.”
----------------------------
Phụ cận Âm Sơn.
Hai người Nguyên Xương và Ngô Sĩ Liên thật vất vả mới có thể thoát khỏi vòng vây chặt chẽ của đám phủ binh Trung Phủ, ngừng lại bên một dòng suối nhỏ, vừa nghỉ ngơi, vừa băng bó v·ết t·hương.
Phi…
Nhổ ra một ngụm máu tươi, Nguyên Xương mắng: “Đám phủ binh đáng c·hết, thế mà có kẻ cũng là tu tiên giả, thực hố người.”
Kì thực mà nói, số lượng tu tiên giả gia nhập loại lực lượng địa phương như thế này không nhiều lắm, chủ yếu tập trung ở biên cảnh phòng bị, không nghĩ tới trong phủ binh tiếp viện có tới hơn chục tên, hại Nguyên Xương tốn khá nhiều bom để giải quyết, lúc này trong người chỉ còn lại 17 viên, đủ ném thêm ba đợt nữa.
Động tĩnh gây ra rất lớn, buộc hắn cùng Ngô Sĩ Liên phải trèo qua vách núi hiểm trở để thoát thân, suýt rơi xuống c·hết vài lần, tâm tình Nguyên Xương lúc này hẳn có thể nghĩ.
Ngô Sĩ Liên cũng một mặt u ám.
Vốn nghĩ rằng với bản lĩnh của hắn cùng Nguyên Xương có thể thoát ra khỏi sự bao vây của đám phủ binh mà không để lọ, không nghĩ tới đám phủ binh Trung Phủ tiếp viện lại nhanh tới như thế, hơn mười tên, toàn là tu tiên giả, cảm giác cực mạnh, hại hắn chật vật không thôi, nếu không phải là Nguyên Xương bản lĩnh lớn, e rằng mình chỉ còn là một cái xác lạnh.
Nguyên Xương ném một thanh kiếm bích sắc sang cho Ngô Sĩ Liên, cười nói: Thôi kệ đi, đằng nào cũng đã thành, thanh trường kiếm này rất tốt, nước thép tuyệt đẹp, hình như tên là “Bàn Nham” thì phải.”
Vừa rồi g·iết sạch đám phủ binh tu tiên giả Trung Phủ kia, Nguyên Xương thu được không ít v·ũ k·hí tốt, thanh Bàn Nham này là một trong số đó. Nhìn thấy Ngô Sĩ Liên không có v·ũ k·hí thuận tay, tiện thể tặng cho hắn một cái, nghĩa bằng hữu mà, hơn nữa đây còn là chiến hữu.
Ngô Sĩ Liên tiếp lấy thanh trường kiếm, rút lưỡi ra khỏi vỏ, chợt kinh hô nhẹ một tiếng:
“Kiếm tốt!”
Nước thép xanh biếc, tựa như ngọc bích, dưới ánh sáng mặt trời lóe lên hàn quang sắc lạnh. Toàn bộ thanh kiếm dài sáu xích, lưỡi rộng năm phân, chuôi gỗ sam nhàn nhạt kết tua đỏ rực phát ra khí tức trầm ổn, vững vàng tựa thái sơn, hai chữ “Bàn Nham” nhỏ khắc trên lưỡi kiếm càng khiến cho sự trầm ổn tăng thêm vài phần.
Ngô Sĩ Liên cầm được thanh Bàn Nham liền yêu thích không buông tay, tay lướt nhẹ trên lưỡi kiếm, một giọt máu chảy ra, chầm chậm rơi xuống đất. Hắn không hề để ý, lại lấy ngón tay thoa giọt máu lên toàn thân kiếm, cuối cùng cười nói:
“Nguyên Xương, đa tạ.”
Với bất kì một nam nhân nhiệt huyết nào, có trong tay một thanh binh khí tốt, đứng trên cao hô hào “ai dám lên đây đấu với lão tử!” đều là mong ước chảy bỏng nhất. Ngô Sĩ Liên lại còn là một võ nhân thiếu thốn đủ đường, nay có được một thanh bảo binh như Bàn Nham, sự yêu thích mà Ngô Sĩ Liên dành cho nó là có thể hiểu được.
Nguyên Xương cũng không để tâm tới, tay lấy trong nhẫn trữ vật ra hai thanh kiếm, vốn là một bộ. Thanh bên tay phải màu đen, lưỡi có hoa văn hoàng kim long cuộn mình từ chuôi đếm mũi kiếm, gọi là Thăng Long. Thanh bên tay trái có màu trắng, lưỡi kiếm cong quỷ dị, uốn éo như một đầu địa xà trườn đi, trên thân kiếm khắc hoa văn xà lân dọc tới mũi kiếm, khắc hai chữ Hậu Xà.
Một bộ kiếm thật tốt, Nguyên Xương nhìn mà không đoán được ra phẩm giai của nó, nếu chia lẻ từng thanh kiếm thì không thể so với thanh Bàn Nham của Ngô Sĩ Liên, nhưng nếu hợp lại thì lại cao hơn một bậc.
Vấn đề này cũng không quan trọng, cái được nhất là hiện tại đã có v·ũ k·hí tiện tay. Nguyên Xương kiếm bừa một đoạn dây thừng dài, buộc chéo hai thanh kiếm bên hông, lại lấy vải trắng quấn lại, đề phòng có người hữu tâm để ý tới.
Chuẩn bị xong xuôi, Nguyên Xương vừa đứng dậy liền nhớ ra thứ gì đó, lại lấy trong nhẫn trữ vật ra hai bộ y phục vải màu xám và đen, đưa cho Ngô Sĩ Liên một bộ, bảo hắn thay vào.
Ngô Sĩ Liên đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Nguyên Xương, hỏi:
“Thay vào làm gì, đi đâu chơi à?”
Nguyên Xương cũng chẳng biết nói gì hơn, chỉ y phục của hai người, bất đắc dĩ nói:
“Ngươi nhìn bộ dáng hai ta xem giống cái gì? Ra đường không b·ị b·ắt lại là may. Mặc vào, chúng ta sẽ đóng giả hiệp khách du ngoạn thành trấn, à thêm cái nón này nữa, trước kia ngươi cũng là võ giả, đương nhiên sẽ hiểu loại khí chất hiệp khách là như thế nào đúng không?”
Ngô Sĩ Liên chợt bừng tỉnh, thì ra là như vậy. Hắn chạy trốn quá gấp gáp, căn bản chẳng thể để ý tới loại tiểu tiết này.
Thay đồ xong, Nguyên Xương tròn mắt nhìn Ngô Sĩ Liên trong bộ đồ vải mộc mạc, toan fthaan khí chất hiệp khách rõ mồn một, thanh bàn nham dắt bên hông được quấn một lớp vải đen càng khiến cho chủ nhân của nó bí ẩn, hơi cúi dầu xuống một chút, để cho cái nón rộng che đi khuôn mặt của mình, nhìn hắn không khác gì một Samurai Nhật Bản.
Cảm khái một hồi, hai người không có nhiều thời gian lắm liền lập tức khởi hành, hai thân ảnh chớp mắt liền biến mất sâu trong rừng cây. Chỉ trong nháy mắt, phảng phất như một màn nói chuyện vừa rồi chỉ là huyễn ảnh….
------------
Ngoại ô thành Lương Bằng, trên con đường cái lớn.
Hai thân ảnh không hề bắt mắt chợt xuất hiện trên đường. Bọn họ mặc áo vải xám, bên trong màu đen, đầu đội một cái nón rộng vành hơi xúi xuống che phần trên của khuôn mặt, bên hông người đầu tiên giắt một thanh kiếm đơn quấn vải đen dài hơn sáu xích, người thứ hai là hai thanh kiếm được quấn vài trắng, một sợi dây thừng gai cột chặt lấy hai thanh kiếm, giắt vào đai lưng.
Hai người đó không ai khác, chính là Nguyên Xương và Ngô Sĩ Liên.
Lúc này, Ngô Sĩ Liên đưa mắt nhìn tòa thanh cao sừng sứng cách đó vài dặm, lại rũ mắt xuống. Cảm xúc không có sự quyến luyến, mà chỉ thấy căm ghét, căm ghét tất cả, căm ghét từng thanh cọc gỗ cắm ngoài sông hộ thành, căm ghét tiếng huyên náo ý ới, căm ghét cả những cung đường mình đã từng dạo qua rất nhiều lần.
Nguyên Xương một bên cảm nhận được tinh thần Ngô Sĩ Liên không tốt, thở dài một hơi. Tòa thành này hắn cũng không có cảm tình gì nhiều, chỉ là lướt qua vài lượt, tựa như gió thu đi qua, không để lại một tia lưu luyến, một chút cũng không.
Thời gian gấp gáp, đã qua một ngày từ khi phát sinh đại sự, nhìn trên tường thành, Nguyên Xương thấy từng tốp phủ binh tập trung đi tuần, đề phòng sâm nghiêm, ngay cả cổng thành nhìn bề ngoài không có dị sự gì, nhưng kì thật lại có hàng chục con mắt của phủ binh đổ vào, chỉ cần có chút biến hóa, hắn tin mình cũng khó mà chạy được.
Tới một đoạn đường vắng vẻ một chút, hai người nhìn trước nhìn sau, lặng lẽ bước vào một con đường nhỏ, không hề để ý phía sau có mấy con mắt nhìn theo, sau đó biến mất trong dòng người.
Tới một đoạn lũy tre, hai người rẽ ngoặt, biến mất. Tức thì bốn thân ảnh từ bên đường chạy vụt ra, quan sát sau lũy tre, có tên chửi:
“Mẹ kiếp, mất dấu rồi!”
Mấy tên còn lại cũng cẩn thận nhìn xung quanh, quan sát kĩ dấu vết trên đường, đột nhiên, một cảm giác lạnh toát chợt xuất hiện, không biết tự lúc nào, trên cổ bọn chúng đã xuất hiện một thanh kiếm chặn ngay yết hầu.
Ngô Sĩ Liên xuất hiện sau một đoạn cỏ cao hơn đầu người, hài hước nói Nguyên Xương:
“Nguyên Xương, đám này làm thám báo cũng quá lộ liễu đi. Nếu như theo lời ngươi nói, đến cả trẻ con cũng cảm nhận được.”
Tay hắn cầm thanh Bàn Nham gác một lúc lên cổ hai tên phủ binh thám báo, đoạn dây gai bện lúc trước nhanh như chớp trói chặt lấy bốn cái tay hai tên phủ binh, đá mạnh vào gối khiến bọn chúng gục xuống, kêu lên một tiếng đau đớn.
Nguyên Xương cũng đã trói xong hai tên còn lại, phủi phủi tay, cầm hai cái bánh tét cười ném tới bên bụi tre, lạnh lùng hỏi:
“Các ngươi là ai, sao lại theo dõi chúng ta?”
Bốn tên đưa mắt nhìn nhau, nhất quyết không nói. Nguyên Xương mất kiên nhẫn, thời gian hắn không có nhiều, mặc dù biết bốn tên này là thám báo Trung Phủ phái đi, nhưng tra hỏi phải có đầu có cuối, từ chỗ mấy tên này có thể tìm ra được tin tức nào đó hữu dụng.
“Hừ, hai tên tặc phỉ hèn hạ, các ngươi chưa xứng để tra hỏi bọn ta!” Một tên trong số bộn chúng hừ lạnh, nhìn qua chừng hơn 20, khuôn mặt cương nghị. Nguyên Xương cười híp mắt, Thăng Long kiếm chọc tới, nâng cằm hắn lên, mũi kiếm sắc bén nhẹ lướt qua yết hầu một dòng máu tươi chảy ra, chảy ròng ròng xuống.
“Như thế đã đủ chưa?” Giọng nói hắn nhàn nhạt, lạnh băng. Ánh mắt tên phủ binh run lên, tuy nhiên giọng nói vẫn cứng cỏi, kiên định:
“Một chút thủ đoạn này, chúng ta khinh thường. Hừ, tuổi nhỏ mà tâm địa độc ác, quả nhiên là ác nhân.”
Nguyên Xương hơi nheo mắt lại.
Hắn làm ác nhân hình như là do đám người này tạo ra nhỉ?
Hậu Xà kiếm quỷ mị từ bên hông xuất ra cực nhanh, cắt đứt dây trói một tên phủ binh lôi tới trước mặt. Tên phủ binh còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đột nhiên cổ họng mát lạnh, đầu óc quay cuồng bay lên không trung, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức y còn thấy cái cơ thể không đầu đang phun máu của mình.
Tên phủ binh đ·ã c·hết đến cuối cùng còn không hiểu ra nguyên nhân tại sao mình m·ất m·ạng, đến khi sinh cơ hoàn toàn tắt lịm cũng chưa hiểu ra. Y vốn đã chuẩn bị tư tưởng mình sẽ c·hết, nhưng cũng chưa ngờ tới mình sẽ c·hết một cách như thế này.
“Thêm cái này, cái giá ta đưa ra đủ cho ngươi cảm thấy thỏa mãn nhỉ?”
Ngô Sĩ Liên một bên da mặt tê dại, cánh tay thủ Bàn Nham kiếm hơi run lên. Hắn cũng không ngờ tới việc Nguyên Xương có thể hạ sát thủ, hơn nữa còn rất đạm nhiên, dường như Nguyên Xương đã làm qua rất nhiều lần.
Ba tên còn lại tên nào tên nấy hoảng sợ, có người định gào lên, nhưng cũng nhanh chóng cảm thấy mình không gào được nữa, mát lạnh, trước khi chìm vào bóng tối còn thấy tên hiệp khách kia đang xé một mảnh y phục của mình chùi máu, bộ dạng nhàn nhã không tưởng tượng nổi.
Ngô Sĩ Liên một bên cao giọng nói: “Ngươi dám hạ sát thủ?”
Nguyên Xương khuôn mặt đắng chát, nhếch miệng nói:
“Ta làm vậy, phải xem tại sao, nguyên nhân ra sao.”
Lại đưa mắt nhìn hai tên phủ binh còn lại, một tên đã ngất xỉu, tên còn lại mở trừng mắt nhìn hắn, tựa như hận không thể ăn tươi nuốt sống, là ánh mắt của một con dã thú bị nhân loại c·ướp mất thứ quan trọng.
Nguyên Xương nhàn nhạt lướt qua hai người, chùi sạch Hậu Xà kiếm thu vào vỏ, cất giọng nói:
“Bọn chúng đã lấy đi khá nhiều thời gian, chúng ta không thể dây dưa mãi. Liên tử, đào hộ ta cái hố, chắc ngươi cũng có ý kiến với mấy năm ăn đau khổ từ tay Trung Phủ nhỉ?"
Trên mặt Ngô Sĩ Liên hiện lên chút do dự.
Mặc dù hắn cực kì hận Trung Phủ, nhưng cũng không tới mức hạ sát nhau, cũng không nghĩ tới Nguyên Xương lại là một kẻ máu lạnh tới như vậy, hai trảm là hai trảm, hai cái mạng người liền bị hắn đoạt mất, thậm chí trên mặt đất còn đang có một cái thủ cấp đang lăn lông lốc, c·hết không nhắm mắt.
Thấy Ngô Sĩ Liên do dự, Nguyên Xương ném cho hắn một cái xẻng, nói: “Ta cũng chẳng muốn g·iết người, hai năm trước tay chạy trốn, cùng từng g·iết người nhiều lắm, Tiểu Linh cũng g·iết nhiều, g·iết tới đỏ mắt, tối về lại tràn ngập ác mộng.”