Trần Thanh Lan lắc đầu, nhắm mắt lại ngủ tiếp, vừa rồi cô tỉnh dậy là do cô ngủ không yên.
Cũng không phải do giọng Hàn Duy Thái làm ồn đến cô.
Hàn Duy Thái vỗ nhẹ lưng cô để cô yên tâm mà ngủ.
Trong chốc lát Trần Thanh Lan đã chìm vào giấc ngủ, nhưng Hàn Duy Thái vẫn không ngủ được.
Ngồi trên giường nhìn người phụ nữ đang ngủ say, anh thấp giọng hỏi: "Vì người khác mà bán mình có đáng không?"
Hàn Duy Thái biết cô xuất hiện là có mục đích, nhưng không nghĩ tới là vì Trương Diễm.
Nếu như Trần Thanh Lan vẫn còn tỉnh nhất định sẽ nói là đáng, vì cô mà Trương Diễm mới bị như vậy.
Hơn nữa đối với phụ nữ mà nói, đây là đả kích chí mạng.
Nhìn cô, tâm trạng của Hàn Duy Thái rất phức tạp, anh có thể giữ người phụ nữ này ở bên cạnh nhưng đời này không thể kết thành vợ
chồng với cô.
Điều thứ nhất mà anh không chấp nhận được là cô không còn trong trắng nữa. Thứ hai cô là người nhà họ Trần, điều đó còn hơn cả việc cơ thể cô đã bị vấy bẩn, cứ xem như anh có thể vượt qua chướng ngại trong lòng mà tiếp nhận cô, nhưng người trong nhà cũng không
thể chấp nhận thân phận của cô.
Hàn Duy Thái ôn nhu vuốt ve gương mặt của cô, mặc dù không thể lấy cô, nhưng anh cũng không thể buông bỏ cô được, cứ ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh đi, nếu có một ngày anh chán ghét cô, anh sẽ để cô rời đi.
Trần Thanh Lan vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ say cho nên không hề nghe được tiếng lòng của Hàn Duy Thái.
Bỗng nhiên Hàn Duy Thái bật cười, anh rất thích dáng vẻ lúc Trần Thanh Lan ngủ, cứ điềm tĩnh như vậy chứ không như lúc thức dậy, ở trước mặt anh luôn giấu đi bản tính
của mình.
Hàn Duy Thái nằm xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô vào trong ngực, lồng ngực của anh rất ấm áp làm cho Trần Thanh Lan không tự chủ được mà chui vào trong ngực anh.
Anh thích Trần Thanh Lan làm thế nên ôm chặt cô thêm một chút, đến khi trời đã tờ mờ sáng Hàn Duy Thái mới từ từ thiếp đi.
Nửa đêm bọn họ làm cái gì, dì Trần đều nghe thấy, buổi sáng bọn họ dậy không nổi, dì Trần cũng không gọi bọn họ dậy.
Nhưng bà vẫn chuẩn bị xong bữa sáng và hâm nóng sẵn, chỉ chờ bọn họ thức dậy là có thể ăn rồi.
Đến khoảng mười giờ Hàn Duy Thái mới thức dậy, Trần Thanh Lan vẫn còn chưa tỉnh mà vùi vào trong lòng anh ngủ thoải mái.
Hàn Duy Thái cúi mắt nhìn, không dám động đậy sợ đánh thức cô.
Lông mi cô rất dài, cong cong, đôi môi hồng phấn mềm mại nhưng có hơi khô, Hàn Duy Thái cúi đầu hôn xuống đôi môi ấy, dùng đầu
lưỡi lướt qua cánh môi cô, môi của cô rất mềm còn có hương vị ngọt ngào mà chỉ riêng cô mới có, chỉ như vậy thôi cũng không thể thoả mãn được Hàn Duy Thái anh.
Anh nhân cơ hội ấy úp mặt vào cái ót của cô, hôn thật sâu...
Anh hôn sâu đến nỗi Trần Thanh Lan hết hơi không thở được.
Mặt cô đỏ bừng lên, theo bản năng đẩy anh ra: "A..."
Lúc này Hàn Duy Thái mới để ý đến mình đã vô tình làm cô ngạt thở.
Trần Thanh Lan tỉnh lại đã thấy gương mặt anh tuấn đang sát gần mình, không thể không lùi về phía sau, cũng vì vừa mới tỉnh dậy mà
giọng cô có hơi mềm mỏng: "Anh... Thức dậy lúc nào thế? Sao không gọi em dậy?"
Hàn Duy Thái trầm mặc nhìn bộ dạng của người phụ nữ vừa mới tỉnh dậy.
Lúc ngủ mà cô cũng khiến người khác cảm thấy yêu thích sao?
Hàn Duy Thái liếc cô, "Tôi không phải đang hôn em, mà là hôn để đánh thức em dậy, vậy mà còn kêu ca cái gì?"
Trần Thanh Lan nghĩ đến trong lúc mình ngủ anh đã động chạm đến thân thể mình, trong chốc lát mặt đã đỏ lên, sao anh lại vô sỉ tới
vậy chứ?
Hàn Duy Thái như đã nhìn thấu được suy nghĩ của cô, cười lạnh một tiếng, "Không phải là tôi vô sỉ mà do cả ngày lẫn đêm em đều muốn quyến rũ tôi."
Vừa nói mắt anh vừa nhìn vào ngực cô, tối ngày hôm qua Hàn Duy Thái đã giúp cô cởi quần áo.
Trên người cô chỉ còn bộ đồ lót, cái tư thế nghiêng người này của cô đã để lộ ra cảnh xuân của bộ ngực.
Trần Thanh Lan cúi đầu nhìn theo ánh mắt của Hàn Duy Thái, nhìn thấy dáng vẻ của mình thì vội vàng dùng chăn che kín lại.
Hàn Duy Thái lạnh nhạt lên tiếng, "Thứ cần xem cũng đã xem xong rồi, bây giờ mới che lại em không cảm thấy đã muộn rồi sao?"
Trần Thanh Lan nén giận không lên tiếng.
Hàn Duy Thái khom người cúi đầu xuống nhìn cô, "Vẫn còn chưa chịu dậy à? Em định sẽ ở mãi trên giường của tôi hay sao?"
Trần Thanh Lan kéo chăn lên, đến cả đầu cũng bị vùi trong chăn.
Hàn Duy Thái bật cười, anh không trêu chọc cô nữa mà đi rửa mặt thay quần áo, sau khi dọn dẹp xong thì gọi cô, "Tôi ở phía dưới đợi
em xuống cùng ăn cơm đấy."
Hàn Duy Thái biết nếu mình vẫn ở đấy thì cô chắc chắn sẽ cảm thấy không quen, thế nên anh mới để lại không gian riêng tư cho cô.
Dì Trần nhìn thấy Hàn Duy Thái đi xuống thì cười hỏi, "Cô Lan còn chưa dậy sao? Bây giờ cậu chủ có muốn dùng bữa sáng luôn không?"
"Chờ cô ấy xuống rồi ăn." Hàn Duy Thái đi ra ngoài cửa lấy báo của ngày hôm nay, vừa đi vừa xem, khi lật đến chủ đề của tờ báo sáng hôm nay thì nhìn thấy chuyện liên quan đến vụ án giết người của Trần Thanh Hoàng.
Hàn Duy Thái lười xem nên đem cả tập báo ném vào thùng rác.
Từ trên lầu đi xuống Trần Thanh Lan đã thấy Hàn Duy Thái đen mặt, còn tưởng rằng mình đã trêu chọc gì anh nên thở cũng không dám thở mạnh.
Nhìn thấy dáng vẻ dè dặt của Trần Thanh Lan, Hàn Duy Thái nheo mắt lại, anh cũng không phải là họ sói, làm gì phải sợ đến vậy?
Anh đưa tay ra gọi Trần Thanh Lan, "Tới đây."
Trong lòng Trần Thanh Lan không muốn đi, nhưng cô không thể từ chối được mà đưa bàn tay nhỏ bé đặt vào trong lòng bàn tay anh.
"Dì Trần, dọn cơm đi." Hàn Duy Thái kéo Trần Thanh Lan tới phòng ăn.
Dì Trần bưng thức ăn đã chuẩn bị xong đặt lên bàn, "Hôm nay tôi phải đi ra ngoài mua ít đồ về, cơm nước xong thì cứ để chén trên bàn
đi nhé, trở về tôi sẽ dọn dẹp sau."
Hàn Duy Thái lạnh nhạt ừ một tiếng.
Dì Trần mặc áo khoác lông vũ vào rồi ra khỏi cửa.
Bên trong biệt thự chỉ còn lại Hàn Duy Thái và Trần Thanh Lan.
Trần Thanh Lan cúi đầu, yên lặng ăn cơm.
Hàn Duy Thái không thể xem nổi dáng vẻ đó của cô nữa mà ôm cô ngồi lên bắp đùi mình.
Trần Thanh Lan giật mình, "Anh làm gì vậy?"
"Em đút tôi ăn". Hàn Duy Thái vuốt lưng cô theo mái tóc đen dài của cô.
Trần Thanh Lan bị anh vuốt ve đến tê dại cả người, lập tức gấp một viên sủi cảo hấp đưa tới bên miệng anh.
Hàn Duy Thái tỏ vẻ nghiêm nghị, "Dùng miệng."
Trần Thanh Lan sắp điên lên rồi, cái tên này...
Cô xấu hổ.
Hàn Duy Thái khẽ mỉm cười, "Không muốn à?"
Rồi sau đó lại chuyển đề tài, "Không làm cũng không sao, em cũng có thể dùng cách khác để đút no tôi."
Trần Thanh Lan vội vàng ngậm sủi cảo trên môi, nghiêng người đưa tới bên cạnh môi anh, nhìn Trần Thanh Lan làm thế, nụ cười của anh
càng sâu thêm mấy phần.
Anh giữ lấy đầu cô hôn xuống...
Bàn tay thăm dò vào trong quần áo của cô, nắn bóp thịt ngang eo cô làm Trần Thanh Lan sợ ngây người.
Tên này có sở thích đặc biệt à?
Đây là trên bàn cơm mà.
Hàn Duy Thái khàn giọng, "Mới sáng sớm mà cô đã quyến rũ tôi rồi."
Trần Thanh Lan khóc không ra nước mắt, vừa đẩy ra vừa nương lại, không dám đẩy anh ra thật, "Ăn cơm trước được không, tôi đói rồi."
"Tôi đút em ăn có được không?"
Hàn Duy Thái vốn chỉ muốn trêu chọc cô thôi, rốt cuộc lại khiến mình có hơi mất khống chế.
Trần Thanh Lan nhìn Hàn Duy Thái trông mong đến đáng thương, "Tôi không được ăn cơm hai ngày rồi đó."
Điều cô nói là thật, từ khi Trương Diễm xảy ra chuyện, cô ăn không ngon ngủ không yên.
Nhìn dáng người gầy nhỏ của cô, Hàn Duy Thái mặc dù rất muốn nhưng cũng không thể tiếp tục thế nữa, anh không buông cô ra mà ôm cô trong lòng đút cháo cho cô ăn.
Mặc dù Trần Thanh Lan có chút khó chịu nhưng vẫn không cự tuyệt.
Mà như thế vẫn tốt hơn việc anh làm xằng làm bậy trên bàn cơm.
Trần Thanh Lan vừa ăn được hai muỗng thì điện thoại di động trong túi đã vang lên.
Cô vội vàng tìm điện thoại di động thì bị Hàn Duy Thái kéo mặt lại, "Em còn bận bịu hơn cả tôi đấy."
"Tôi đã ở đây mấy đêm rồi, không ai chăm sóc Trương Diễm cả." Vừa nói cô vừa lấy điện thoại di động ra, là Lâm Vũ Phong.
Trong lúc anh ta vào nhà vệ sinh, Trương Diễm đã biến mất rồi.
Trong lòng Trần Thanh Lan cảm thấy căng thẳng, sợ Trương Diễm sẽ làm chuyện dại dột, "Để tôi đi ra ngoài tìm thử xem."
"Cô có biết cô ấy thích đi đến nơi nào không?" Lâm Vũ Phong hỏi.
Trong chốc lát Trần Thanh Lan càng không nhớ nổi, không biết đi đâu tìm được đây.
"Vậy thì vừa tìm vừa nghĩ đi."
Cúp điện thoại, Trần Thanh Lan vừa định chạy ra ngoài đã bị Hàn Duy Thái kéo lại, "Đã xảy ra chuyện gì, sao hoảng hốt vậy?"
"Không thấy Trương Diễm đâu cả, tâm trạng của cô ấy không ổn, tôi sợ cô ấy nghĩ không thông." Trần Thanh Lan cuống cuồng lên.
"Chờ một chút." Hàn Duy Thái cầm lấy áo khoác khoác lên người cô, "Đừng vội, tôi gọi người tìm giúp em."
Trần Thanh Lan gật đầu, lòng vẫn lo lắng, hốt hoảng bất an.
Hàn Duy Thái lên xe trước gọi một cuộc điện thoại cho Nghiêm Cẩn, bảo anh ta cho người đi tìm.
Trần Thanh Lan không thể nào bình tĩnh được, trong lòng cô luôn có dự cảm xấu.
Bàn tay cô đã đầy mồ hôi lạnh.
Hàn Duy Thái cầm tay cô, "Đừng quá lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."
Trần Thanh Lan lắc đầu, "Anh không hiểu đâu, nếu như không phải là cô ấy thì người phụ nữ trong đoạn phim đó đã là tôi rồi..."
Bây giờ người phải chịu đựng dư luận, bị chửi rủa sỉ nhục chính là cô.
Nhưng ngay lúc này, tiếng chuông báo trong điện thoại di động của Trần Thanh Lan vang lên.
Cô tưởng rằng Lâm Vũ Phong đã tìm thấy tung tích của Trương Diễm nên vội vàng mở điện thoại di động lên, trên đó là tên của Trương Diễm, Trần Thanh Lan vội vàng mở
ra: "Lan Lan, gặp được cô là chuyện tôi cảm thấy vui nhất, tôi không có mạnh mẽ như cô, tôi cũng không có dũng khí để sống tiếp, hôm nay trên mạng lại phát tán những đoạn phim
liên quan tới tôi, tôi cũng không biết phải đối mặt thế nào nữa.
Lan Lan, cô sẽ không trách tôi tại sao lại coi thường sinh mạng của mình như vậy đúng không?"
Trần Thanh Lan xem tin nhắn xong lập tức gọi lại số điện thoại đó, điện thoại lập tức kết nối.
"Cô ở đâu?" Trần Thanh Lan lo lắng hỏi, tin nhắn tuy ngắn nhưng cũng nói rõ, cô ấy muốn từ bỏ mạng sống của mình.
"Những ngày sau này tôi đã cảm thấy tuyệt vọng rồi, tôi biết muốn bọn người đó phải trả giá là điều không dễ dàng, cô có biết không, Trần Thanh Hoàng phạm tội giết người có chứng cứ xác thực nhưng không bị xử tử hình, có lẽ không bao lâu nữa sẽ được thả ra, muốn báo thù dễ vậy sao... Cô không cần khuyên tôi nữa, bây giờ đối với tôi mà nói chết chính là một sự giải thoát cho tôi."
"Không phải vậy đâu, cậu ta sẽ sớm bị định tội thôi, tôi đã..." Trần Thanh Lan còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
"Không cần gạt tôi nữa, cảm ơn ý tốt của cô."
"A lô, tút...tút..." Trần Thanh Lan còn muốn nói gì đó nhưng Trương Diễm đã cúp điện thoại. Gọi lại cũng không kết nối được.
Trần Thanh Lan gấp đến mức như ngồi trên bàn chông, cô không thể đợi thêm nữa, lúc muốn đẩy cửa ra bước xuống xe thì Hàn Duy Thái kéo cô lại.
"Em biết cô ta ở đâu không?"
"Tôi không biết, nhưng tôi không thể cứ chờ đợi như vậy được. Cô ấy đã gứi tin nhắn cho tôi, rõ ràng là muốn tự tử..."
Lúc này điện thoại của Hàn Duy Thái lại vang lên, là Nghiêm Cẩn, Hàn Duy Thái nhận điện thoại xong chỉ nói một tiếng đã biết liền lập tức cúp điện thoại.
"Tìm được rồi phải không?" Trần Thanh Lan không kịp đợi hỏi.