Khả Năng Có Mưa Là 100%

Chương 3: Xúc cảm




Đa số mọi người khi nhìn đến Tần Xán ánh mắt đầu tiên xác thật sẽ bị dáng người hắn hấp dẫn.

Đầu tiên hắn cao 1m9 điều này là một phần khiến hắn vô cùng nổi bật, tiếp theo hắn vai rộng chân dài dáng người ưu việt, tuy rằng ở phòng thí nghiệm hầu hết thời gian đều ăn mặc thoải mái như áo hoodie, nhưng nếu ngày nào đó hắn mặc quần áo có chút trang trọng, liền nhất định sẽ không thể không chú ý.

Bởi vì đường cong trên cơ ngực cùng cánh tay cơ bắp thật sự quá xinh đẹp.

Bản nhân Tần Xán cũng không cảm thấy ngoại hình của chính mình có gì đó không giống với người khác, hắn cho rằng này chỉ là một hiện tượng di truyền rất hợp lý: Mẹ hắn là vận động viên điền kinh người Đông Bắc, ba hắn là cái 1m9 Anh quốc lão, hai người lúc ấy cùng nhau chạy Marathon nhận thức, nếu hắn lại không cao không tráng một chút, kia gia đình bọn họ bên trong nhiều ít muốn ra điểm vấn đề.

Tần Xán là thuộc kiểu người không vận động toàn thân liền không thoải mái, thời điểm còn học cao trung hắn rất thích chơi bóng rổ, sau này khi học đại học tuy rằng thời gian nghiên cứu khoa học tăng thêm, nhưng mỗi tuần hắn cũng ít nhất sẽ đi phòng tập thể hình hai đến ba lần để rèn luyện, thời gian hắn được nghỉ ngơi còn cùng các anh em bay đến Thụy Sĩ đi trượt tuyết.

Cơ bắp này của Tần Xán chưa bao giờ cố tình luyện qua, hắn vận động thuần túy là vì thích hưởng thụ quá trình đổ mồ hôi để giải tỏa việc học tập áp lực chứ không phải theo đuổi để thay đổi thể chất của mình.

Nhưng có thể là bởi vì trời sinh tỷ lệ mỡ không cao, cơ bụng cơ ngực hắn xác thật là cái nào cũng không thiếu.

Ngày thường hắn cùng một số người ở phòng thí nghiệm cùng nhau đến phòng tập thể hình của trường học để rèn luyện, cũng thu được những nhận xét đánh giá như "Kỉ luật tự giác" "Luyện tập không tồi" nhưng Tần Xán xác thật là lần đầu tiên nghe ai đó nói trắng ra "Sờ thật thích" như vậy để hình dung cơ bắp của hắn.

Tai Tần Xán lập tức nóng lên.

Tuy rằng từ "Sờ thật thích" "Thật mềm" này hình dung nghe tới rất quái lạ, nhưng rốt cuộc vẫn là những lời khen ngợi đối với cơ thể của hắn, vì vậy một chàng trai trẻ trung, năng động như hắn không thể không thích nghe.

Tần Xán ho khan một tiếng, vẻ mặt căng thẳng: "Không tệ...... không tệ. Thế thì sao? Anh mau nói cho em biết thuốc hạ sốt ở nơi nào."

Tạ Dĩ Tân không nói chuyện, chỉ là an tĩnh mà nhìn chằm chằm tay chính mình được đặt trên ngực Tần Xán, như là ở tự hỏi, lại như là cảm thụ cái gì.

Lòng bàn tay của anh có độ ấm khá cao truyền đến làn da, cơ ngực của Tần Xán thông qua chiếc áo sơ mi mỏng, Tần Xán đột nhiên ý thức được có điểm không đúng.

Trong lúc ngồi trên xe, Tạ Dĩ Tân vẫn luôn lảng tránh Tần Xán tầm mắt cũng kháng cự luôn cố gắng không đụng chạm vào cơ thể của hắn, Tần Xán ngay từ đầu tưởng là do tính cách của người này, nhưng hắn hiện tại đột nhiên ý thức được, kia căn bản không phải là kháng cự.

Đó là sự kiềm chế.

Giây tiếp theo, Tạ Dĩ Tân đột nhiên trở mình, thuận thế đem Tần Xán đẩy đến đầu giường, trực tiếp ngồi ở trên người hắn.

Tần Xán căn bản không phản ứng lại kịp, khi lấy lại tinh thần mới phát hiện bàn tay của Tạ Dĩ Tân vẫn đặt như cũ trên cơ ngực của hắn, một cái tay khác lại dán sát vào cơ bụng.

Tần Xán bối rối: "Anh --"

Thanh âm Tạ Dĩ Tân hơi khàn: "Đừng nhúc nhích".

Tần Xán nhìn Tạ Dĩ Tân rũ mắt xuống, ngón tay theo ngực nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận làn da cách lớp vải dệt.

Dường như rất hài lòng, Tạ Dĩ Tân hít sâu một hơi, ngay sau đó đôi tay trực tiếp ôm lấy vòng eo Tần Xán, anh cúi đầu làm tư thế ỷ lại mà thân mật--

Anh thế mà lại trực tiếp đem mặt của mình chôn vào lòng ngực Tần Xán!

Tần Xán: "???"

Rất nhiều người đều cho rằng kinh nghiệm hẹn hò của Tần Xán đã trải qua nhất định phi thường phong phú, là chàng trai người lai cao ráo như ánh mặt cũng như là mẫu người được ưa thích trong trường, theo Hách Thất Nguyệt nói tới chính là "Thoạt nhìn hắn trông giống như một kẻ cặn bã trong đội bóng bầu dục đã hẹn hò rất nhiều người".

Nhưng sự thật không phải như vậy, Tần Xán không chơi những môn thể thao như bóng bầu dục, hắn đồng thời cũng không phải tra nam, tình cảm của hắn trải qua so với nước cất còn muốn thuần khiết hơn.

Xác thật có rất nhiều người theo đuổi Tần Xán trong thời gian hắn học đại học, có nam lẫn nữ, Tần Xán cũng không phải không có thử hẹn hò với một số người.

Nhưng mà mới vừa quen biết không đến một tuần, đối phương liền trực tiếp đề nghị chia tay: "Tần, anh rất tuấn tú, dáng người thực sự rất chuẩn, người cũng lịch sự còn thông minh."

Mở đầu đối thoại đều giống nhau nhưng câu sau đều sẽ đi theo "Nhưng".

"Nhưng" đối phương nói, "Anh quá bận, anh biết chính xác khi nào con trùng đực và cái mà anh nuôi nên giao phối và đẻ trứng nhưng anh thậm chí còn không có thời gian ăn cơm trưa cùng tôi, chúng ta cũng không thích hợp."

Thời điểm Tần Xán bận rộn nhất là khi lựa chọn đề tài, hắn thừa nhận chính mình xác thật rất khó cân bằng giữa nghiên cứu khoa học cùng tình yêu.

Tuy nhiên trước khi chia tay, Tần Xán vẫn là không nhịn xuống được mà đính chính một chút: " Đàn trùng mà tôi nuôi là lưỡng tính, không phân biệt đực và cái, có thể tự thụ tinh và không cần giao phối".

Nói ngắn lại, Tần Xán chưa bao giờ được nữ nhân hay nam nhân ôm như thế này, càng không nghĩ tới sẽ bị Tạ Dĩ Tân lấy mặt của anh chôn vào ngực rồi làm tư thế táo bạo và gợi tình như vậy.

Đây là ôm, nhưng lại không phải kiểu ôm bình thường: Bọn họ đang ở trên giường, Tạ Dĩ Tân đang cưỡi trên người Tần Xán trong tư thế mặt đối mặt. Thân thể bọn họ chặt chẽ dán sát vào nhau, hô hấp nóng bỏng giao hòa với nhau, mang đến cảm giác đánh sâu vào các giác quan vô cùng mạnh liệt mà trước nay chưa từng có.

Quan trọng nhất chính là, Tạ Dĩ Tân đem mặt chính mình...... Trực tiếp vùi vào ngực hắn!

Tần Xán cảm giác da đầu của mình đều có chút tê dại, mở miệng thậm chí có chút nói lắp: "Anh, anh rốt cuộc là đang làm gì? Trước tiên đừng náo loạn, hai ta hiện tại --"

"Cậu không phải nói muốn giúp tôi sao?"

Thanh âm Tạ Dĩ Tân nghe tới có chút khó chịu, anh hơi hơi ngẩng đầu lên, cau mày, thở hổn hển mà nói: "...... Vậy đừng nhúc nhích, cũng đừng nói nữa."

Ngữ khí của Tạ Dĩ Tân quá mức đúng lý hợp tình, Tần Xán thật đúng là bị hù dọa một giây.

Nhưng hắn nghĩ lại, lại cảm thấy có gì đó không đúng, tuy rằng chính mình là muốn giúp Tạ Dĩ Tân, nhưng hắn muốn làm thật sự là giúp Tạ Dĩ Tân hạ sốt, chuyện này thì có liên quan gì đến việc cùng Tạ Dĩ Tân ôm nhau?

Trong một căn phòng kỳ quái đầy thú nhồi bông, hắn bị một bệnh nhân sốt cao ôm trong tư thế ái muội khó hiểu như vậy, còn bị yêu cầu không được cử động, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Tần Xán: "Không được, anh trước tiên hạ sốt trước đã, anh......"

Tạ Dĩ Tân lúc này thậm chí không để ý đến hắn. Anh đem mặt mình chôn trên ngực Tần Xán mà cọ cọ với biên độ rất nhỏ, sau đó đổi tư thế thoải mái mà tiếp tục ôm.

Kỳ thật tuy hai người đều cao nhưng cơ thể vẫn có sự chênh lệch, Tạ Dĩ Tân tuy rằng cũng coi như là cao gầy, nhưng lại thuộc về kiểu mảnh khảnh cho nên chỉ cần Tần Xán nguyện ý, dùng sức một chút liền nhất định có thể đẩy anh ra.

Kỳ quái chính là, Tần Xán không biết có phải ảo giác hay không, nhưng hắn cảm thấy triệu chứng của Tạ Dĩ Tân thực sự có vẻ tốt hơn sau khi ôm hắn.

Bởi vì giờ phút này thân thể bọn họ chặt chẽ dán vào nhau, Tần Xán có thể cảm nhận được hô hấp của Tạ Dĩ Tân giống như vững vàng không ít, tựa hồ cũng không còn nóng rực như trước.

Lại một lát sau, hắn thật sự nhịn không được cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện lông mày Tạ Dĩ Tân giãn ra, thân thể cũng không hề căng chặt, thế nhưng cơ thể hoàn toàn mềm mại nằm trong lòng ngực của hắn.

Tần Xán: "...... A?"

Tạ Dĩ Tân ngủ rồi.

Một bàn tay của Tạ Dĩ Tân dán ở ngực Tần Xán, một bàn tay lại đặt ở trên bụng hắn, chìm vào mỹ cảnh trong guấc mơ.

Lúc ngủ anh cũng không phải thực sự an ổn, sợi tóc rũ xuống, hơi hơi che đậy khuôn mặt thanh lãnh mệt mỏi, mơ hồ còn có thể nhìn đến thái dương đổ một tầng mồ hôi.

Nhưng nhìn kỹ biểu cảm của anh lại là cực kì thỏa mãn.

Tần Xán: "...... Xin chào."

Trong lòng ngực, người không có động tĩnh Tần Xán cũng từ bỏ cái gì tiền bối hậu bối, xã giao lễ nghi, trực tiếp kêu tên của anh: "Tạ Dĩ Tân?"

Tạ Dĩ Tân ngủ thực sự rất nhẹ, nghe được có người kêu chính mình, anh khẽ nhíu mày như là bất mãn mà khẽ hừ một tiếng, ngay sau đó lại lần nữa đem mặt của mình vùi vào trong lòng ngực Tần Xán.

Tần Xán cố gắng kéo hai tay của Tạ Dĩ Tân ra khỏi ngực cùng eo của hắn, dường như Tạ Dĩ Tân đã nhận ra cái gì, đầu tiên anh đổi sang tư thế thoải mái hơn, sau đó trực tiếp vòng tay thật chặt quanh eo Tần Xán.

Tần Xán giãy giụa nửa ngày chết sống cũng không tránh ra được, ngược lại chính mình lại giãy giụa ra một thân mồ hôi. Hắn cũng mệt mỏi, một lần nữa nằm liệt trên giường.

Nửa giờ trước anh sốt cao đến đứng thẳng đều gặp khó khăn, hiện tại ở trong lòng ngực hắn ngủ đến yên tĩnh, Tần Xán biết dựa theo lẽ thường chính mình hẳn là nên đi tìm thuốc hạ sốt, nhưng hắn lại bị ép tới không thể động đậy.

Nhưng kỳ quái chính là hắn cảm giác nhiệt độ của Tạ Dĩ Tân tựa hồ thật sự không cao đến như vậy, trên mặt mất tự nhiên ửng hồng cũng nhạt đi, sắc mặt so với trước tốt lên không ít.

Bình thường, Tần Xán có lẽ còn dư sức để giải quyết hết những vấn đề cực kỳ vô lý của đêm nay, nhưng hắn hôm nay uống không ít rượu, lại lăn lộn tới rạng sáng, sớm đã kiệt sức.

Trong lòng ngực ôm người đang nóng hầm hập, hai người hô hấp quấn quýt với nhau, lại là rạng sáng, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi có tiết tấu mà gõ cửa sổ, mí mắt hắn cũng bắt đầu không tự chủ được mà đánh nhau.

Hắn liền ngủ một lát.

Tần Xán mơ mơ màng màng mà khép lại đôi mắt, nghĩ ngủ một lát, sau khi tỉnh lại lập tức trở mình, lại tìm thuốc hạ sốt, nhưng hắn chỉ muốn ngủ một lát...

............

Tần Xán ngủ rất lâu.

Mở mắt ra, Tần Xán đầu tiên là bị ánh mặt trời làm chói mắt, hoảng đến nheo lại mắt, sau khi tỉnh táo, ánh mắt anh va phải là một con thỏ tai lệch màu hồng hoa anh đào to lớn.

Anh vừa choáng váng vừa ngồi dậy khỏi giường và nhìn thấy một hàng khủng long nhỏ đang cười toe toét trên bệ cửa sổ.

Này không phải nhà hắn.

Đây là nhà...... Tạ Dĩ Tân.

Đúng rồi, chính mình bị Tạ Dĩ Tân...... Vuốt cơ ngực ngủ một đêm!

Đại não Tần Xán chết máy trong 30 giây, ngay sau đó trực tiếp nhảy từ trên giường nhảy xuống, sải bước nhanh hướng về phía ngoài cửa --

Hắn thấy Tạ Dĩ Tân đang chiên trứng.

Tạ Dĩ Tân đeo tạp dề, động tác thành thạo, tư thái ưu nhã, bình tĩnh tự nhiên. Tần Xán hoàn toàn nhìn không ra, tối hôm qua anh ở phòng thí nghiệm bệnh nặng đến nhường nào.

Tần Xán hùng hổ chuẩn bị chất vấn, kết quả trước mắt nhìn thấy một màn này, tức khắc hoài nghi chính mình tối hôm qua khả năng là đang nằm mơ, trong lúc nhất thời cũng không biết mở miệng nói như thế nào.

Tạ Dĩ Tân nghe được phía sau có động tĩnh, liền quay lại.

Tần Xán hơi hơi hé miệng: "Anh --"

Nhìn đến Tần Xán, thần sắc Tạ Dĩ Tân cũng không có gì thay đổi, chỉ là xoay người tiếp tục lật mặt trứng còn lại: "Trong WC có đồ dùng vệ sinh một lần."

Tần Xán: "...... Được."

Dùng nước lạnh rửa mặt ba lần, Tần Xán ở trong lòng đã giải quyết những nghi ngờ về đêm qua trong đầu, quyết định lập tức đặt câu hỏi.

Nhưng mà chờ đến khi hắn trở lại phòng khách, Tạ Dĩ Tân đang đem bữa sáng đặt lên bàn ăn.

Đối diện tầm mắt Tần Xán, Tạ Dĩ Tân hỏi: "Trứng có thêm hạt tiêu không?".

Tần Xán muốn nói hiện tại không phải là lúc nói chuyện ăn gì, anh nên giải thích hành vi tối qua của anh, nhưng mùi thức ăn lại xông vào mũi hắn trước.

Khi nhìn xuống, hắn thấy trên đĩa có một chiếc bánh mì nướng nhẹ và món trứng chiên vàng mềm, mơ hồ có thể nhìn thấu bên trong có ớt đỏ ngọt băm nhỏ và nấm.

Tần Xán: "Khụ, thêm một chút đi."

"Được."

Tạ Dĩ Tân đem hạt tiêu rải đều, cũng đem đĩa cùng dao nĩa đặt ở trước mặt Tần Xán. Tần Xán do dự một chút, cắt một ngụm bánh mì trứng nhét vào trong miệng, tức khắc trợn to hai mắt.

Quả thực là...... Siêu cấp ngon.

Nó thậm chí còn vượt qua tiêu chuẩn của vô số nhà hàng ăn sáng kiểu Anh, độ nóng và gia vị đều tuyệt vời, những quả trứng mềm mại nhảy múa trên đầu lưỡi, ngon đến nỗi nửa da đầu cũng trở nên tê rần.

Khi Tần Xán định thần lại, mới nhận ra mình đã ăn hết nửa đĩa mà không hề hay biết. Anh suy nghĩ một lúc, xắn tay áo lên, quyết định sau khi ăn xong sẽ hỏi cũng không muộn.

Tần Xán ăn đến mê mẩn, cũng không để ý sau khi hắn xắn tay áo lên, Tạ Dĩ Tân ngồi đối diện đột nhiên buông dao nĩa trong tay xuống, liếc nhìn cánh tay rắn chắc của anh.

Tạ Dĩ Tân đột nhiên hỏi: "Cậu là con lai à?".

"Hả? Vâng."

"Cậu ngày thường tuần suất tập thể hình đại khái là bao nhiêu?".

"Hmm...... Có lẽ là hai ba lần một tuần đi".

Tạ Dĩ Tân an tĩnh một lát: "Vậy cậu ngày thường có thói quen dùng steroid hay không?"

*Steroid đồng hóa (steroid đồng hóa-androgenic) thường được sử dụng để nâng cao hoạt động thể chất và thúc đẩy tăng trưởng cơ bắp.

Tần Xán sửng sốt một lúc mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Tạ Dĩ Tân - anh cho rằng cơ bắp của mình được tạo ra nhờ sử dụng thuốc và tập luyện.

"Đương nhiên không phải do uống thuốc." Tần Xán lập tức phản bác lại: "Tuy rằng không thường xuyên đến phòng tập, nhưng không có nghĩa là em không vận động môn khác."

"Thì ra là thế." Hắn nghe được Tạ Dĩ Tân nói, "Xin lỗi."

Bởi vì trước đây đã từng bị hỏi những câu hỏi tương tự trong phòng tập nên Tần Xán cũng không quá tức giận, chỉ xua tay rồi nhét miếng trứng rán cuối cùng trên đĩa vào miệng.

"Cậu không cần cố gắng tăng khối lượng luyện tập của mình."

Giây tiếp theo, hắn nghe được Tạ Dĩ Tân nói: " Chỉ cần duy trì tần suất luyện tập hiện tại, vì hiện giờ là tốt nhất rồi."