Kết Tóc Làm Phu Thê

Chương 29: Bảo bối giỏi quá




Mãi đến khi Ngôn Mộc tay che dù đứng ở trước mặt ta và cha, nhìn y săn sóc cầm trên tay dù sạch sẽ  đưa cho cha, mới quay người mặt mày cong cong nhìn ta.

"Phu quân, ta gọi xe ngựa lại đây, chúng ta cùng cha ngồi xe ngựa trở về đi thôi!"

Mưa phùn khiến đuôi tóc Ngôn Mộc nhỏ xuống ánh nước, y đứng trước mặt ta, đôi mắt nơi sâu xa ôn nhu khiến ta ôm y vào trong lòng, nhẹ giọng mở miệng: "Được."

Trời mưa cũng chẳng hề quá lớn, bởi vì Ngôn Mộc thấy có hơi xa nên cầm theo một cái dù rất lớn, ta và Ngôn Mộc chen cha ở chính giữa, ôm hai người vững vàng quan trọng nhất trong đáy lòng  cùng nhau đi tới xe ngựa.

Nước mưa đánh lên ô hạt mưa rơi xuống, gọt giũa hồng mai diễm lệ như huyết trên dù. Ta liếc mắt nhìn Ngôn Mộc, đem dù nghiêng về y và cha, tâm lý như có dòng nước ấm chảy qua.

Che chở bọn họ, liền phảng phất đã nắm giữ toàn bộ thế giới.

Lúc ngồi lên xe ngựa, ta đưa tấm khăn sạch sẽ trên xe ngựa cho cha, mới quay người dùng khăn sạch sẽ trong tay lau khô sợi tóc hơi ướt trên đầu Ngôn Mộc.

Ngôn Mộc thuận theo vùi ở trong lồng ngực ta, khiến ta giúp y lau chùi mấy chỗ bị ẩm ướt. Tuy rằng Ngôn Mộc trước mặt cha bị ta đối xử như vậy có chút không dễ chịu, mà nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của y, động tác trên tay của ta càng quang minh chính đại.

Lau đến khi không còn ướt nữa, Ngôn Mộc cũng cầm khăn giúp ta lau chùi. Y nghiêm túc lau mỗi một nơi trên người ta, cho đến khi thoả mãn mới ngoan ngoãn vùi ở trong lồng ngực ta nhắm mắt dưỡng thần.

Trong xe ngựa rất yên tĩnh, tuy rằng không nói lời nào, thế nhưng bầu không khí an bình này lại bất ngờ rất hài hòa.

Mạch phủ cách nơi này cũng không xa, lúc xuống xe ngựa, bầu trời đã hiện ra nắng ấm sáng sủa.

Cha xuống xe ngựa, ta ban đầu muốn đỡ hắn trở lại, lại bị cự tuyệt. Nhìn bóng lưng có chút hiu quạnh của hắn, ta gọi ảnh vệ ở chỗ tối hãy theo sau hắn.

Đẩy ra cửa trong phòng, mới quay người lại ta liền đẩy ngã Ngôn Mộc ở trên ván cửa, bờ môi man mát nhiệt tình hôn lên y.

"Phu quân... A..." Ngôn Mộc kinh ngạc thốt lên than nhẹ, thân thể trong lồng ngực hơi run rẩy, y từ từ nhắm hai mắt lại, tay ôm cổ của ta, đáp lại ta thân thiết.

Động tác của ta có chút kịch liệt, môi lưỡi hung ác cướp đoạt Ngôn Mộc, chặt chẽ quấn lấy môi lưỡi ấm áp của y. Đầu lưỡi kỹ xảo thăm dò vào khoang miệng, mút vào mùi vị của y.

Đôi môi nhiệt tình đụng vào nhau, đầu lưỡi dẫn dắt đầu lưỡi nóng bỏng của y quấy động, điên cuồng hôn môi khiến hô hấp Ngôn Mộc dần dần sâu sắc thêm, thở dốc dần dần biến điệu.

Y nỗ lực đáp lại ta, môi lưỡi động viên liếm láp, ánh mắt mang theo tận cùng dung túng, mặc ý ta mạnh mẽ chiếm đoạt.

Ngôn Mộc bị ta hôn hô hấp càng gấp gáp hơn, giữa răng môi tràn ra rên rỉ nặng nề, nhắm mắt lại lông mi khẽ run, hai gò má nổi lên màu ửng hồng khả nghi.

Hôn môi mất khống chế khiến thân thể Ngôn Mộc không chịu nổi dần dần trượt xuống, ta cúi xuống bế y lên để cho y quấn lấy thắt lưng của ta đặt ở trước cửa, hô hấp nặng nề theo hôn môi đan xen vào nhau.

Mãi đến lúc thả Ngôn Mộc ra, đôi môi y đã bị ta gặm đến đỏ bừng, khóe môi tràn ra sợi chỉ bạc trong suốt. Ánh mắt của y ngẫn ra nhìn ta, tựa hồ còn chưa phục hồi tinh thần lại từ bên trong điên cuồng hôn môi.

"Thiếu gia, ngươi cần nước nóng." Ngoài cửa đột nhiên vang lên âm thanh khiến ta thả Ngôn Mộc trong lồng ngực xuống, sửa sang lại quần áo cho Ngôn Mộc, mới để cho người bắt đầu mang nước vào trong phòng.

Nhìn người hầu lưu loát để nước xuống, chờ bọn hắn nhanh chóng rời khỏi, ta mới mở miệng nói: "Thái quân nơi đó, có chuẩn bị nước đun nóng không?"

"Hồi thiếu gia, thái quân đã rửa mặt qua."

Ta phất phất tay, sau khi để bọn hắn rời đi, mới ôm Ngôn Mộc còn đang ngây người đi tới chỗ thùng đựng nước.

Ta mở ra xiêm y Ngôn Mộc, khi đầu ngón tay man mát chạm đến da thịt trắng mịn, y mới bừng tỉnh phục hồi tinh thần lại, bên tai hồng hồng khiến ta lột y một cách sạch sành sanh.

"Phu quân cũng cùng ta tắm đi!" Để y vào bên trong nước nóng, từng vòng khói nhuộm gương mặt như son như phấn của y, thanh âm y ngậm nồng nàn, lời nói nói ra như vậy ngay cả hô hấp đều trở nên gấp gáp.

"Đây là muốn dụ dỗ ta sao? Đối với ngươi, ta đều vĩnh viễn không nhịn được." Ta mò đến tấm lưng đẹp như bạch ngọc, dùng khăn vải lau chùi thân thể của y.

Cơ thể trong nước hơi lay động, hai chân thon dài ở trong nước lặng lẽ khép lại, Ngôn Mộc híp mắt một cái, tiếng nói ám ách mang theo từng tia từng tia mê hoặc: "Phu quân lo lắng ta nhiễm lạnh, tâm tư của ta cũng giống như vậy."

Tay của ta dừng lại động tác lau chùi, thấy y mắt sáng như đuốc, thần sắc kiên định, đồng mâu dịu dàng bị hơi nước che đậy toả sáng.

Khi ta cởi bỏ đi xiêm y của Ngôn Mộc, ta thoát đến mức rất chậm, y dường như phát hiện ý đồ của ta, mặt đỏ như máu, trên mặt mày đều nhiễm ngượng ngùng.

"Không cho xoay qua chỗ khác." Thấy y mắc cỡ muốn quay lưng lại, ta mở miệng làm cho y hận không thể lập tức vùi vào trong nước, Ngôn Mộc dứt khoát liều mạng lấy bàn tay che lại đôi mắt.

Ta ở trước mặt y cười ha hả, cười đến lộ liễu không ngừng, Ngôn Mộc cả người ửng đỏ, không chỉ mặt đỏ hồng, bên tai hồng hồng, trên thân thể đều hiện ra phấn nộn dụ người, thế nhưng tay chính là không chịu buông xuống dưới.

"Thằng nhóc ngốc." Ta bước vào trong nước, lấy tay Ngôn Mộc xuống, ôn nhu hôn lên môi của y, mặt mày y khẽ run, hôn cằm của y.

Hôn môi không mang theo tình dục, làm cho y trầm mê ôm ta, mang trên mặt ý cười long lanh.

Lúc môi ta rời đi, Ngôn Mộc mở mắt ra, môi của y bị ta gặm đến hiện ra ánh nước, mặt mày hơi say mang theo hơi nước sau hôn môi.

Hai má ửng hồng chạm đến nóng bỏng như trước vẫn chưa tiêu tan, vành mắt Ngôn Mộc hơi ướt át, hô hấp bất ổn nhìn ta. Ở dưới tầm mắt cực nóng của ta, hơi cong khóe môi, thân thể rất tự nhiên dựa trên lồng ngực ta.

Ta vỗ về nhẹ nhàng phía sau lưng y, dùng khăn vải tiếp tục động tác lau chùi lúc vừa nãy.

Khăn vải lau qua phía sau lưng, nhẹ lau dưới nách, đi đến trước ngực. Khăn vải mềm mại mềm nhẹ che ở trên đầu nhũ, đầu ngón tay khẽ chạm vào đầu vú no đủ phấn nộn. Ngôn Mộc mẫn cảm cả người run lên, y hơi mở con ngươi thất thần nhìn ta, ánh mắt chứa đựng từng tia từng tia dung túng, bên mép chứa ý cười.

Tay của ta dừng một chút, khăn vải tiếp tục đi xuống, lau hai chân thon dài trắng nõn, rửa nơi tư mật của y.

Mặt của y từ đầu đến cuối đều hồng thấu, sau khi y giúp đỡ ta lau xong lưng cùng thân thể, ta mới ôm y trần trụi song song lăn tới trên giường.

Buổi trưa ánh sáng mặt trời hơi mãnh liệt, cách cửa sổ chiếu sáng vào màn giường, ánh nắng thưa thớt chạm vào hai gò má mỏng hồng của Ngôn Mộc, làm khuôn mặt nhiễm phấn nộn lập loè sáng lên ánh sáng nhạt.

"Lần trước không phải nói không thể nói cho ngươi vì sao đêm đó ta bị thương sao? Chuyện bây giờ đã kết thúc, thật sự không cần phải giấu ngươi nữa."

Ta nói khiến thần sắc Ngôn Mộc hơi ngẩn ra, y có chút kích động ôm chặt ta, tựa hồ như vậy có thể biểu đạt hưng phấn của y.

"Chúng ta có thể không mặc quần áo, gần sát nhau như thế, cũng không sợ xảy ra gây gổ."

Cơ thể Ngôn Mộc hơi cứng đờ, ta cười sờ lên gò má của y, lại không có đẩy ra thân thể của y, chăn mỏng che kín hai thân thể trần trụi ấm áp, ta không nỡ ly khai.

"Trước kia lúc ta còn chưa có thú ngươi, ta đã tình cờ phát hiện phụ thân tựa hồ thâu tóm gia sản của ngoại tổ phụ, sau lúc nghi ngờ đó, đã bị ta tra ra rất nhiều bí mật. Chỉ là khi đó ta mặc dù muốn trừng trị hắn, thế nhưng ta không có năng lực lớn như vậy. Vì vậy ta và Vương gia Lý Tử Vọng hợp tác, ta dịch dung làm người nằm vùng, đạt được tín nhiệm của người kia, còn Vương gia giúp ta tìm kiếm bí mật của năm đó."

Ta nhìn Ngôn Mộc trên giường  dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe, sờ lên mái tóc dài nhu thuận tiếp tục mở lời: "Sau đó, giả chết rồi rời khỏi, rồi ta liền cưới ngươi. Lúc đó cũng đã làm tốt hết thảy bố trí, chỉ chờ bọn hắn tự chui đầu vào lưới. Đêm đó bị thương, chẳng qua là một bất ngờ nhỏ, ta có ngươi, xác định sẽ không để cho ngươi một mình."

Ta nói tiếp lời phụ thân Mạch Cảnh Hàn ở trong tù, Ngôn Mộc ngoan ngoãn nghe, ánh mắt nhìn ta có sùng bái, càng nhiều hơn chính là thương tiếc.

Y ôm ta chặt hơn, một lúc lâu mới mở miệng: "Phu quân, Mạch Cảnh Hàn nói có tin được không?"

"Ta cảm thấy hắn không cần thiết gạt ta cùng cha, bất quá ta sẽ đi điều tra. Chỉ có điều đến cùng vẫn làm người khác đau lòng, người sắp chết, hắn ngay cả cha đều không buông tha."

Lực đạo vừa nhẹ nhàng vừa chậm chạp vỗ nhẹ ở sau lưng ta, "Phu quân, ta gần đây mỗi ngày sẽ đến nói chuyện với cha, ngươi cứ yên tâm làm việc."

Ngôn Mộc nói khiến ta ngẩn ra, hắn biết rằng ta lo lắng cha, nên chuyện này cũng nghĩ đến.

"Bảo bối, ngươi giỏi quá." Ta cảm động ôm y càng chặt hơn, môi lưỡi nóng bỏng hôn lên hai gò má của y.

Ngôn Mộc có chút thẹn thùng liếc mắt nhìn ta, y dường như không nghĩ tới ta sẽ gọi y như vậy, sau đó chôn ở trong lồng ngực của ta nửa khép mắt cười khúc khích.

Tiếng cười kia, khiến người chân thật cảm thấy như gió xuân ấm áp, thật giống như mặt trời xua tan mây mù, vì y nở nụ cười mà trời quang mây tạnh.