Kết Thúc Isekai

Chương 1: Chapter 52:




Chương 1: Chapter 52:

.

.

.

.

Bây giờ hắn đang dùng đến nhận thức của các đứa trẻ nhân tạo, hàng nghìn đứa bé sinh ra chỉ là một vỏ rỗng chứa năng lượng nhận thức. Hắn rút cạn bọn chúng trong một khoang sự sống và tái tạo ra cả thực tại, hiện thực giả tưởng giúp hắn hình thành nên một con đường tạm thời. Bên trong chui ra nửa cơ thể của Akira nhưng quan sát kỹ thì gã lại không có thân, thứ đang được kết nối với gã lại là chiếc lưỡi của một sinh vật ghê tởm khổng lồ. Hay nói đúng hơn thì đó là một thực thể đã trải qua tiến hoá của sự thăng hoa, một thực thể cấp Apollyon vượt ngưỡng chiều cao mà giới hạn không gian cho phép, chạm mức hàng ngàn mét khiến cho vùng không gian xung quanh khi gã bước vào trở thành tử địa cho lũ sinh vật cấp thấp. Lượng áp lực do sức ép của cấp độ thảm hoạ đè lên nhận thức của từng cá thể đã có thể đánh sập những cá thể Euclid Cao cấp ngay lập tức

Luồng aura bộc phát khiến đại đa số cá thể bên dưới chân gã trở nên mất trí nhớ, một số còn bốc hơi khỏi hiện thực để lại những mảng thông tin được gã nắm lấy. Hàng triệu chiếc chân dài chọc thủng bầu trời, dựa vào khả năng điều khiển mã Nhận Thức giúp gã thu hoạch tất cả thông tin của những cá thể bị sụp đổ rồi quy tụ chúng thành năng lượng nhận thức

[Hình dạng rết rất giống với lần Aphelios đã cấy ghép ý trí Akira vào con rết hoang dại. Không nghĩ đến anh ta đã trở thành một thực thể mạnh mẽ đến vậy]

Bản thân gã sử dụng mã Nhận Thức để tạm thời đánh lừa người quan sát là Akira nhằm lôi kéo thực thể Alpha thành công vào trong hiện thực giả tưởng được gia cố bởi các lớp thực tại mạnh mẽ. Trước đó Aphelios đã sắp xếp hình chiếu lịch sử, phỏng chiếu theo một trạng thái khác của Akira đang trong hình thái biến dị mang cấp độ Metron

Alpha b·ị đ·ánh lừa và nghĩ rằng Akira trạng thái khác là thật liền bị kẹt vào hiện thực giả tưởng do hắn tái thiết lập và gã phụ trách nhiệm vụ đánh lừa góc nhìn của Akira khiến thực thể Alpha dựa theo góc nhìn của quyền năng Không Gian Dị Tượng được thông qua bởi góc nhìn Akira Metron khiến nó nhầm lẫn hiện thực mở rộng với hiện thực do hắn tái thiết lập

Trước đó còn xảy ra từng cơn chấn động bao phủ khắp không gian nhưng chỉ ngay giây sau mọi thứ được trả về hiện trạng cũ, lục phủ ngũ tạng của cô bị lòi ra ngoài do không thời gian của thế giới bị ảnh hưởng khiến nó xảy ra lỗi. Hắn không nghĩ kế hoạch sẽ thành công nên tính đến tạm thời gây nên sụp đổ biến số lớn nhất là Raphel sau khi Alpha xuất hiện nhằm tránh tăng thêm nhiều hiện tượng kỳ quái có hại cho bản thân hắn

Chỉ là Akira không nỡ khi nhìn người bạn đồng hành của mình đầy trung thành và hoàn hảo sẽ tiếp tục chịu đựng nỗi sợ của việc bị sụp đổ nên bây giờ hắn thầm thở phào khi hắn không thể đưa ra quyết định đó, bây giờ Akira có thể thở phào thầm nghĩ -Hẳn anh ta đang rất chật vật với Alpha. Một thực thể cấp cao đối đầu với thực thể bí ẩn đã chui ra khỏi Điểm Hư Vô? Đó là một sự kiện hết sức vô lý nhưng đã thành sự thật-

Ngay giây sau, hắn cảm thấy một lượng thông tin đột ngột tràn vào đầu mình, một nhân cách mới xuất hiện và tự xưng bản thân là :"Soloensis giỏi thích nghi, nhân cách của thực thể Sáng Tạo Ra Định Luật!". Cô có hình dáng của một thực thể gần giống với nữ giới, khuôn mặt nghiêm trang cúi đầu chào hắn rồi quay sang chào Aphelios. Khi thực hiện đầy đủ nghi thức rồi thì cô bước đến chiếc bàn dài và ngồi xuống trầm lắng

*Hô! Hô! Chào người bạn lâu ngày của tôi!

Gã cười toe toét trong chiếc mặt nạ mỏ quạ, chạy tới niềm nở bắt tay Soloensis nhưng cô không có vẻ gì là nhung nhớ, cô chỉ nhìn xuống bản thân rồi ngước nhìn mọi thứ. Tất cả quá xa lạ đối với cô, từ hơi thở, cảm nhận cho đến tính cách của Akira đều quá khác biệt

Biểu cảm của cô có chút lúng túng, gượng gạo nhưng vì lâu ngày mới trở lại nên Soloensis cố tỏ ra mình cực kỳ chuyên nghiệp trông như cô có thể bình tĩnh xử lý các vấn đề trong mọi trường hợp. Aphelios cũng ngồi xuống và ra hiệu cho Akira cũng làm theo, anh giới thiệu

*Như cô ấy đã giới thiệu. Soloensis, nhân cách của Kẻ Sáng Tạo Ra Định Luật cũng như đại diện cho sự thích nghi. Còn tôi thì đại diện cho nhân cách nhà tham mưu vĩ đại của kỷ nguyên đầu tiên trong đa vũ trụ.

[Nói vậy có nghĩa là bóng đen trước đó tôi gặp là Kẻ Sáng Tạo Ra Định Luật cũng chính là mang khuôn mặt này!?]

*Không hẳn, mỗi vũ trụ đều sẽ có một người đóng vai trò đó nhưng không nhất thiết phải có giới tính. Khuôn mặt này chẳng qua là của Delta, một thành viên số bốn và con bé đã trở thành người đóng vai đó ở vũ trụ 07. Còn tại sao lại là nhân cách của kẻ sáng tạo thì theo sự vận hành của tự nhiên thì Soloensis phải thích nghi mới có thể sáng tạo ra định luật cũng như là loại tồn tại có khả năng thích nghi với hầu hết các hiện tượng sẽ xuất hiện. Bây giờ cậu cũng có thể tạo ra những bộ luật cho riêng mình rồi đấy, Akira.

Hắn nghĩ đến thông tin vừa được đưa vào đầu mình bèn nghĩ đến thực thể Akira vừa xuất hiện



[Xem ra gã đó đ·ã c·hết rồi. Ít nhất thì anh ta đã c·ướp về cho mình quyền năng Thao Túng Hệ Số nhưng Alpha có vẻ như chẳng có mấy thương tổn...]

"Haizzz..."

Hắn thở dài

[Cũng phải, cấp bậc Apollyon chẳng qua chỉ là thông qua tiến hoá cơ bản nhất, giọt thăng hoa. Dù có kết hợp với Akira Metron thì cũng chỉ gãi ngứa vì hắn luôn tập trung vào một lĩnh vực còn Akira Apollyon thì chỉ được cái vẻ ngoài. Đáng lý bây giờ nên xuất hiện con bé Beta và những hiện tượng được sắp xếp trước đó nhưng biến số đã khiến tình cảnh này lệch đi một chút. Giờ con bé Beta chắc đang ở đâu đó tại toạ độ gần Vực Thẳm, nếu mà Beta đến kịp thì mình hoàn toàn có thể xử lý được mầm mống tai hoạ Alpha rồi]

Akira móc trong không khí một mảnh giấy, nó là dạng tài liệu từ nhận thức của hắn được Akira hiện thực hoá ra bên ngoài bằng năng lượng xung quanh

[Sắp rồi]

Một bên hắn đang âm thầm suy tính đến bước tiếp theo, một bên hắn đang bận an ủi Raphel vì các c·hấn t·hương nặng nề vừa rồi. Ánh mắt cô rầu rĩ vì giờ đây cô không còn nhìn thấy quỹ đạo trước kia nữa mà mọi thứ cô có thể làm lúc này chính là đi theo Akira, làm bia đỡ đạn cho hắn mỗi lúc gặp nguy hiểm. Riêng việc không còn nhìn thấy quỹ đạo đã khiến cô lo lắng, cô biết vai trò mình đã kết thúc, trách nhiệm nửa vời ấy khiến cô không thoả mãn bởi cô còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần để biết bản thân đã không cần phải làm gì kể từ bây giờ

Cô được Raphel Yandere nhắc nhở cô vẫn còn giá trị nhưng không phải là lúc này, bây giờ cô đã hiểu được Akira trước đó đã hoang mang như thế nào khi trong đầu hoàn toàn trống rỗng, mù mịt. Không biết bản thân nên làm gì và sẽ ứng phó như thế nào đối với tình huống kế tiếp

.

.

.

.

Góc nhìn lúc này đang được Beta kiểm soát. Quay trở về khoảng khắc cô giải vây cho Akira ở vùng Mã Nhận Thức, lúc đó cô chắc chắn không thể cản được lượng nhận thức đang ồ ạt kéo đến nên cô đã lập ra một giao ước cho phép cô được sử dụng một phần quyền năng của Vương Quốc Không Vua, với điều kiện cô sẽ tạm thời bốc hơi khỏi thực tại tuy vẫn giữ được hiện thực cho riêng mình nhưng cô không thể tiếp xúc được vào các vật thể nằm trong hiện thực mở rộng. Quyền năng cho phép cô tác động lên không gian cực kỳ mạnh mẽ giúp Beta ngay lập tức xé toạc khoảng cách, xoá sổ véc tơ xung quanh cô đứng dẫn đến xuất hiện khoảng trống Nemo kéo cô đến Vực Thẳm

"Haizzz..." Cô thở dài đầy tiếc nuối

[Chắc hẳn mình đã gỡ bỏ mọi hiểu lầm lúc trước nhưng bây giờ vẫn chưa phải thời điểm để mình nói chuyện với ngài. Có quá nhiều thứ cần mình thực hiện ngay lúc này trong Vực Thẳm, địa điểm xung quanh chính xác là một giao điểm được cô ấy lập nên như một phương án dự phòng cho sự sụp đổ của ngài. Quỹ đạo có lẽ đã sắp xếp mình đến đây, hmmm...Xem nào]

Cô ở yên để quan sát tình hình xung quanh nhằm tìm ra các bố trí của quỹ đạo. Những thực thể cố tình bén mảng đến liền bị cô lườm cho một tia ánh mắt sắc lạnh đầy quyền lực

[Dù bọn chúng chỉ ở tầng 1 không mạnh lắm nhưng hình thù của chúng vẫn kinh tởm, mình không sao có thể thích nghi được. Sợ quá~]

"Phewww~!"

[Mình đã được tập trước rồi cơ mà, mạnh mẽ lên!]



Cô sử dụng giả kim thuật để tái tạo nên con thuyền Rune nguyên chất, nhờ đó mà hàng nghìn sinh vật đang bơi lúc nhúc không dám ngoi lên t·ấn c·ông cô. Dưới sự trấn áp của cổ ngữ, hàng loạt sinh vật yếu ớt chịu sự dày vò và sụp đổ liên miên nhưng chỉ vài giây sau lại xuất hiện thêm nhiều giống loài mới ngoi lên muốn t·ấn c·ông con thuyền

[Chà, lại thêm thực tại mới chèn ép vào thực tại này sao...]

Cô nhẹ nhàng bay lên để đến với thiết lập của quỹ đạo

[Móc nối thứ nhất]

Cô chạm vào những cấu trúc bị thế giới làm cho mờ nhạt. Sức mạnh của cô phải khủng bố lắm mới tác động được tầng 1 của Vực Thẳm làm cấu trúc của nó hiện rõ mồn một

"Hự!"

Beta chật vật trước từng mảnh ghép rắc rối và việc cô phải tái tạo một phần mảnh ghép đó bằng năng lượng khiến nhận thức cô hao hụt và Mana cô sản sinh không đủ bù đắp với số Mana bị bòn rút từ cấu trúc xung quanh buộc Beta phải dùng đến khối Matrix bản thân chuẩn bị trước

[Giờ mới thấy...Công việc của số sáu quá nặng nhọc. Thật không nghĩ cô lại làm được điều này thường xuyên đấy Versa. Đúng là thiên tài của những thiên tài]

Sau phần cảm thán, cô bắt đầu nghiêm túc bố trí lên từng vùng chịu ảnh hưởng của Vương Quốc Không Vua lên Vực Thẳm nhằm kiểm soát tầng 1 của nó. Tuy công việc nặng nhọc nhưng nó không ngăn được việc Beta đã hoàn thành cấu trúc trong Vực Thẳm một cách hoàn hảo, vừa đủ để quyền năng Chiếm Giữ Thực Tại của Vương Quốc Không Vua tác động đến. Nhiều lớp thực tại ảo của Vực Thẳm do Beta vừa thiết lập đã được bố trí khi chúng còn được sự hỗ trợ từ những vết chú ngữ và cổ ngữ (Rune cổ đại) giúp tác dụng của chiều không gian của tầng 1 dễ dàng đồng hoá với Vương Quốc Không Vua

.

.

.

.

"Nghe đây Akira."

Giọng nói lạnh lùng của một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp

Mái tóc bạc của cô xoã dài xuống đầu gối, vừa nói cô vừa phải vén ngọn tóc của mình lên để nhìn thật kỹ dung mạo của hắn

Khi đã không chịu nổi cô liền để phần mái che đi toàn bộ khuôn mặt của mình, chấp hai bàn tay lại đặt trên bàn giải thích với ngữ điệu lạnh lùng nhưng có phần quan tâm đến Akira

"Hẳn là giờ này anh đã lấy lại vài phần ký ức nhưng anh cũng biết, anh không còn là người điều hành của chúng tôi cũng như anh không phải là người tạo ra chúng tôi. Tuy tôi được nhân cách Aphelios giới thiệu nhưng anh không nên nghĩ rằng tôi sẽ giúp anh như nhân cách Aphelios. Mỗi nhân cách đều là một con người khác nhau, có cảm xúc và lối suy nghĩ khác nhau. Hãy luôn ghi nhớ điều này, Akira."

"Phù~"



Cô thở dài như đười ươi mặc kệ đời. Trong đôi mắt có nét đượm buồn

"Tuy anh chưa sở hữu tôi nhưng nhờ vào quyền năng Nắm Giữ Quá Khứ mà Aphelios đã âm thầm giúp anh thích nghi mỗi khi anh nói ra nó, ngay cả những sở thích quái đản mà một Akira sẽ không bao giờ có ở Trái Đất cũng được tôi xoá hết. Chưa kể, tôi không nghĩ anh lại sờ soạn con bé Raphel chỉ để test xem "món v·ũ k·hí nhiệt học của mình có lên nòng được không". Thật đấy à, Akira?"

Hắn ngượng chín mặt trước những lời nói trách móc của Soloensis, từng ngữ điệu hờn dỗi của cô như gáo nước tạt hẳn vào mặt hắn khiến tâm trí Akira nhớ lại vẻ mặt ngu ngốc trước kia của bản thân. Dù đó là "trạng thái khác của Akira" nhưng chung quy lại vẫn từ chính hắn mà ra vậy nên trừ khi Akira của vũ trụ khác vào thay thế còn không thì mọi việc làm của "trạng thái khác của Akira" đều quy chụm lên người hắn

"Cô gọi tôi vô đây chỉ để nói ra những lời tầm phào đó thôi sao?"

Hắn biết Soloensis còn mục đích khác nhưng việc cô chửi hắn suốt 15 phút không phải là cảm giác dễ chịu chút nào. Sau khi nghe Akira bật lại mình, cô liền mỉm cười vẻ trêu đùa. Tuy là cười nhưng nhìn từ ngoài thì không khác gì nụ cười nham hiểm của mụ phù thủy xinh đẹp nào đó

"Huhu! Phải thế chứ Akira? Anh luôn là người có quyền lên mặt với bất cứ nhân cách nào. Vậy nên thay vì thụ động phòng thủ thì anh nên chủ động hơn chút, tốt nhất là mọi vấn đề cũng được."

[Cô bị sao vậy Soloensis? Tôi đã ngu thì im mồm luôn là kế sách tốt nhất chứ đã ngu còn xung phong tuyên bố cái ngu đó ra ngoài khác nào đang đấm vào mặt mình? Hiểu cho tôi chút đi chứ]

"Được rồi. Từ bây giờ công việc thích ứng với mỗi thực tại đều do tôi tiếp quản. Như thế sẽ giúp Aphelios đỡ được phần nào khối lượng công việc và anh thì có thể tiếp tục nâng cao nhận thức thông qua các bài tập và khả năng hấp thụ. Tất nhiên có tôi thì anh sẽ phát triển thần tốc hơn thời gian qua và anh cũng dừng hẳn khái niệm góc nhìn ấy đi, trông thụ động c·hết đi được vừa tốn năng lượng nhận thức vừa không thể tăng cường nhận thức của bản thân lên. Cái anh cần nhất lúc này là rèn cho mình khả năng đi được vào Điểm Hư Vô kia kìa, ở đường tiệm cận của nó có thêm một dị điểm đấy, đừng nghĩ đến việc dùng lại cách cũ để tiến vào nó vì bây giờ chính anh phải tự thiết lập ra một cánh mới của quỹ đạo với cả bây giờ chả ai có thể tìm ra anh đâu nên dừng luôn cái khái niệm góc nhìn đó đi là được rồi."

[...]

"Vậy là thật sự an toàn rồi sao? Tôi nghe bảo số lượng thực thể cấp Metron đã lên tới con số trăm nghìn và Archon thì vài nghìn, hơn hết còn có cấp độ Apollyon. Bọn họ sao có thể bị tôi cắt đứt dễ dàng như thế sau khi họ đã tìm ra được toạ độ của tôi?"

Soloensis bình tĩnh nhúng vai, ôn tồn chấn an hắn

"Anh biết mình có con không, Akira?"

Hắn nhẹ gật đầu

"Biết, tôi vô tình lần theo linh cảm để đến một góc mê cung nào đó trong Đế Quốc, thấy được con bé đang chịu mọi hình thức t·ra t·ấn vì tôi, rồi sao?"

Cô làm giống như Aphelios, cũng búng tay cái tách sau mỗi đáp án sắp được đưa ra

"Nó đấy, con bé là một phần của anh, không phải huyết mạch hay gì mà nói đúng hơn thì đó chính là nhân vật Akira lỗi của vũ trụ tối. Tại nó mà mấy cụm vũ trụ trước luôn khó khăn, chỉ vừa ló cái đầu ra liền bị Cây Thế Giới phát giác rồi truy đuổi. Haizzz~Cũng hên là trong cấu trúc giam cầm mang tên Trái Đất, con bé học được vài cái hay từ những vũ trụ trước, bọn họ không biết việc đưa con bé vào vùng không gian đó đã gián tiếp làm nhiễu loạn phương hướng của anh. Điều này đã được dự đoán từ trước nên không ngạc nhiên lắm."

Nghe thấy những lời của Soloensis, Akira rơi vào trầm tư hồi lâu. Không phải hắn thương tiếc cho sự hy sinh của cô mà hắn đang lo lắng đến vụ rò rỉ tính liên kết, Akira cảm thấy việc bản thân bị dồn vào thế khó chỉ vì một biến số đơn giản như thế thật khó có thể tin được và hơn hết, điều đó lại không thấy nhắc đến trong tài liệu chứng tỏ bây giờ hắn vẫn chưa đến lúc để biết

[Biến số lại xuất hiện. Tuyệt vời lắm câu hỏi của tao! Khốn nạn rồi]

Akira chợt sững người vì đột ngột nhớ đến hình ảnh cô bị gã đ·ánh đ·ập thậm tệ ngay trong chuyện giường chiếu, dù đau về thể xác nhưng cô luôn mỉm cười đầy quyến rũ để nói ra từng lời khiêu khích khiến gã càng tức giận

[Vậy ra đây là lý do mà con bé luôn xúc phạm đúng chổ ngứa của gã đó]

Sự liên kết gần giống với mùi hương, các cá thể của từng thế giới đều đứng trong những buồng riêng biệt nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hương ấy thông qua một lỗ hổng rò rỉ khí và "con của Akira" là một lỗi nghiêm trọng khiến hắn đã không thể sắp xếp theo ý muốn buộc vũ trụ này phải hy sinh vừa đủ để bố trí đủ quỹ đạo