Kết Thúc Cũng Là Một Bắt Đầu

Chương 17




Thiệu Tư Mặc gọi điện thoại cho Tống Hiểu Di.

Cô ở đầu bên kia nhanh chóng nhận máy: “Xin chào anh Thiệu!”

Cách xưng hô này là khi cô đang vui vẻ muốn trêu chọc anh. Xem ra hôm nay cô ở cùng ông bà nội rất vui. “Em ăn cơm chưa?”

“Đã ăn xong rồi, tôm to lắm!” Cô dựa người vào sofa vui vẻ hỏi lại: “Anh Thiệu ăn chưa?”

“Nhân viên phục vụ đang đưa đồ ăn lên, chuẩn bị ăn!”

“Ồ! Vậy anh ăn đi!” Cô chợt nhớ ra “À, khi nào thì anh về vậy?”

“Xong việc sẽ về ngay. Mai sẽ cùng em đi điều trị.”

Cô vui vẻ cười nói: “Được, Anh Thiệu tạm biệt!”

Thời gian gần đây Tống Hiểu Di thường xuyên ở cùng ông bà nội Thiệu. Có lúc ông bà gọi điện thoại muốn anh đưa Hiểu Hiểu sang chơi cùng, có lúc anh phải đi gặp khách hàng hay bận việc gì đó cũng sẽ đưa cô sang nhà lớn nhà họ Thiệu. Anh cũng muốn để cô tiếp xúc với ông bà nội nhiều để tốt cho bệnh của cô. Ở đây cô có thể cùng bà nội Thiệu nấu đồ ăn, bà dạy cô cắm hoa, chăm sóc sân vườn, có thể cùng ông nội Thiệu đánh cờ, khi ông thua đến nhăn mặt lại thì cô sẽ nhường ông thắng để dỗ ông vui vẻ. Sức khỏe của cô cũng ngày một tốt lên. Bác sĩ cũng nói tình trạng bệnh phát triển rất tốt, chỉ cần cô cố gắng vượt qua giai đoạn trị liệu cuối cùng thì có thể bình phục.

--

Nửa năm sau khi Tống Hiểu Di đi Anh điều trị bệnh. Cứ cách vài ngày Lăng Hiên lại đến nhà họ Tống kêu gào: “Bố mẹ xin hãy cho con gặp Hiểu Di, con chi muốn vào thăm cô ấy một lát thôi”

“Hiểu Hiểu nhà chúng tôi đã ra nước ngoài điều trị bệnh rồi, cậu đừng đến đây quấy rầy hai ông bà già này nữa” Bố Tống không vừa lòng ra mặt.



“Còn nữa, đừng gọi chúng tôi là bố mẹ nữa, chúng tôi không có phước phần được làm bố mẹ của cậu đâu.” Nói xong ông bỏ vào nhà.

Lăng Hiên đứng ngoài cổng vẩn chưa tin việc Tống Hiểu Di ra nước ngoài trị bệnh. Anh vẩn la hét: “Bố mẹ, con biết lỗi rồi. Hai người cho con gặp Hiểu di đi.”

Điện thoại vang không ngừng, nhìn số gọi đến Lăng Hiên nhăn mày bấm tắt.

Một phút sau người đầu dây bên kia vẩn gọi lại, anh không tình nguyện nghe máy.

“Tiểu Tuyết, lại chuyện gì nữa?” Anh không kiên nhẫn hỏi.

“Em biết là em có lỗi với anh, nhưng bây giờ em không còn gì nữa cả, chỉ có anh mới giúp được em, có thể xin anh giúp em một chuyện được không? Sau đó em sẽ không làm phiền anh nữa.” Cô khóc lóc cầu xin anh.

“Em cần tôi giúp chuyện gì?”

Cô nghẹn ngào trong nước mắt: “Họ muốn mang con của em đi, em không thể để họ mang đứa bé đi được, xin anh...”

“Xin lỗi em, việc này anh không có cách nào giúp được.” Anh dứt khoát từ chối rồi tắt điện thoại.

Đột nhiên anh nghĩ, giá như ngay từ đầu anh có thể dứt khoát với cô thì bây giờ cũng không có kết cục như này.

Một tuần trước, Đổng Tiểu Tuyết lấy cớ bị động thai cầu xin anh đến thăm cô. Cô nói không cần anh chịu trách nhiệm nữa, chỉ cầu xin anh chu cấp cho cô một số tiền để nuôi con.



Lúc đầu anh không định đi, nhưng sau suy nghĩ dù sao đứa bé cũng là con anh nên đến bệnh viện xem tình hình thử.

“Cô Đổng, cô vác theo cái bụng bầu này trốn cũng khá kĩ đấy.” Vương phu nhân nhìn chằm chằm bụng cô nói.

Đổng Tiểu Tuyết mặt trắng bệt nói không lên lời: “Phu nhân, cầu xin bà tha cho con tôi.”

Vương phu nhân bình tĩnh đứng trước giường bệnh của cô hỏi:

“Lúc cô cùng lão chồng của tôi lên giường bị tôi bắt được, cô cũng cầu xin tôi tha cho cô, bây giờ mang thai con của lão ta cũng cầu xin tôi tha cho con cô? Nói xem!... cô muốn sinh đứa nhỏ này ra rồi thay thế tôi làm bà Vương, hay là muốn tôi giúp cô nuôi con?”

Đổng Tiểu Tuyết từ trên giường trượt xuống rồi quy rạp trên đất, nước mắt chảy dài: “Tôi sẽ ra nước ngoài sống, sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của phu nhân. Mong bà đừng hại đến con của tôi.”

Đứng ngoài cửa nhìn cuộc đối thoại vừa rồi hai bàn tay Lăng Hiên nắm lại thành quyền.Thì ra đứa bé vốn không phải con của anh, thế mà vì vội vàng sợ nó sảy ra chuyện nên mới khiến Yên Yên rời xa anh mãi mãi, khiến Lăng phu nhân vì quá đau lòng mà trở nên tâm lí không ổn định.

Anh có lỗi với Lăng phu nhân, anh nhất định không buông tay cô, sẽ dùng cả phần đời còn lại để bù đắp cho cô, chăm sóc cô.

Không muốn nghe tiếp cuộc đối thoại của hai người phụ nữ bên trong, càng bất ngòe trước việc đứa bé không phải con mình. Lăng Hiên quay lưng rời đi.

Vài hôm sau vì không liên lạc được với Lăng Hiên Đổng Tiểu Tuyết đã tìm đến tận nhà.

“Anh Hiên! Anh không thể bỏ rơi mẹ con em như vậy!”Cô đứng trước của nhà gào khóc.

Anh đành phải mở cửa cho cô ta vào nhà. Đợi cô khóc xong anh mới lên tiếng: “Cuộc nói chuyện của em cùng Vương phu nhân trong phòng bệnh tôi đã nghe hết rồi!