Kết Thúc Cũng Là Một Bắt Đầu

Chương 15




“Tiểu Tuyết, Lăng phu nhân không ép anh, thậm chí cô ấy con không muốn nhìn thấy anh. Về Yên Yên, chuyện này không liên quan đến em, là lỗi của một mình anh, anh cũng không hận em!”

Anh trả lời Đổng Tiểu Tuyết: “Chia tay với em là vì anh nhận ra anh đối với em có lẽ chỉ là sự liếc nuối khi không có được. Còn với Lăng phu nhân, anh không thể không có cô ấy!”

“Vậy còn con của chúng ta, nó phải làm sao?” Cô cố níu lấy sợi dây kết nối giữa cô và anh.

Anh bình tĩnh nói với Đổng Tiểu Tuyết: “Anh nghĩ em hãy bỏ đứa bé đi. Anh không muốn sửa chữa sai lầm này bằng sai lầm tiếp theo!”

“Không được! Con của chúng ta không phải sai lầm, em sẽ không bỏ con! Yên Yên chết thì anh đau lòng, đứa bé này cũng là con của anh mà? Anh vì sao không đau lòng?” Cô xúc độc mà lên án anh.

Thấy Lăng Hiên đứng dậy muốn tời đi cô nhanh chóng níu lấy bàn tay của anh: “ Em biết rồi! Chắc chắn là do Yên Yên chết nên anh muốn bù đắp cho Tống Hiểu Di đúng không? Nhưng anh không thể bỏ rơi mẹ con em! Em biết em cũng có lỗi với con bé, chúng ta có thể cùng bù đắp cho cô ta. Em không cần anh li hôn với cô ta nữa, em có thể để anh gánh vác trách nhiệm với cô ta, em không cần danh phận nữa. Anh đừng bỏ rơi em cùng con!”

Thấy cô như vậy Lăng Hiên cũng khổ sở, nhưng anh vẫn gở bàn tay của cô ra, giọng nói chua chát: “Anh không cần đứa bé này!”

Sau đó rời đi để lại Đổng Tiểu Tuyết như chết trân tại đó.

--

Buổi chiều anh đến nhà Tống Hiểu Di. Đứng ngoài cổng đến tối khuya bố mẹ vợ mới ra mở cửa.

Lăng Hiên cầu xin: “Bố mẹ, xin hai người cho con nhìn Hiểu Di một lát!”



“Vào nhà đi!” Bố Tống nhìn anh lên tiếng.

Lăng Hiên bất ngờ đến bất động. Anh cứ nghĩ phải mất thời gian dài mới có thể khiến bố mẹ Tống Hiểu Di tha thứ cho mình, không ngờ nhanh vậy bố Tống đã cho anh vào nhà.

Lăng Hiên vui mừng đi theo sau lưng ông vào nhà.

Bố Tống chỉ vào ghế sô pha nói: “Cậu ngồi đi!”

Lăng Hiên nghe lời ngồi xuống. Trên bàn có một tờ giấy được bố Tống đẩy đến trước mặt anh.

“Đây là đơn li hôn, anh xem rồi anh ký tên đi!” Bố Tống nói với anh.

“Bố mẹ, hai người không thể ép Hiểu Di ly hôn với con được!”

“Con biết con sai, bố mẹ cầu xin hai người cho con thêm cơ hội, con nhất định sẽ chăm sóc Hiểu Di thật tốt!” Anh chân thành nhận lỗi trước bố mẹ cô.

Nhưng không có sự cảm động, bố Tống còn nổi giận, ông chất vấn anh: “Anh biết lỗi thì Yên Yên có sống lại được không? Anh biết lỗi thì con gái tối có hết khùng khùng điên điên không? Cho anh cơ hội anh sẽ chăm sóc con bé tốt sao, anh chăm sóc tốt như thế nào mà bây giờ con bé trở nên như vây?”

Anh bị dạy dỗ đến không còn lời nào để nói.

Bố Tống đuổi anh đi, ông đẩy anh ra cửa cùng tờ giấy ly hôn trên tay.

Mức độ ảo giác của Tống Hiểu Di càng ngày càng nặng. Thời gian cô nhìn thấy Yên Yên càng lúc càng nhiều. Sau dần dần cô chuyển sang trầm tĩnh, cô như tạo ra một thế giới riêng trong đó có Yên Yên cùng cô đồng hành, cô không muốn giao tiếp với bất cứ ai. Chỉ có Thiệu Tư Mặc là không bị cô bài xích.



Buộc bố mẹ cô phải đưa ra quyết định để cô theo Thiệu Tư Mặc ra nước ngoài điều trị.

“Tư Mặc, dì và chú rất cảm kích cháu đã ở bên Hiểu Hiểu thời gian này, cũng rất áy náy vì làm phiền cháu quá nhiều. Nhưng bệnh tình của Hiểu Hiểu ngày càng trầm trọng,…” Mẹ Tống áy náy nhìn Thiệu Tư Mặc.

Thiệu Tư Mặc hiểu ý bà, anh chủ động nói trước: “Dì à, dì đừng khách sáo! Cháu sẽ đưa Hiểu Hiểu sang Anh trị liệu, cháu nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt!”

“Dì và Hiểu Hiểu đều là gia đình của Minh Vũ, cũng xem như gia đình của cháu. Trước lúc cậu ấy ra đi cháu cũng đã hứa sẽ thay cậu ấy chăm sóc cho mọi người. Hơn nửa cháu nhìn hiểu Hiểu từ nhỏ lớn lên làm sao có thể bỏ mặc cô ấy lúc này!”

Mẹ Tống nắm lấy tay anh: “Cảm ơn cháu, nếu không có cháu chú và dì cũng không biết làm sao lo cho Hiểu Hiểu được chu toàn!”

Sau khi quá trình trị liệu hoàn tất.

Bác Sĩ Tưởng Văn không nhiều lời nói thẳng với anh

“Sau khi sử dụng phương pháp thôi miên một thời gian, tôi thấy hiện tại cô ấy vẩn chưa thể chấp nhận được việc con gái đã rời xa. Nên vấn đề điều trị sẽ không mang lại hiểu quả cao. Anh nên tạo cho cô ấy một không gian sống thoải mái, không nên để cô ấy ở một mình, có thể thì đưa cô ấy ra ngoài, tạo cho cô ấy cơ hội tiếp xúc với nhiều người khác từ đó sẽ giảm đi tình trạng u uất, từ từ loại bỏ ảo giác của cô ấy.

Quan trọng hơn hết, thời gian này không được để cô ấy tiếp xúc với những vấn đề tiêu cực, sẽ có thể dẩn tới tình trạng bệnh nặng thêm.

Một tuần sau cần đưa cô ấy đến kiểm tra định kỳ, nếu cải thiện sẽ có liệu trình khả quan hơn.”

“Cảm ơn bác sĩ Tưởng!” Thiệu Tư Mặc đứng dậy nhận lấy hồ sơ bệnh án của Tống Hiểu Di rồi đưa cô về nhà.