Giây phút này Tống Hiểu Di mạnh mẽ như muốn ngã quỵ. Yên Yên là tất cả của cô. Tống Hiểu Di không muốn tin, càng không thể tin. Cô muốn đi tìm Yên Yên, cô phải đi tìm Yên Yên. Cô phải nhìn thấy con bé bình an vô sự. Tất cả đều đang lừa gạt cô.
Lúc sáng cô đưa con gái đến lớp, con bé còn vẫy tay cười nói với cô: "Tạm biệt mẹ, Yên Yên vào lớp đây!"
Cô còn hứa với con gái hôm nay tan học sẽ đưa con bé đi ăn gà rán. Lúc đó Yên Yên còn cười tít cả mắt nói với cô: "Yên Yên yêu mẹ nhất!’’ Rồi con bé còn hôn lên má cô nữa.
Mà bây giờ bọn họ lại nói với cô Yên Yên của cô không qua khỏi.
Từ phòng phẫu thuật đẩy ra một chiếc giường, có một đứa bé phủ trên người tấm vải mỏng.
Lăng Hiên bước đến kéo tấm vải đó ra.
Là Yên Yên.
Đó là áo của Yên Yên. Đó là gương mặt của Yên Yên. Con bé yên lặng nằm trên bàn phẫu thuật, cả gương mặt trẻ con trắng bệch. Có những vết thương bị va đập chảy máu, có thể tưởng tượng được nó lúc đó đã đau đớn sợ hãi đến thế nào.
Anh hận mình, vì anh mà Yên Yên mới rời bỏ bọn họ. Nếu lúc đó anh không vội vàng, anh nhìn xem con bé đã lên xe chưa thì..., nếu buổi trưa anh không đón con bé nghỉ học đi ăn thì..., nếu lần đó anh không không phát sinh quan hệ với Tiểu Tuyết thì...
Các bác sĩ muốn đưa con bé đi. Anh kéo khăn che mặt con gái, rồi không nhịn được khóc thành tiếng.
Nhưng bên cạnh lại truyền đến giọng nói lạnh băng: “Đây không phải con gái của tôi.” Cô đứng đó bất động, vẩn không thể tiếp nhận sự việc này, một giọt nước mắt cũng không thể khóc.
Đến khi ngất xỉu được Thiệu Tư Mặc ôm trở về nhà.
Sáng ngày hôm sau mẹ cô nghe tin sót xa vô cùng, lập tức chạy đến.
“Tư Mặc, chuyện này là sao con nói cho dì nghe đi!” mẹ Tống đau lòng nhìn con gái trên giường.
Cùng lúc đó Tống Hiểu Di tỉnh dậy, cô nhất định muốn đi tìm Yên Yên. Mẹ Tống thấy cô như vậy liền ôm cô vào lòng.
“Mẹ, sao bố mẹ lại đến đây? Yên Yên tới giờ tan học rồi, con phải đi đón con bé đã!”
Nói xong cô vội vàng tìm túi xách muốn đi ra cửa, lại bị mẹ cô ôm lấy.
“Hiểu Hiểu à! Con nghe mẹ nói, Yên Yên đã mất rồi!”
“Mẹ, mẹ đừng đùa nữa, Yên Yên đang chờ con đến đón con bé, hôm nay con đã hứa sẽ đưa Yên Yên đi ăn gà rán. Chờ con đi đón con bé rồi chúng ta cùng đưa con bé đi nhé!”
Cô đẩy mẹ Tống ra, nhìn Thiệu Tư Mặc đứng bên cạnh bố cô nói với anh: “Đi thôi, chẳng phải anh bảo muốn cùng em đi đón Yên Yên sao?”
Thấy cô vậy, lòng Thiệu Tư Mặc đau như ai cầm dao cứa. Anh bước đến ôm lấy cô.
“Hiểu Hiểu, đừng như vậy. Yên Yên con bé đã đi rồi!”
“Bây giờ em còn phải xử lí hậu sự cho con bé, anh đưa em đi gặp con bé lần cuối.”
Hai chữ hậu sự phát ra từ miệng Thiệu Tư Mặc khiến cô không thể lừa dối bản thân nữa.
Tại tang lể, cô mặc bộ âu phục đen đứng bên cạnh di ảnh con gái.
Từ ngày cô bé xảy ra chuyện đến nay, bố mẹ Tống Hiểu Di xem Lăng Hiên như kẻ thù mà đối đãi. Bố mẹ Lăng cũngnhư không muốn nhìn nhận anh nữa. Nhưng đau đớn nhất là Tống Hiểu Di xem anh như không tồn tại, cô hờ hững, cô xem anh như không khí. Hơn nữa cô cũng không rơi một giọt nước mắt nào, điều này khiến cho Thiệu Tư Mặc cùng bố mẹ cô cũng như Lăng Hiên rất sợ hãi.
Một tháng trôi qua.
Cô tỉnh lại từ giấc mơ, lớn tiếng gọi: “Yên Yên!”
Mẹ bên cạnh cũng vộ vàng ngồi dậy đưa tay bật đèn: “Hiểu Hiểu, lại gặp ác mộng sao?”
Cửa phòng bật mở, bố cô cùng Thiệu Tư Mặc đứng đó nhìn cô.
“Có đói không? Mẹ đi làm đồ ăn cho con!” mẹ cô buồn ngủ mà nói.
Cô muốn đứng dậy: “Không cần đâu, tự con có thể làm được mà! Mẹ ngủ tiếp đi!”
“Không được!” Mẹ cô cùng Thiệu Tự Mặc đồng thời lên tiếng ngăn lại.
Cô cũng lập tức hiểu được, trong phòng bếp có dao, họ sợ cô lại tự sát.
Khi hậu sự của Yên Yên lo liệu xong. Cô đã đi theo con bé một lần nhưng bị Thiệu Tự Mặc phát hiện đưa đi bệnh viện. Từ đó dù cô nói thế nào mẹ cô luôn ngủ cùng cô.
“Thật ra con đã bình thường rồi, ba mẹ đừng lo lắng nữa!” Cô nhìn thấy sự lo lắng từ ánh mắt của họ.
Bố cô thiếu ngủ cùng Thiệu Tư Mặc tiến về cạnh giường của cô nói: “Con không bình thường, chờ ngày con khóc ra thì chúng ta mới có thể yên tâm được!”