Kết Hôn Với Sếp

Chương 7: Ngoại truyện - Hoàn toàn văn




12.

Tôi ôm váy cưới, thử từng chiếc một, từ vui vẻ, hào hứng dần dần chỉ còn sự mệt mỏi.

Chu Dịch ngồi trên sofa, tràn đây hứng thú bình luận.

"Chiếc váy này được."

"Chiếc này...... Hở quá, không được."

"Chiếc này đẹp...... Nhưng mới chỉ là một bộ."

"Chiếc này...... Không được."

"Chiếc này cũng không tệ, nhưng tôi muốn xem bộ tiếp theo."

Tôi tức giận ném chiếc váy lên người anh ta, anh tưởng mình đang chơi Ngôi sao thời trang à?

Chu Dịch cầm chiếc váy xuống, vẻ mặt mơ hồ.

" Có chuyện gì vậy?"

"Không thử nữa!" Tôi trừng mắt nhìn anh, "Anh đang chơi trò chơi thời trang đấy à?"

Chu Dịch xoa xoa mũi, hơi chột dạ nói: "Vậy...... Nếu không anh cũng thử cho em ngắm? Em chọn đi, cửa hàng này cũng có không ít bộ vest."

"Ở đâu?"

Nhân viên phục vụ một bên nói: "Chính là ở bên trong, để tôi dẫn quý khách đi xem."

Tôi theo nhân viên đi vào phòng trong, từng loạt từng loạt đồ vest được treo gọn gàng.

Tôi đi dạo quanh một lượt, bịt miệng, cười một cách gian xảo, bảo nhân viên lấy hết những bộ đồ trông có vẻ ngả ngớn, sexy lại.

"Chu Dịch, anh mau lại đây thử đi."

Chu Dịch nhìn thoáng qua những bộ quần áo trước mặt, sau đó ném cho tôi một ánh mắt phức tạp.

"Thì ra...... Em thích loại phong cách này."

Mặt tôi đỏ bừng, "Tôi không có!"

Chu Dịch nhìn tôi đầy ẩn ý.

"Anh hiểu mà."

Nói xong anh liền cầm lấy quần áo tiến phòng thử đồ, bỏ mặc tôi đứng đó bất lực: "Không, anh không hiểu đâu."

Cửa phòng thử đồ được đẩy ra.

Chu Dịch chậm rãi bước tới.

Bộ âu phục màu hồng trên người anh trông không hề lạc quẻ, ngược lại nhiều hơn mấy phần trẻ trung, hấp dẫn, cặp mắt đào hoa như muốn câu hồn người đối diện.

"Thế nào, em có thích không?"

Tôi bối rối nhìn qua chỗ khác, chắc nịch: "Tạm chấp nhận được, chúng ta chọn bộ này đi."

Chu Dịch đến gần, cúi đầu ghé sát bên tai tôi, cười khẽ.

"Hừm, mặt đỏ bừng, hình như em đang rất thích đó."

"Tôi nóng được chưa!"

Tôi đỏ mặt tới tận mang tai đẩy anh ra, nghe tiếng cười sát bên tai, nhịn không được thẹn quá hóa giận nói: "Anh đừng có phát điên lên! Thay bộ đồ liền không đứng đắn, sau lưng không biết còn như thế nào, đàn ông bây giờ đúng là không tin được ai nữa rồi!"

13.

"Phụt...... Ha ha ha ha......"

Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng cười, tôi quay đầu trông thấy nhân viên phục vụ che miệng, kìm nén đến mức chảy nước mắt.

"Thật xin lỗi, mời quý khách cứ tự nhiên, tôi vừa rồi cái gì cũng không có nghe thấy."

Nói xong quay lưng bước đi, gải vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Không khí xấu hổ bao trùm, tôi nhớ lại những gì mình vừa nói, hận không thể đào một cái hố, đem mình chôn luôn đi.

Nhưng Chu Dịch như thể không cảm nhận được sự xấu hổ của tôi, thản nhiên nói: "Nếu em đã ngắm xong, để anh đi thử những bộ còn lại."

Tôi đứng dậy, yếu ớt nói: "Không xem nữa, anh tự đi mà chọn, tôi đi đây."

"Chờ một chút."

Chu Dịch nắm lấy cổ áo của tôi, kéo tôi lại, cau mày nói: "Em chạy cái gì, anh đưa em về nhà." Quay đầu lại nói với nhân viên, "Thu dọn những bộ đồ cô ấy vừa chọn, gửi về biệt thự Cảnh Dương giúp tôi."

Tôi có chút nghi ngờ, nắm lấy ống tay áo anh, hỏi: "Anh muốn mua hết toàn bộ chỗ quần áo đó??"

Chu Dịch cúi người rất gần, môi gần như kề sát bên tai tôi, dùng giọng khàn khàn: "Mua về mặc cho một mình em ngắm, em không xem cũng phải xem."

Mặt tôi lập tức đỏ ửng.

Đây là ngôn ngữ lưu manh gì đó?

Tôi đẩy anh ra, nhỏ giọng nói: "Sếp...... Đừng như vậy mà."

"Như nào cơ, hửm?"

Chu Dịch cố ý kéo dài âm cuối, giọng nói quyến rũ không thể tả được.

Tôi bị Chu Dịch làm cho có chút khẩn trương, "Anh làm vậy sẽ khiến tôi nghĩ anh thích tôi đó, chúng ta chỉ là vợ chồng hợp đồng thôi."

Chu Dịch bỗng nhiên duỗi tay ôm chặt lấy tôi, cằm hơi tì lên vai, tôi có thể cảm nhận được lồng ngực của anh đang cười đến rung động.

"Thật là ngốc quá đi, anh đưa em về nhà."

Tim tôi đột nhiên đập rất nhanh, giống như có thứ tình cảm nào đó đang phá kén mà chui ra.

Tôi lẩm bẩm: "Em mới không có ngốc."

Chu Dịch nằm trên vai tôi, mỉm cười:

"Đúng vậy, em thông minh nhất, anh mới là đồ ngốc."

"Đi thôi, trở về nào." Tôi đẩy anh.

Chợt nhìn những ánh mắt hóng hớt của mọi người xung quanh, tôi bỗng thấy xấu hổ không sao giải thích được.