Kết Hôn Thỏa Thuận, Tham Gia Là Được

Chương 3: Hôn nhân có tác dụng




Mới buổi chiều người này còn muốn lùi lại, lùi về rồi tự ôm lấy mọi nỗi cô đơn trống trải.

Phó Vãn ném điện thoại của mình xuống ghế sofa, cậu khẽ chớp hàng mi đen dài, nhìn Tề Diệp bằng đôi mắt sáng trong.

"Ý của Điện hạ là ngài lại cần em rồi sao?" Phó Vãn cười hì hì hỏi.

Tề Diệp khẽ cốc đầu cậu một cái: "Dẹp kiểu xưng hô kỳ quái của em đi." Cách gọi này còn có ý nghĩa khác nữa đấy.

"Vậy thì đi đăng ký kết hôn thôi." Phó Vãn thoải mái tựa đầu lên lưng ghế sofa, "Em thì thế nào cũng được, nghe anh hết. Anh không biết đâu, ba em vừa nghe chuyện này là mặt ông ấy như bắt được vàng ấy."

Mắt của anh cậu rất đẹp, dưới đuôi mắt trái có một nốt ruồi lệ nhỏ xíu. Lúc anh mỉm cười nhìn cậu luôn khiến cậu liên tưởng đến biển sao rơi xuống hồ băng, bừng sáng cả đất trời.

Cậu đồng ý quá nhanh khiến lòng Tề Diệp tựa như có chú cá bơi qua, mặt nước xao động, rung chuyển không ngừng, chẳng thể an tâm.

"Phải rồi, anh hỏi em." Tề Diệp nói, "Nếu nhà người khác hỏi em việc kết hôn thì em có đồng ý không?"

"Nhà người khác?" Phó Vãn nghiêm túc suy nghĩ một lát, vào lúc sắc mặt Tề Diệp kém dần, đột nhiên cậu duỗi tay ra nắm cằm anh, ngả ngớn bảo, "Làm gì có ai đẹp trai được bằng anh của em chứ."

Khi nói chuyện, cậu hơi ngả người về phía anh, trên mặt viết rõ mấy chữ "việc giữa trai thẳng với nhau sao có thể gọi là trêu đùa lưu manh". Đôi môi đầy đặn của cậu hé mở, khóe miệng hồng nhạt hơi cong lên.

Lưng eo gầy như thế mà môi lại có chút xíu thịt.

Nhìn mềm mềm, nếu hôn thì có lẽ sẽ thoải mái lắm đấy.

Tề Diệp túm lấy đuôi tóc xám bạc của Phó Vãn, kéo lại phía sau một chút. Thôi bỏ đi, não của thằng nhóc này vẫn đang kẹt trong thời kỳ đồ đá, hỏi nữa cũng chẳng có ích gì.

Có thể mượn quan hệ thông gia để giữ cậu lại bên mình rồi bảo vệ cũng chẳng phải chuyện xấu. Chẳng qua là anh hiểu rõ trạng thái của mình lúc này, anh cần phải duy trì khoảng cách với Phó Vãn, không thể tiếp xúc thân thể.

"Anh Diệp ơi, anh đừng lo mà." Chân Phó Vãn vẫn đang quấn băng, cậu khẽ cọ vào ống quần anh cậu, "Cái kiểu có tiếng nhưng không có miếng như kết hôn thỏa thuận này thì người ta chỉ nhìn vào tương tác của hai bên thôi. Chuyện này phải dựa vào kỹ năng diễn xuất, đối với Thái tử của Đại Tề ta mà nói thì không thể quá qua loa được, vốn dĩ cũng có áp lực mẹ gì đâu."

Tề Diệp đang cảm thấy có chút xíu áp lực: "..."

"Phó Tảo Tảo, em đừng văng tục." Tề Diệp nhắc nhở.

"Ờm." Anh của cậu ấy à, sạch sẽ lắm đấy.

Phó Vãn vừa an ủi anh cậu, vừa cầm điện thoại lướt đọc tin nhắn của fans trong phòng livestream.

Cậu học chuyên ngành thiết kế game, năm ngoái cậu ký hợp đồng livestream với nền tảng Bình Tâm TV, không có việc gì thì lên livestream chơi chơi.

Nội dung cậu livestream không cố định, thông thường là có trò gì hot thì cậu chơi trò đó, thỉnh thoảng còn đi bình luận, dù người xem không cố định nhưng cũng có không ít fan lão làng.

@Vãn Dạ: Không livestream nữa, về nhà bạn nối khố ngủ đây!

Phần bình luận...

[Streamer nghèo đến mức nào rồi? Không có chỗ ở hay gì mà phải chạy tới nhà bạn nối khố ở?]

[Nghe lời chị, sau này cưng hết tiền thì chăm livestream bán rẻ tiếng cười đi, bớt kiếm tiền ở mấy hoạt động nhỏ không chú trọng sự an toàn lại.]

[Dạo này game mobile 4 vs 4 của Hân Tự hot lắm đấy, kéo anh em của ông vô chơi không?]

[Trên nền tảng Bình Tâm có một streamer chửi ông á, fans của hắn bảo là muốn vặn đầu ông luôn.]

[Nghèo thì nghiêm túc livestream đi ba, què chân ảnh hưởng đến phong độ của ông hả?]

"Về nhé?" Tề Diệp chạy tới đây chỉ để bắt người thôi, "Mai anh đưa em về nhà."

"Em đợi Phó Hành Dao về đã." Phó Vãn kiên trì lắm.

"Hôm nay cậu ta không về đâu." Tề Diệp đưa điện thoại của mình cho Phó Vãn xem, "Khi nãy đột nhiên fan lớn của cậu ta bay màu, giờ cậu ta đang bay lên hot search ngồi kìa."

Phó Vãn: "... Thôi được rồi."

"Xe lăn của em đâu?" Tề Diệp hỏi, "Để anh đẩy em về."

Từ bé hai người họ đã thích chơi với nhau, ở trong phòng ngủ của Tề Diệp cũng có chỗ cho Phó Vãn. Nhiều năm trôi qua, cậu vác biết bao nhiêu đồ đạc của mình qua phòng anh rồi.

Cậu yêu giường của Tề Diệp hơn giường nhà họ Phó nhiều.

"Xe lăn..." Phó Vãn ngượng ngùng bảo, "Lúc em đi vô thang máy bị cửa thang máy kẹp một phát, bánh xe rụng mất rồi."

Tề Diệp: "..."

Thôi bỏ đi, giờ anh đưa người về trước đã rồi duy trì khoảng cách sau.

Phó Vãn dính sát vào lưng Tề Diệp, cổ áo sơ mi rộng hơi trễ về phía vai trái. Sợi chỉ đỏ cậu đeo trên cổ rủ xuống, khẽ khàng sượt qua cổ Tề Diệp, bạch ngọc trên chiếc vòng bình an chạm nhẹ lên xương quai xanh của anh.

Chiếc vòng bình an này là món quà Tề Diệp muốn khi anh thi được hạng nhất hồi học tiểu học.

Phó Vãn khẽ gẩy lên vòng bình an: "Cười chết mất thôi. Anh à, từ khi bé tí anh đã biết đưa em sính lễ rồi hả?"

"Im đi." Tề Diệp bất lực bảo, "Ngậm miệng vào cho đỡ đớp phải gió, anh cõng em nặng chết đi được."

Lúc hai người đi xuống lầu, gặp được ba của Phó Vãn là Phó Kim Triêu. Có vẻ như ông mới đi tiệc xã giao làm ăn về, trên người vương mùi men rượu.

Phó Vãn đã sớm biết ba mình và Tề Diệp rất khách sáo với nhau, hai người này chỉ coi nhau như đối tác quan trọng thôi. Hai người nói chuyện lúc nào cũng như kiểu người làm ăn nói chuyện với nhau, Phó Vãn chả buồn nghe đâu.

"Được rồi, việc kết hôn của hai đứa chú vẫn đang để ý, bên chú sẽ hợp tác." Phó Kim Triêu nói, "Mong phía Hân Tự cũng quan tâm công ty nhà chú nhiều hơn."

Sau khi nói chuyện với ông xong, Tề Diệp lại cõng Phó Vãn đi tiếp.

"Ổng nói chuyện với anh như đứa con có hiếu nói chuyện với cha nó vậy." Phó Vãn bảo.

Ba cậu cũng chẳng hỏi tại sao Tề Diệp lại cõng cậu, ông chỉ quan tâm những lợi ích sẽ đạt được sau khi hai người kết hôn thỏa thuận thôi.

"Vậy em là gì? Cháu của anh à?"

"..." Phó Vãn câm nín.

Dù thế nào thì anh của cậu cũng là một người rất đáng tin.

Phó Vãn dựa đầu lên vai Tề Diệp, anh vô thức bước chậm lại. Bóng cây hằn trên mặt đất khẽ đung đưa, hai người cùng tắm dưới ánh trăng trên đoạn đường chẳng dài là bao này.

Lúc về đến phòng ngủ của Tề Diệp, bản gốc của ảnh chụp hồi chiều đã được gửi đến, bên studio hỏi hai người muốn chỉnh sửa thế nào.

Ảnh chụp đẹp lắm, bố cục gần như hoàn hảo, ánh sáng rất tốt, có thể tô đậm được bầu không khí ngọt ngào của bức ảnh. Trong bức ảnh ấy, ánh mắt của hai người họ hướng về phía nhau, tựa như một cặp tình nhân đích thực.

Đầu ngón tay của Tề Diệp khẽ vuốt ve gò má của Phó Vãn trong bức ảnh, anh vừa định nói mình vừa lòng rồi thì Phó Vãn lại gọi điện cho nhiếp ảnh gia.

"Chú ơi, chú có thể photoshop cho cháu cao tới một mét tám không? Dạ phải phải phải, chỉ cần thêm một centimet là được rồi ạ."

Tề Diệp: "..."

Tề Diệp duy trì khoảng cách an toàn với Phó Vãn, anh cúi đầu nhìn tin nhắn mới trên điện thoại của mình.

"Phó Tảo Tảo." Tề Diệp gọi.

Cục bông Phó Tảo Tảo to bự từ trên trời giáng xuống dính chặt lên lưng anh, không thể kéo ra nổi.

"Sao thế anh ơi?" Phó Vãn ôm cổ anh hỏi, "Em làm đồ án tốt nghiệp này."

Thôi vậy, Tề Diệp nghĩ thầm, để sáng mai rồi duy trì khoảng cách an toàn sau.

"Bà ngoại anh muốn gặp hai đứa mình, sáng mai chúng ta về nhà chính một chuyến, em thấy có được không?" Tề Diệp hỏi.

Phó Vãn: "Được chứ, tùy anh sắp xếp."

-

Sáng sớm hôm sau, bên nhà chính của nhà họ Tề kêu lái xe qua đón hai người họ. Đêm qua Phó Vãn thức khuya ơi là khuya để nghiên cứu về đồ án tốt nghiệp của mình, sáng nay cậu ngồi ở ghế sau, dựa vào người Tề Diệp, ngủ gà ngủ gật.

Tề Diệp nhìn Phó Vãn ngủ ngoan, anh vân vê đuôi tóc xám bạc của cậu mấy cái rồi đỡ cậu nằm gối lên đùi mình, để cậu ngủ thoải mái hơn.

Sau khi đến nhà chính, Tề Diệp bảo: "Em ngồi đây chờ anh một lát, anh đi kiếm xem có cái gì giúp em đi lại thuận tiện hơn không."

Phó Vãn gật gật đầu rồi ngồi chễm chệ lên ghế sofa. Cậu mới chơi game được một lát thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân đi về phía mình. Vốn tưởng là Tề Diệp, nhưng lúc Phó Vãn ngẩng đầu nhìn mới biết không phải.

Người đứng trước mặt nhìn khá cao, hắn mặc quần áo đen, có chút khí chất cao quý trời sinh của người nhà họ Tề. Nhưng nhìn hắn không được tự nhiên như Tề Diệp, có vẻ là chỉ cố làm màu thế thôi, Phó Vãn thấy mặt hắn hơi quen quen.

"Cậu muốn kết hôn với Tề Diệp?" Người mới tới hỏi.

Phó Vãn ừ một tiếng.

"Tại sao thế?" Người kia có vẻ shock lắm, "Tôi còn tưởng cậu nhằm vào tôi chứ?"

"Anh là ai?" Vừa mới hỏi dứt lời thì Phó Vãn đã nhớ ra.

Hình như cái tên mặc đồ đen xì xì này là anh họ của Tề Diệp. Hồi bọn họ vẫn đang học cấp hai, tên này không bằng được Tề Diệp nên kêu một đám người đi chặn đường anh.

Nhóc học sinh cấp hai Phó Vãn vừa nghe vậy đã tức sôi máu, cậu vác gậy chạy tới giúp anh mình. Lúc đó Tề Diệp mới đánh gục vài tên, Phó Vãn xông đến dữ quá, không kịp phanh lại nên cái gậy cậu đang cầm đập bốp vào người anh.

Đấy là lần Tề Diệp phải chịu tổn thương nặng nề nhất từ khi anh bắt đầu bước vào những cuộc đấu đá gia tộc.

"Tôi nhằm vào anh cái quỷ ấy." Phó Vãn càng nói càng tức, "Tôi còn chẳng quen biết gì anh."

"Phó Tảo Tảo." Tề Diệp đứng cách đó không xa, anh lên tiếng gọi, "Qua đây."

Phó Vãn nhảy lò cò qua.

Tề Diệp đưa tay đỡ lấy Phó Vãn, anh nhìn anh họ mình vẫn đang đứng cạnh ghế sofa, ném cho hắn một ánh mắt cảnh cáo.

Người kia nhún vai chẳng quan tâm lắm rồi quay lưng rời đi.

"Hai người vừa nói chuyện gì thế?" Tề Diệp hỏi.

Nói lâu như thế, đứng gần như vậy, vẻ mặt còn vi diệu đến mức đó, anh rất muốn biết.

Phó Vãn chẳng muốn nhắc lại chuyện mất mặt hồi cấp hai nữa, cậu né cái vấn đề này ra: "Không có gì đâu."

Tề Diệp cảm nhận được sự qua loa và giấu giếm trong lời Phó Vãn nói, lòng anh bỗng chùng xuống, tựa như bị rót cho một bình nước cốt chanh. Lúc này, Tề Diệp chẳng thể nói ra điều anh không vừa ý và những đắn đo trong lòng.

"Anh ta hơn tụi mình một lớp, tên là gì nhỉ? Tự dưng em không nhớ ra." Phó Vãn thuận miệng hỏi, "Hình như là..."

Hình như tên hắn ta rất sinh động thì phải.

"Tề Dị Quả*." Tề Diệp lạnh lùng đáp.

"..." Dòng suy nghĩ của Phó Vãn bị cắt ngang, cậu không nhớ ra nổi nữa.

"Không thì em gọi hắn là Tề Mạt Khảo* cũng được."

"Ôi đệch, anh lễ phép không vậy anh?" Phó Vãn hỏi, "Ít nhiều gì thì hắn cũng là anh họ anh mà."

*Tề Dị Quả đồng âm với trái kiwi, Tề Mạt Khảo đồng âm với thi cuối kỳ:))

Nhưng mà anh họ oan gia kia tên gì cũng không quan trọng, cậu chả quan tâm.

Tề Diệp không tìm được cái gì để Phó Vãn tự đi hết nên anh chỉ đành đỡ cậu thôi. Anh đỡ Phó Vãn đi về phía thư phòng của bà ngoại, vừa đỡ vừa cố gắng duy trì khoảng cách an toàn trong sạch.

Hôm nay Phó Vãn mệt mỏi rã rời, khóe mắt hơi đỏ, chân bước lại còn khập khiễng, cậu coi Tề Diệp như cái nạng, dựa hết cả lên người anh.

Vừa nhìn thấy hai người bước vào trong phòng, bà Tề hơi ngẩn người, sau đó bà trừng Tề Diệp một cái.

Tề Diệp đang ủ rũ không vui vì chuyện lúc nãy: "?"

Anh hơi có dự cảm chẳng lành.

Quả thực Phó Vãn rất được người lớn tuổi thích, cậu vừa hoạt bát vừa hiếu động, rất biết cách làm nóng bầu không khí, lúc nào cũng có thể tìm được chủ đề người lớn tuổi thích nghe.

Từ bé bà Tề đã thích Phó Vãn rồi, suốt ngày bảo Tề Diệp cho cậu thêm đồ ăn, chơi với cậu nhiều vào.

Trong lúc nói chuyện với bà ngoại của Tề Diệp, Phó Vãn tiện tay cầm ly cà phê ở trên bàn lên uống một ngụm nhỏ, uống xong rồi lại đặt ly về lại trước mặt Tề Diệp một cách cực kỳ tự nhiên.

Đây là thói quen nhỏ của cậu từ hồi học tiểu học tới giờ. Khi đó, cậu đi tới trường chẳng bao giờ mang bình nước theo đâu, dù sao thì cũng có Tề Diệp rồi mà.

Tề Diệp nhìn ly cà phê mới bị Phó Vãn nhấp một ngụm, anh cố gắng đè nén xúc động muốn cầm ly lên, không hiểu sao tâm trạng anh bỗng tốt lên rất nhiều.

"Đắng thế." Phó Vãn nhăn mặt, "Sao anh không cho thêm sữa?"

Trong không khí của phòng thoang thoảng hương cà phê, bởi vì đắng quá nên cậu mím chặt môi lại.

"Đây là cà phê đen không đường." Tề Diệp lặng lẽ kéo ly cà phê vào trong vòng an toàn của mình, "Uống nước táo ép của em đi."

"Anh à, em hơi buồn ngủ, cho em uống một ngụm để tỉnh táo đầu óc, nâng cao tinh thần." Phó Vãn thì thà thì thầm với anh, "Biết trước sẽ như này thì đêm qua em sẽ không làm lâu thế, ngồi nhiều quá đau hết cả lưng."

Ý Phó Vãn là cái idea tuyệt vời cho đồ án tốt nghiệp của cậu. Cậu thích thiết kế game lắm nên cứ đụng vào là lại quên hết giờ giấc.

Tề Diệp đáp lại cậu bằng một ánh mắt khinh bỉ. Anh muốn đạp cho Phó Vãn một cú lắm, nhưng anh không dám.

Sợ đá xong cái chân bị nứt xương của cậu sẽ gãy luôn.

"Vãn Vãn à." Bà Tề khe khẽ ho khan, "Bà luôn cho rằng hôn nhân thỏa thuận chỉ có thể là hợp tác thương mại thôi chứ không có tình cảm gì, sợ con tủi thân. Nhưng xem ra tình cảm của hai đứa con rất tốt, bà rất vui, chúng ta mau chóng sắp xếp để cử hành hôn lễ thôi."

"Dạ vâng, anh con tốt lắm ạ." Phó Vãn hùa theo.

"Ài, anh ơi." Cậu kéo kéo ống tay áo của Tề Diệp, xáp lại gần anh để nói chuyện riêng, "Thần kỳ ghê, tương tác giữa hai đứa mình thích hợp lắm ấy. Rõ là chúng ta chẳng làm gì cả mà ai cũng cảm thấy chúng ta giống người một nhà."

_ _ _