Kết Hôn Rồi Yêu

Chương 4




Toàn bộ người Đài Loan đều biết, đối với hôn lễ, ở Miền Nam coi trọng nhất là nghi thức quy củ, cũng phức tạp nhất và nhiều hạn chế nhất, cho nên hôn lễ của hai người cũng không ngoại lệ.

Thẩm gia vô cùng coi trọng lễ nghi, mà Trình gia, mặc dù không phảilà nhà đại phú quý, nhưng các thế hệ vẫn sống ở đây nên cũng thuần miềnNam, đối với kết hôn, cũng cho rằng là chuyện lớn nhất trong đời, khôngthể qua loa.

Vì vậy, hôn lễ của Trình Dịch Dương và Thẩm Kiều, thật là rất mệt mỏi, rất khổ cực, cũng rất nghiêm túc.

Tiệc cơ động (ai đến trước thì ăn trước) toàn bộ ba ngày ba đêm, tấtcả người than bạn bè đều trình diện, hai nhà đều sống theo kiểu truyềnthống, bất luận bản thânThẩm Kiều có phóng khoáng, tân tiến đến cỡ nào,nhưng đây là miền Nam, hôn lễ của cô tất nhiên là theo kiểu truyền thống Trung Quốc.

Lần đầu tiên trong đời mặc áo cưới truyền thống màu đỏ, đường mayhạng nhất, tơ lụa xinh đẹp. Một đóa hoa mẫu đơn to tinh tế được thêu chỉ vàng trên áo, thật là bộ áo cưới đẹp đẽ, vừa vặn với người cô, làm nổibật lên những ưu thế trên vóc người cô. Cái áo ôm trọn bộ ngực đầy đặn,làm nổi lên vòng eo nhỏ nhắn như nhành liễu chưa đầy một nắm tay, đôichân thẳng tắp, mang giày cao gót nhỏ, tuy cổ điển nhưng khí chất cuồngdã không thể kìm nén được, vẻ đẹp của cô khiến cho người mở mắt khôngra.

Trước kia người ta nói, khi mặc áo cưới, yêu cầu đối với dáng người là cao nhất, lời này thật là tương đối có đạo lý.

Mái tóc quăn của cô được búi thành một búi xinh đẹp, vì cô phản đốikịch liệt nên không đeo cả đầu hoa đáng sợ mà chỉ dùng một dây trân châu cài lên, nhưng phong thái của cô dù thế nào cũng không giấu được. Côvừa đi ra ngoài, mọi người đã nhìn chăm chú.

Đợi mọi người khôi phục lại tinh thần, những người đàn ông liền lớntiếng true chọc Trình Dịch Dương, nói hắn cưới được một người vợ xinhđẹp như vậy thật là có phúc, mà phụ nữ thì ánh mắt phức tạp, không biếtnên nói là hâm mộ hay ghen tỵ.

Mà Trình Dịch Dương vẫn là mang theo nụ cười thản nhiên, hàn huyên với mọi người, lễ độ và hơn nữa có chừng mực.

Bị nhiều người chăm chú nhìn, Thẩm Kiều cũng có thể trấn định tựnhiên, dù sao, từ nhỏ đến lớn, bởi vì dung mạo mình, cô cũng đã quen với việc bị chú ý, nhưng mà tới hôm nay, cô phát hiện mình có chút khôngchịu nổi ánh mắt của Trình Dịch Dương.

Ánh mắt của hắn, vốn đặc biệt đen nhánh, mà hôm nay thêm thâm thúyphát sáng, ánh mắt hắn nhìn cô nghiêm túc hơn nữa nóng bỏng, ánh mắtsáng quắc, cô thậm chí khoa trương đến mức cảm thấy ánh mắt hắn mangtheo nhiệt độ, cái loại nhiệt độ đó sẽ thiêu đốt cô làm cho cô cúi đầukhông dám nhìn.

Mời rượu, mỉm cười suốt cả ngày, bộ mặt của cô cũng sắp cứng đờ, tửulượng khá hơn nữa, có pha nhiều nước hơn nữa, cô cũng sắp chịu khôngnổi, thay ba bộ lễ phục, chân đứng cũng mau tê rần. Ban đầu, nên lén điđăng ký thì hơn, hiện tại làm như thế này thật là mệt chết người, muốnđòi mạng.

Mười tiếng trôi qua, tuy quen đi giày cao gót nhưng Thẩm Kiều đã thấy bắp chân đau nhức đến rút gân, thắt lưng run run đứng bên cạnh TìnhDịch Dương cầm ly rượu. Một bàn toàn đàn ông, nghe nói đều là đồngnghiệp của hắn, mỗi một người đều là thân thể cường tráng, bộ dạng caolớn uy mãnh, bây giờ là như thế nào vậy, làm Kiểm sát còn phải chọn vócngười sao?

"A Dương, cuối cùng thì tên tiểu tử như cậu cũng làm được rồi, âmthầm cưới được vợ xinh đẹp như vậy." Một tên mắt đào hoa cười, vỗ vỗ bảvai Trình Dịch Dương, trong giọng nói nồng đậm đắc ý trêu chọc: "Khótrách ban đầu nhiều người nói muốn giới thiệu cho cậu, cậu đều cự tuyệt, ngay cả Tư Đồ..."

"Phương Nhĩ Chính, nếu như mà mình không có nhớ lầm, hôm nay hình như là cậu đang làm nhiệm vụ." Trình Dịch Dương nhàn nhạt cắt đứt lời củahắn.

"Yên tâm, yên tâm, toàn bộ trấn người nào không biết hôm nay là ngàyTrình Đại Kiểm sát Trưởng của chúng ta thành thân, không có việc gì cũng sẽ chạy tới uống rượu dính chút khí mừng, ngay cả côn đồ trấn trên đềunói mấy ngày nay nhất định phải cho Kiểm sát Trưởng Trình mặt mũi,khônglàm khó chuyện gì, cho nên việc mình tới nơi này hoàn toàn không có ảnhhưởng." Phương Nhĩ Chính cười.

Thẩm Kiều phát hiện Phương Nhĩ Chính cười khóe mắt có mấy nếp nhăn mờ làm cho khuôn mặt tuấn tú của hắn mang mấy phần trẻ con ngây thơ. Người đàn ông này nhất định là cười vô cùng đáng yêu.

"Thẩm Kiều, đây là tiểu đội trưởng đồn cảnh sát ở trấn trên, Phương Nhĩ Chính." Trình Dịch Dương khẽ nắm vai cô giới thiệu.

Bàn tay theo lưng cô đi xuống, cánh tay mạnh mẽ đỡ hông, giảm bớt áplực của chân khiến cho cô len lén thở phào một cái, sau đó, mềm mại cười một tiếng, "Phương đội trưởng, cảm ơn anh đã đến."

Nhất thời bốn phía kinh diễm, tất cả mọi người nhìn cô nở nụ cườirạng rỡ cảm thán không thôi, cái tên Trình Dịch Dương này chỉ có ăn babát cơm công, thế mà cưới được một mỹ nhân như hoa như ngọc về làm vợ.

"Ha ha, về sau sẽ phải gọi cô là chị dâu rồi, chị dâu, cô nhớ phảichăm sóc Trình kiểm sát của chúng tôi thật nhiều đó nha." Phương NhĩChính mập mờ nhíu mày làm những người ngồi cùng bàn khác ồn ào lên.

"Chỉ sợ chưa kịp chiếu cố, A Dương đã không chịu nổi."

"A Dương, sau này cậu bắt tội phạm sợ rằng không dễ dàng như thế, bởi vì chân sẽ nhũn ra không chạy nổi."

Cả bàn đều cười lớn, cười ý vị sâu xa.

Có chút mất khống chế, đàn ông bàn này dù sao cũng là bạn tốt trongquân, dù sao cũng là đội cảnh sát anh kiệt, tất cả đều là người khôngcâu nệ tiểu tiết, uống một chút rượu sẽ rất dễ dàng ồn ào.

Thẩm Kiều vẫn cười, tự tin lại rực rỡ, giống như hoàn toàn không đểlời giễu cợt ở trong lòng. Cô đã có nghe mẹ đề cập tới, Trình Dịch Dương mặc dù là kiểm sát nhưng thường được bạn tốt nhờ giúp đỡ, làm việc chođội cảnh sát.

Trình Dịch Dương nhíu nhíu mày, nhanh chóng giới thiệu những ngườikhác trên bàn, mời rượu xong, nghe các nam nhân nói "Chị dâu gặp lại!"rồi rời bàn.

Cứ như vậy, cả buổi tối, rượu uống vào trong bụng gấp mấy lần so vớithức ăn, nếu như không có Trình Dịch Dương ôm hông, cô hoài nghi mình có thể nằm co quắp trên mặt đất.

Rốt cuộc, tiệc mừng kết thúc, tiễn những người đang la hét muốn náođộng phòng xong, Trình Dịch Dương lái xe đưa cô đến nhà của họ.

Nơi này cô đã đến một lần, Trình gia không phải là người quá nhiềutiền, mà tiền lương của Trình Dịch Dương là tiền lương của kiểm sáttrưởng, không tính là thấp nhưng cũng không thể tiêu xài phung phí. Ngôi nhà ba tầng này là loại nhà điển hình trong trấn, có nóc nhà bằng kínhđể ngắm trời, có tường gạch cao chừng hai mét màu xám tro vậy quanh, sau khi đi vào là một mảng sân cỏ ướt át, những cây hương nhãn cao lớn nhẹnhàng lay động trong màn đêm, trong sân là những viên đá cuội khéo léolát thành con đường thông đến tận cửa.

Cửa lớn thật dày mở ra, đồ đạc trong phòng bày rất trật tự hiện ratrước mắt họ. Căn nhà này nửa năm trước Trình Dịch Dương mua từ bạn tốt, vì người bạn đó muốn di dân nên chuyển nhượng căn nhà với giá tiền ưuđãi, ngay cả cây hương nhãn trong vườn đều cho hắn.

Trình Dịch Dương không phải sửa sang căn nhà nhiều, cứ duy trì bộ dạng này.

Bắt đầu từ cửa là sàn nhà trơn bóng bằng gỗ tếch, gian phòng không có cố ý làm khu cách, thông nhau, cách phòng là cửa đẩy trượt. Lầu một làphòng khách và phòng bếp, lầu hai là phòng ở, lầu ba trước mắt chỉ đểmột ít đồ không dung đến. Tổng thể mà nói, căn nhà thiết kế vô cùng đơngiản, không có dư thừa.

"Về sau, em muốn làm thế nào là tùy em." Hắn buông lỏng cà vạt, tựa vào mặt tường, nhìn cô.

Trong bữa tiệc tối, cô thay một bộ đầm màu hồng, cho dù trang điểm nhạt đi vẫn xinh đẹp như cũ, không thay đổi được.

"Ừm." Thẩm Kiều cúi đầu, thật không dám nhìn hắn, hiện tại chỉ có hai người một chỗ, cô cảm thấy không được tự nhiên. Nguyên nhân, chỉ là bởi vì cô chợt phát hiện dáng dấp Trình Dịch Dương thật ra thì đúng là khátốt.

Mày kiếm, đôi mắt sáng, sống mũi lại cao, đường cong đôi môi rõ ràng. Hôm nay hắn mặc lễ phục chính thức, cho dù ngực cài đóa hoa chú rểtrông có phần buồn cười nhưng khí chất toàn thân thì lại tự nhiên phátra hơi thở nam tử hán, cường liệt làm cho người ta không thể không chúý, da hắn bị ánh nắng mặt trời của miền Nam phơi thành màu đồng càngtăng thêm mỵ lực.

Quen biết nhiều năm như vậy, lần đầu cô phát hiện ra Trình Dịch Dương thật đúng là rất có lực hút.

"Em lên đi tắm trước đi, hôm nay đã mệt mỏi cả ngày." Hắn vuốt vuốtsống mũi, khẽ nhíu mày, đi qua mấy vòng khiến hắn có chút say.

"Vâng." Vừa đúng nói trúng điều cô cần nhất, cô liên tục gật đầu, cất bước đi lên lầu.

Từ phòng tắm bốc hơi mù mịt đi ra ngoài, Thẩm Kiều mặc váy ngủ haidây tinh tế màu lam nhạt bằng tơ tằm, vải vóc mát mẻ, cô đã tẩy trang để cho da mình thoáng khí.

Cô đi tới bên cửa sổ, mở cánh cửa thật to ra, gió lạnh ban đêm thổiqua, khiến thân thể tắm xong cảm thấy rất là nhẹ nhàng khoan khoái. Dùng khăn lông nhẹ nhàng lau nước trên tóc ướt, nhắm hai mắt, hưởng thụ giónhẹ quất vào mặt.

Mười giờ tối ở nước Mĩ, ban đêm vẫn chỉ vừa mới bắt đầu. Nhưng ở chỗnày, trấn nhỏ với truyền thống và hiện đại kết hợp với nhau, cư dântrong trấn cũng đã tiến vào mộng đẹp. Những ngọn đèn lấm tấm lóng lánh ở phía xa, côn trùng cất tiếng kêu vang, gió nhẹ thổi qua làm tiếng lácây xào xạc, đây là âm thanh mê người của tự nhiên.

Thẩm Kiều không biết mình có bao nhiêu năm không hưởng thụ không khítĩnh mật yên bình này rồi. Hàng năm đều đi đi về về ở Đài Loan, về đếnnhà là mệt mỏi ngã lưng nằm ngủ, chưa từng tỷ mỷ hưởng thụ không khí ởđây.

Cô xoay người đi tới trước bàn trang điểm, cô đã mang theo đống chaichai lọ lọ của mình tới đây. Cô thoải mái tiến hành công việc bảo dưỡngtrước khi ngủ, nước làm trắng da, kem dưỡng, một tầng, một tầng khiếnlàn da vốn được bảo dưỡng hoàn mỹ càng trở nên mềm mại. Ai nói trời sinh xinh đẹp thì không cần bảo dưỡng? Thẩm Kiều cô trước giờ vẫn vô cùngyêu bản thân mình, bất luận thế nào nhất định phải chăm sóc thân thể của mình thỏa đáng.

Đợi cô dưỡng da xong, quay người lại chợt thấy ra trải giường mangmàu đỏ vui mừng mới nghĩ đến chồng của cô, Trình Dịch Dương vẫn chưa trở về phòng.

Kỳ quái, hắn đi nơi nào?

Đang suy nghĩ, cửa phòng ngủ bị nhẹ nhàng gõ hai cái, sau đó được đẩy ra. Tiến vào, là người mặc áo choàng tắm màu đen.

Tóc của hắn cắt rất ngắn, mang theo cảm giác khỏe mạnh, tôn lên khuôn mặt ngăm đen cứng rắn, ánh mắt yên tĩnh, không lâu sau áo choàng rộngmở lộ ra lồng ngực rắn chắc, mang theo một loại hơi thở nam tử hán mãnhliệt, mà cô thậm chí đã thấy cơ bắp nổi lên khi cổ áo choàng còn chưa mở cô.

Hắn tắm rửa rồi, một mùi vị xà bông tắm nhàn nhạt từ trên người hắntruyền đến, nhẹ nhàng khoan khoái dễ ngửi giống như vùng quê bên ngoàikia, vóc người của hắn tốt vô cùng, bả vai vừa rộng lại dày. Cánh taycường tráng có lực, eo bền chắc bụng bằng phẳng, trên đùi đều là bắpthịt rắn chắc. Hắn nhất định là người nhiệt tình vận động, nếu không sẽkhông có vóc người đẹp kinh người như thế.

Thẩm Kiều nhẹ nhàng nắm lấy làn váy, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ mátmẻ bên trong phòng trở nên nóng lên. Cô cho tới bây giờ, mới ý thức, đây là đêm tân hôn của hai người. Mà hắn, từ vừa mới bắt đầu cũng đã tỏ rõ, cái hắn muốn là một hôn nhân thứ thiệt, nói cách khác, bọn họ sẽ lêngiường.

Lên giường!

Cô hít một hơi thật sâu, tự nói với mình là một cô gái thành thục,đối với chút chuyện này, phải hiểu rõ vô cùng, không nên cảm thấy sợhãi. Hôn nhân mang tới quan hệ thân mật, là tất nhiên cũng là bắt buộc,không cần khẩn trương.

Nhưng, cô thật là khẩn trương, khẩn trương muốn chết.

Người đàn ông này là Trình Dịch Dương, từ lúc mười tám tuổi cô biếthắn, toàn bộ bảy năm, cô cho tới bây giờ đều xem hắn như là một ngườianh trai, chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày sẽ lên giường cùng hắn,trời à! Cô hít một hơi ở trong lòng lần nữa, muốn để cho mình tỉnh táolại, trái tim của cô không nên đập nhanh như vậy, cô có thể làm được.

Hắn đứng ở nơi đó, nhìn thấy gò má cô càng ngày càng trở nên đỏ, càng ngày càng tươi đẹp, hắn hoài nghi, đỏ nữa mạch máu của cô sẽ vỡ ra. Hắn vươn tay, bàn tay bền chắc có lực.

Cô ngây ngốc nhìn tay hắn, "Làm, làm cái gì?"

"Đưa tay cho anh."

Giọng điệu của hắn vô cùng dịu dàng, kỳ lạ là lại có thể làm dịu đithần kinh căng thẳng của cô. Bàn tay nhỏ bé mềm mại từ từ đưa lên phíatrước, mãi cho đến bỏ vào lòng bàn tay của hắn, hắn ngăm đen, cô trắngnoãn, hắn rộng rãi, cô yếu đuối, nhưng lại vô cùng hợp, giống như bọn họ trời sanh nên nắm tay như vậy.

Hắn kéo cô ra ngoài.

"Chúng ta đi nơi nào?" Bị hành động của hắn làm mơ hồ, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn để cho hắn dẫn đi.

Hắn không có trả lời cô, chẳng qua là mang cô đi ra khỏi phòng, vòng qua, đi lên lầu ba.

Hửm, hắn không phải nói lầu ba không có gì cả, chẳng qua là để một chút đồ không dùng đến sao? Sao lại tới nơi này?

Hắn dắt cô đi thẳng đến cuối, lại lên ba bậc thang, đẩy ra cánh cửa tận cùng bên trong.

"Nơi này..." Cô kinh ngạc nhìn tất cả trong phòng, thật là làm cho người sợ hãi không dứt.

Gian phòng cũng không rộng lắm, thật ra thì nên tính là một cái gácnho nhỏ. Nhưng điều đặc biệt chính là trên nóc không phải lợp mái, mà là dùng thủy tinh làm thành mái, không mở đèn, ánh trăng nhàn nhạt thànhvật duy nhất chiếu sáng trong phòng.

Chính giữa gian phòng là giường lớn, ga trải giường trắng noãn mềm mại hiện lên ánh sáng mông lung dưới ánh trăng.

Không có trang trí dư thừa, trong phòng cũng chỉ có một giường lớn mà thôi, nhưng lại làm cho cô cảm thấy thật là đẹp, thật mê người.

Hắn nắm tay cô đi đến giường lớn, buông tay cô ra rồi lên giường, vỗ nhẹ đệm giường mềm mại: "Đi lên."

Cô không có hơi sức để đùa bỡn vô vị, cũng nằm lên theo hắn, hắn vươn tay ôm cô vào ngực, thân thể của cô theo tính phản xạ cứng đờ, một hồilâu, hắn cũng không có nhúc nhích, chẳng qua là ôm cô. Từ từ, cô thanhtĩnh lại, nằm ở trước ngực của hắn, gương mặt nép vào ngực hắn, nghetiếng tim đập trong ngực của hắn, khỏe mạnh mà cường tráng.

"Em xem." Giọng trầm thấp của hắn vang lên trong phòng yên tĩnh.

Cô ngẩng đầu nhìn lên theo ý hắn, sau đó, hô hấp ngừng lại. Trên đỉnh đầu, đều là những ngôi sao rực rỡ, một ngôi một ngôi, chấm nhỏ trongsuốt và xinh đẹp sáng trầm trầm trong màn đêm, vô cùng rõ ràng, hệ ngânhà mênh mông, cứ như vậy chiếu xuống trước mắt cô.

Cô không biết đã bao nhiêu năm, không được ngắm sao đẹp như vậy, hiện tại đô thị đang phát triển vô cùng nhanh, muốn ngắm sao thì thật làkhó. Coi như thỉnh thoảng thấy, cũng chỉ là một hoặc hai ngôi sao ảm đạm không ánh sáng, nhưng ở nơi này, lại có sao lập lòe, sáng loáng. Xinhđẹp đến làm cho người ta muốn đưa tay hái xuống vuốt vuốt. Khó trách LýBạch Đường triều muốn bay lên trời cao cùng sao, cảnh đẹp như thế làmcho lòng người sinh tham lam, hận không thể ôm vào trong ngực độc chiếm.

Hắn nhìn vẻ mặt mê man trước cảnh đẹp của cô, suy nghĩ phập phồng,xem ra, tối nay sắp xếp như vậy là chính xác. Vốn là hắn cho rằng đêmtân hôn, cô sẽ không quá mức căng thẳng, nhưng tiệc rượu tối nay khi cônghe được những lời trêu chọc của bạn tốt vẻ mặt liền mất tự nhiên, hắnchợt hiểu là cô sẽ căng thẳng.

Vì vậy, mới vừa tắm xong, hắn đã tới nơi này bố trí một chút.

Điều này quả nhiên hữu hiệu, nhìn cô hiện tại toàn thân thanh tĩnh lại, ngắm sao trên trời, hắn đã cảm thấy rất thỏa mãn.

"Thật xinh đẹp." Cô quay đầu nhìn về hắn, trên mặt mang nụ cười rạngrỡ, sau đó, bị tròng mắt thâm thúy của hắn chiếm lấy không thể nào rờiđi được nữa

Hắn nhìn cô, nghiêm túc mà chuyên chú, dần dần, trong tròng mắt đennhánh của hắn dấy lên hai ngọn lửa, gương mặt của hắn, cúi xuống cô.

Cô biết hắn muốn làm cái gì, nhưng cô lại giống như nhập ma, toàn thân bất động, chỉ nhìn hắn.

Bờ môi của hắn chạm vào cô, mới bắt đầu, chỉ là chậm rãi lướt qua,giống như cánh bướm vỗ nhẹ. Môi cô bị hôn cảm thấy ngứa một chút, tê tê, sau đó, lực đạo của hắn tăng cường, tách ra môi của cô, tìm tòi đi vào.

Mút, đảo lên, bàn tay của hắn vuốt ve gò má mềm mại, cô bắt đầu muốnngất xỉu, cả người giống như mềm thành một bãi nước, mặc hắn bừa bãi nắm lấy.

Dây áo bị hắn kéo xuống, cảnh xuân sắc nửa ẩn nửa hiện ra trước mắthắn. Hôn sâu, vuốt ve, tất cả đều vô cùng tự nhiên. Như nước chảy từ từ, ngực đẫy đà bị hắn nắm trong lòng bàn tay, hôn lên, xoa nắn, ngậm lấyviên châu ngọc.

Ngón tay lẻn vào nơi tư mật của cô, nơi đó đã tràn nước dào dạt, ngón tay mang vết chai của hắn trơn vào. Đâm vào, nhẹ nhàng nâng lên, dòvuốt đóa hoa của cô.

Cô nóng rực mà chặt chẽ, hoa thịt non nớt xông tới, bọc lại ngón taycủa hắn, thật là khó vào trong. Nhưng thân thể cô rất nhạy cảm, theo hắn kiên nhẫn trêu đùa, mật dịch tiết ra càng nhiều, trong không khí trànngập mùi động tình nhàn nhạt.

Ngọt ngào mà mập mờ.

Cô thở gấp, than nhẹ, như khúc nhạc tuyệt diệu, thanh âm phả vào lỗtai hắn, thân thể dâng lên màu hồng phấn mê người, ngón tay ra vào kèmtheo tiếng nước khiến cho cô lên cao triều lần đầu tiên.

Mãnh liệt, kích thích, co rút, nặng nề thở gấp.

Thân thể trần truồng của hắn đè ở trên người cô, bắp đùi cường trángtách hai chân cô ra, bàn tay vuốt ve ở gò má, đôi môi khẽ cắn nhẹ ở vành tai trắng noãn: "Em thích nhanh hay chậm một chút, hửm?"

"..."

Cô mờ mịt nhìn hắn, ánh mắt ướt át, tơ tình đâng lên, cao triều đánhthẳng vào trực tiếp quá mức, khiến cho cô đến bây giờ vẫn không hồi được thần trí.

Nhìn thần sắc ngây thơ mà tuyệt diễm của cô, hắn bất đắc dĩ thở dài, "Thôi." Còn hỏi gì nữa?

Đưa tay cầm dục vọng kích động đến trướng đau của mình chống đỡ nơimềm mại của cô, cảm giác mịn màng, khiến cho hắn kích động, đầu khổng lồ đảo qua đảo lại dính đầy nước xuân ở giữa chân cô.

Cô khẽ cắn môi, cảm giác được nguy hiểm đang ở nơi đó, chống lại nơinhu ngược và mẫn cảm nhất, cô bắt đầu kinh hoảng, muốn giãy giụa...

Hắn cúi đầu, đôi môi mạnh mẽ chặn cô lại, đầu lưỡi linh hoạt nặng nềtiến vào ma sát, hắn thoáng nâng cái mông kiện mỹ rắn chắc lên, vật đứng thẳng đảo qua một cái ở giữa đùi cô, tìm được lối vào, trực tiếp vàosâu.

H 18+

Mau, mạnh mẽ, chuẩn xác!

Trong nháy mắt, lưỡi dao thô đã vào tận gốc!

"A..." Toàn thân cô cứng ngắc, kêu đau, hàm răng dùng sức cắn, mùi máu tươi ngai ngái tràn ra khắp môi hai người.

Hắn hít một hơi, rời môi cô, không để ý vết thương trên môi, nhẹgiọng dụ dỗ ở bên tai cô: "Bảo bối, thả lỏng một chút, em như vậy, anhsẽ điên mất."

Cô thật chặt đòi mạng, đi vào, tầng tầng thịt non kia lập tức xôngtới, xoắn lấy hắn thiếu chút nữa mất thể diện mà phun ra ngoài, hắn vộivã ổn định tâm thần, bàn tay ôm hông cô, không để cho cô kẹp chặt nhưvậy.

Chỉ là, không được, hô hấp của cô trở nên trầm trọng, trong khônggian vang lên tiếng rên rỉ nho nhỏ, hoa thịt theo mỗi lần hô hấp của cômà càng xoắn lấy hắn, bức bách hắn phải phun thứ kia vào cơ thể cô. Nước mắt chảy ra, đưa tay đấm mạnh vai hắn, không muốn phối hợp với hắn, cốgiãy dụa đẩy hắn để thoát ra.

"Không nên cử động!" Hắn trầm giọng ra lệnh, hơi thở thô gấp.

Nhưng cô căn bản không nghe lời, liều mạng lắc lắc, khó chịu muốn chết.

Cánh tay dùng sức, cố định cô đang giãy dụa lung tung, hắn khẽ cúi đầu, chợt ngẩn người.

Trong phòng không có mở đèn lớn, nhưng hôm nay là ngày mười bảy,trăng sáng vừa lớn vừa tròn, không có mây phủ, ánh sáng chiếu thẳngxuống, thị lực của hắn tốt vô cùng, tốt đến có thể nhìn thấy rõ ràng,những tơ máu đỏ tươi theo vật tráng kiện của hắn chảy xuống ra giường,loang ra mấy dấu lạc hồng.

Hắn đang trong cơ thể cô, vừa chặt vừa nóng, nét mặt của cô thống khổ vạn phần, hắn không phải đứa ngốc, trong nháy mắt đó hắn hiểu được rồi.

Trời ạ, cô vẫn còn...

"Bảo bối, anh rất xin lỗi, thật xin lỗi." Nụ hôn áy náy mà dịu dàng,từng cái từng cái rơi xuống khuôn mặt đau đến vặn vẹo: "Em nên nói choanh biết, anh không biết như vậy... Thật là đáng chết!"

Cánh tay hắn dùng sức ôm lấy thân thể cô để trấn an, dù sao cũng đãbị thương, hiện tại muốn hắn dừng lại là điều không thể. Hắn chỉ có thểtận lực giảm thấp tổn thương cho cô.

"Em không muốn làm, thật là đau, thật sự rất đau." Cô nức nở, chưabao giờ biết mình sẽ yếu ớt như vậy, cô rất ít rơi lệ, thế nhưng thờiđiểm này không biết vì sao nữa, chỉ muốn khóc trước mặt hắn, nửa là oángiận nửa là tức giận, nửa là làm nũng nửa là luống cuống.

Cô hoảng loạn giãy dụa vô phương, khiến hoa thịt trong cơ thể co rútnhanh xoắn lại càng thêm lợi hại, hắn cũng thở gấp, thật sự nhịn khôngkích thích như vậy, kéo hai chân trắng noãn của cô mở ra thêm, khẽ nângthân rút ra một chút, chưa kịp lấy sức thì hắn lại nặng nề vào sâu.

"A!" Cô thét lên, đẩy hắn lại bị hắn làm cho đau hơn, thân thể khó chịu muốn chết.

Hắn không để ý tới kháng cự của cô, dù sao, cũng sẽ phải trải qua một hồi đau. Bàn tay đã nắm được bàn tay nhỏ bé của cô, cố định trên đỉnhđầu, đôi môi tìm được đầu vú cứng rắn ngạo nghễ ưỡn lên, ngậm vào trongmiệng mút, chà xát, động tác phía dưới không chịu chậm lại ngược lại tốc độ ngày càng mau.

Đau đớn bén nhọn từ nơi bộ vị đang kết hợp với nhau truyền đến, côkêu đau, muốn tránh thoát, nhưng lại bị hắn giữ chặt, một tia cũng không động đậy được. Thân thể hắn nặng nề đè trên người cô, hai chân bị buộcmở rộng, tiếp nhận hắn ra vào, mỗi lần một sâu, đều là lực đạo mười phần không có thu lại, vào sâu rồi lại rút ra, mồ hôi không ngừng nhiễm lênlàn da cô, bên má đẹp bị nhiễm ướt, tóc dính vào khuôn mặt.

Thân thể không nhúc nhích được, bị người đàn ông này chặt chẽ đè ởphía dưới, thừa nhận công kích mãnh liệt của hắn, cô căn bản chịu khôngđược bao lâu, liền thua trận, cắn môi, nghĩ tới, lại chịu đựng một hồi,sẽ có thể kết thúc.

Nhưng mà, từ từ theo động tác của hắn, một loại khoái cảm chìm nhộttừ trong thân thể xông lên, lúc ban đầu là một chút, từ từ tăng lên, nữa sau lại cuốn lấy nhấn chìm cô như lũ.

Tiếng rên rỉ khàn khàn, trong thống khổ xen lẫn vui vẻ, chỗ hoa huyệt sâu không ngừng chảy ra nước dịch, bắn ra bốn phía theo động tác kịchliệt của hắn.

Đau, vẫn còn đau, nhưng mà cảm giác khoái cảm lại cực kỳ mãnh liệt.Cảm giác đau và vui thích quá mức xa lạ, cường độ lại quá mạnh, cô tộtcùng thét lên lần nữa, nức nở, thân thể cong lên, ôm thật chặt lấy bảvai bền chắc của hắn, móng tay trong suốt khảm sâu vào lưng hắn thànhnhững vết dài màu đỏ.

Cái loại cảm giác hơi đau kích thích đến hắn, hắn liền điên cuồng đèchặt cô lên giường, ở giữa hai đùi cô, vật cực đại lại tiếp tục chuyểnđộng, nhanh tiến lên, đánh sâu vào thân thể cô, tần số càng tăng, lựcđạo càng mạnh.

"Đừng, làm ơn, dừng... Dừng lại..." Cô khóc, đáng thương cầu xin hắn ở dưới thân hắn, sự liều mạng tựa như điên cuồng này hù cô sợ, thân thểkịch liệt vui thích cũng rung động đến cô, lập tức cô không tiếp thu nổi kích tình như vậy, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.

Không biết đã trải qua bao lâu, cũng không biết chính mình bị đẩy lên cao rồi kéo xuống như vậy bao nhiêu lần, rút cục hắn hung hăng đi sâuvào, hắn cau mày toàn thân cứng đờ phía trên cô, hơi thở thô gấp, chốngđỡ ở nơi sâu nhất của cô.

Cô cảm giác được một chất nóng mạnh mẽ bắn đầy vào trong cơ thể, sau đó gân cốt mềm yếu, toàn thân vô lực.

Nhắm mắt lại, nặng nề thở gấp, thì ra là, đây chính là thân mật giữavợ chồng, thật sự rất đáng sợ, thật là đáng sợ. Hắn đè ở trên người cô,thân thể nặng nề làm cô hít thở không thông. Thừa nhận sức nặng như vậyrõ ràng nên cảm thấy không thoải mái, nhưng một loại cảm giác thỏa mãnkỳ quái lại tràn đầy trái tim.

Thân thể mệt quá, thật mềm.

Cảm thấy hắn rời khỏi, sức nặng trên người biến mất, tiếp đó hắn ômcô vào trong ngực, gương mặt của cô gối vào cơ ngực bóng loáng của hắn,từ từ đi vào giấc ngủ...