Ông ta xém chút nữa ngã quỵ, Hiệu trưởng của trường cách đó không xa, buồn bực đỡ trán.
Ông ta hối hả đứng dậy, Cố Tĩnh Trạch lặng lẽ nhìn, tay kia vẫn đang che chở Lâm Triệt, “Có chuyện gì xảy ra?”
“Thầy….… Thầy……” Thầy Hồ nóng nảy muốn nhận lỗi, khuôn mặt đỏ bừng, có vẻ rất chật vật khó xử.
Cố Tĩnh Trạch nói, “Tôi là vì quan tâm Tiểu Triệt, mới đến quý trường học tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường, muốn ôn lại kỷ niệm lúc xưa Tiểu Triệt còn ấu thơ, thật không ngờ các người lại dám hù dọa cô ấy sợ hãi như thế này.”
Hiệu trưởng vội vàng đến đẩy thầy Hồ đang ngắc ngứ ra sau, cung kính nhận lỗi với Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt, “Giám đốc Cố ơi giám đốc Cố, là ông ta không cẩn thận, vô tình ngã xuống, không phải cố ý. Là chúng tôi không chuẩn bị tốt, ngài xem ông ta đã hơn bốn mươi tuổi rồi, thân thể cũng không còn tốt nữa……”
“Tôi mặc kệ ông ta già, yếu, bệnh, tật, ông ta cũng đã làm Lâm Triệt sợ hãi!”
Khuôn mặt Hiệu trưởng lập tức xám tro, xoay người ra lệnh, “Đưa ông ta đi.”
Sau đó nói với Cố Tĩnh Trạch, “Chuyện này chúng tôi nhất định nghiêm túc xử lý, khẳng định sẽ kỷ luật ông ta thích đáng.”
Cố Tĩnh Trạch một tay che chở Lâm Triệt, thật lâu sau mới nhàn nhạt gật đầu, “Tốt, nếu kỷ niệm ngày thành lập trường là ngày lành, chúng tôi cũng không muốn gây phiền toái, chỉ là người như vậy, tôi không muốn gặp thêm lần nữa.”
“Vâng vâng vâng, nhất định, nhất định.”
Hiệu trưởng tranh trước nói, “Ngài xem bên kia là hội trường nhỏ của trường chúng tôi, năm đó Lâm Triệt học tập hẳn là xem qua diễn xuất ở nơi đó, mang kiến trúc cổ xưa nhất của trường học……”
Đoàn người tiếp tục tiến đến trước, vừa đi vừa tham quan.
Mặt sau mọi người nhìn thấy có người bị mang đi, trong lòng đều hiểu rõ lí do xôn xao bàn tán.
“Thầy Hồ này cũng là bị trừng phạt đúng tội, lúc trước thu tiền không ít, lại còn tham lam, xấu tính, còn được bầu làm nhà giáo ưu tú.”
“Mấu chốt là, lúc trước đã từng khi dễ Lâm Triệt rất nhiều lần.”
“Đây không phải là bởi Lâm Triệt thành đạt, mang theo chỗ dựa vững chắc đến giúp cô ta trả thù đi.”
“Trường học sao lại sợ anh ta như vậy, chỉ cần nhíu mày đã có thể khiến người khác bị lôi đi.”
“Đó là bởi vì nếu anh ta động tay vào, trường học còn có thể mở cửa nhận học sinh sao?”
“Cố Tĩnh Trạch cũng thật là bá đạo, kiêu căng.”
“Còn không phải do nhà người ta có đủ thực lực để kiêu căng!”
“Tóm lại Cố Tĩnh Trạch thật là quá lợi hại, Lâm Triệt làm sao lại tốt số, vớ được Cố Tĩnh Trạch, trở nên vinh quang đến thế.”
Tất cả mọi người đều hướng về hướng này hâm mộ nhìn Cố Tĩnh Trạch rời đi.
Lâm Triệt tuy rằng tiếp thu chuyển biến rất chậm, nhưng nhìn qua Cố Tĩnh Trạch, cũng sớm thấu rõ dụng ý của anh.
Chờ sau khi tham quan gần hết, Cố Tĩnh Trạch mới bảo để lại không gian riêng cho hai người cùng nhau đi, cũng vừa để ngắm lại khung cảnh của trường học.
Mọi người đã đi xa, Lâm Triệt mới dám trộm nhìn Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch nói, “Điều kiện trường của em cũng không tồi.”
Lâm Triệt nhìn nơi xa, gật đầu, “Đúng vậy, tuy rằng không lớn, nhưng rốt cuộc cũng là trường học có thâm niên, trước kia em vẫn thường qua bên kia nghịch nước, cùng Thẩm thản nhiên làm bài tập, viết xong mới trở về, còn ở đằng kia thì lại chơi đùa thể thao sau mỗi hai buổi học. Anh không biết đâu, môn thể thao này rất thú vị.”
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt, cô ríu rít như con chim nhỏ nói, chỉ đến nơi nào lại nhớ về ký ức cũ, vui sướng rạng ngời.
Cố Tĩnh Trạch vẫn luôn không rõ tại sao cô vẫn luôn giữ được vẻ chững chạc, bình thản, giờ ngẫm lại có lẽ là đã sớm hình thành thói quen. Mọi bi thảm từng trải qua, đều có thể cười vui vẻ hồi tưởng, cười kể lại, cô rốt cuộc lúc nhỏ đã phải trải qua tất cả những việc gì……