Cố Tĩnh Trạch vừa xem dần xuống phía dưới, lại để ý còn có cả cảnh hôn môi diễn.
Sắc mặt anh lập tức sa sầm, trừng mắt ghim Lâm Triệt.
Lâm Triệt không biết anh đang xem cái gì, nghi hoặc hỏi ngược lại, “Anh làm gì đấy, sao lại trừng em.”
Cố Tĩnh Trạch vờ ho khan nói, “Không có gì, có phải em muốn tự mình luyện tập trước ở nhà, rồi mới đi diễn?”
Lâm Triệt nói, “Đúng vậy, em cầm kịch bản về chính là để lúc rảnh rỗi thì đọc trước lời thoại.”
Cố Tĩnh Trạch nói, “Vậy anh sẽ giúp em diễn tập.”
Lâm Triệt ngẩn người nhìn Cố Tĩnh Trạch, “Anh nên từ bỏ đi thôi, khả năng đọc thoại nhập tâm của anh vừa rồi, một khi ra diễn chắc em không quên nổi, sắp diễn nhập vai mà nhớ lại cảnh ấy chắc phải cười bò ra mất thôi.”
Cố Tĩnh Trạch nói, “Em không thử làm sao biết được anh không thể.”
“Đọc lời thoại cũng phải cạnh tranh rất nhiều, phải học tập tại trường rất lâu mới đạt được, cách anh đọc thoại như vầy rõ ràng quá nghiệp dư.”
Cố Tĩnh Trạch cười, một tay cầm kịch bản, chậm rãi nhích đến gần hơn, “Được rồi, chúng ta không luyện đoạn thoại này nữa, luyện cảnh khác trước.”
“Hả, luyện trước cảnh nào?”
Lâm Triệt còn đang kỳ quái, đoạn này trừ bỏ lời kịch còn có cái gì.
Cố Tĩnh Trạch đã đè ép cô xuống dưới một chút, một tay đỡ lấy cổ cô, ngón tay thon dài nâng cô lại gần, anh bao bọc lấy môi cô, cuồng nhiệt mà hôn lấy.
Lâm Triệt lập tức bị rút cạn hơi thở, mới phản ứng đáp lại anh.
Không biết qua bao lâu, thở hổn hển đẩy anh ra, vuốt ngoài miệng sưng đỏ cùng ướt át, “Cố Tĩnh Trạch!”
“Lời thoại anh phỏng chừng là vẫn chưa thuần thục, nhưng mà phân cảnh này, anh cảm thấy mình là một chuyên gia thực thụ.”
Lâm Triệt bấy giờ mới nhớ tới, phía trên đoạn kịch bản này có một cảnh nam chính cưỡng hôn nữ chính.
Khuôn mặt cô dần chín đỏ, biết rằng chính mình đây là lại bị đùa giỡn.
“Trong TV hôn diễn sẽ không có duỗi đầu lưỡi, hơn nữa phần lớn cảnh đều là nhờ góc máy quay, không có giống anh như vậy đâu.” Cô hừ một tiếng, đỏ mặt, chỉ có thể mắng anh một câu, “Lưu manh!”
Cố Tĩnh Trạch liền ha ha nở nụ cười.
Anh không nghĩ đến sẽ can thiệp lúc cô diễn cảnh hôn này trong phim.
Nhưng muốn anh thật sự đi xem cô diễn cảnh ấy, hoàn toàn không có khả năng.
Anh tôn trọng công việc của cô, chưa từng nghĩ rằng mình sẽ làm ảnh hưởng đến tính chuyên nghiệp của cô, nhưng lại không thể tận mắt quan sát, anh biết, anh không kiềm lòng nổi.
Lâm Triệt hừ lạnh nhìn anh, thầm nghĩ anh lại không hề nói sai, kỹ thuật hôn của anh quả thật rất tốt.
Cũng không biết luyện tập từ đâu.
Nhưng bởi vì căn bệnh này của anh, đoán chừng cũng không thể hôn môi cùng quá nhiều người.
Chẳng lẽ thật sự như lời anh nói, hành động này là mang tính bản năng của con người?
Nếu đúng vậy thật thì bản năng của anh thật đúng là mãnh liệt.
Cả môi lẫn lưỡi đều có cảm giác tê dại, tại vì vừa rồi bị anh hút lấy, cô hừ một tiếng, cầm lấy kịch bản trốn mất dạng.
Mà Cố Tĩnh Trạch chỉ là chạm qua môi mình.
Dục vọng của anh đối với cô còn chưa kịp tiêu giảm bớt, lại giống như càng thêm mãnh liệt.
Anh hít một hơi thật sâu mới có thể áp chế lại ý niệm về cô.
Vừa rồi anh xác thật có muốn thử một lần, có phải vẫn mãnh liệt như cũ hay không, hiện giờ có được kết quả thế này, anh chỉ có biết dở khóc dở cười.
Nếu cùng loại với sự việc sinh bệnh ngày đó, là một sai lầm, cùng là sai như nhau, phạm vào hai lần, còn có thể chịu đựng được, nếu đến lần thứ ba, sẽ trở nên như thế nào?