Kết Hôn Ngoài Ý Muốn

Chương 3: Ở chung




Editor: Sn

1.

"Hợp tác vui vẻ!" - Yarlin chìa tay ra bắt tay với đối phương.

Rockefeller mỉm cười và ngồi xuống bên cạnh Yarlin, tay cầm ly rượu lắc nhẹ, nhấp một ngụm thong thả.

Hai người vừa đàm phán xong một dự án hợp tác về cơ giáp với nhà sản xuất. Nói một cách đơn giản, Yarlin sẽ cung cấp hỗ trợ kỹ thuật, còn Rockefeller sẽ đảm bảo thị trường trong và ngoài nước.

Sau khi tiễn các vị khách đi, Rockefeller quay sang hỏi Yarlin: "Hôm nay anh về Tây Giao không?"

Hai tháng trước, Yarlin đã dọn đến biệt thự của hắn ở Tây Giao, mặc dù phần lớn đồ đạc vẫn được để lại trong phòng ngủ của Rockefeller, nhưng đó chỉ là để diễn kịch tạm thời.

"Không," Yarlin hơi nới lỏng cà vạt, để làn gió đêm mát mẻ cuốn lấy mái tóc đen bồng bềnh, "Qua chỗ cậu, ngày mai tôi phải đi công tác xa, Tây Giao quá xa."

"Được thôi," Rockefeller ném chìa khóa xe, gật đầu về phía Yarlin, "Lên xe của ta đi."

Yarlin không ý kiến gì, cài đặt chế độ lái tự động cho xe của mình, rồi bước lên xe của Rockefeller.

Sau kỷ nguyên vũ trụ, xe bay tự động hoàn toàn đã thay thế ô tô thông thường của thế kỷ cũ. Sau khi chiến tranh giữa các vì sao qua đi, các quốc gia bắt đầu đẩy mạnh việc sử dụng cơ giáp dân dụng, đây cũng là dự án quan trọng nhất mà Yarlin đang thực hiện.

Trong màn sương chiều tĩnh lặng, chiếc xe bay lướt qua khu trung tâm rực rỡ ánh đèn. Ánh trăng hòa quyện cùng ánh sao, chiếu lên cửa sổ, in hằn lên khuôn mặt Yarlin một nét trầm tư nhẹ.

Hắn hờ hững tháo chiếc nhẫn trên ngón tay. Đây là sự che giấu cần thiết trước mặt người khác, nhưng cũng để lại một dấu vết mờ nhạt trên ngón tay. – wattpad: pod1803

Rockefeller ngồi ở phía đối diện, chống cằm, lặng lẽ nhìn Yarlin cất chiếc nhẫn vào hộp.

Không gian trong xe không lớn, anh thậm chí có thể ngửi thấy hương gỗ thoang thoảng trên người Yarlin, vài sợi tóc lòa xòa rơi xuống gáy, ẩn vào lớp áo lót màu xanh xám.

"Ta đã xem thỏa thuận ly hôn anh gửi," Rockefeller đột ngột lên tiếng, "Nhưng tháng sau ta phải đi công du ngoại giao ở Phổ La, vì vậy chúng ta không thể công bố việc ly hôn trong thời gian ngắn."

Yarlin nhìn Rockefeller, đôi mắt xanh biếc không còn nụ cười rạng rỡ như thường ngày, mà tĩnh lặng như nước tan chảy từ sông băng lạnh giá, sự mệt mỏi rõ ràng khiến mái tóc vàng óng ả của anh trở nên mềm mại và ngoan ngoãn hơn nhiều.

"Nhưng chuyện này phải giải quyết trong vòng ba tháng," Yarlin nói với giọng nhỏ nhẹ, như đang nói một điều hiển nhiên, "Hạn trong nửa năm gia đình Bernard sẽ tổ chức nghi lễ nhậm chức tộc trưởng, ít nhất phải ly hôn trước đó."

Rockefeller hơi gật đầu, như thể chỉ đang hùa theo một cách tùy ý. Một sự im lặng sâu thẳm lan tỏa giữa hai người, vô tình vẽ nên một nét bình yên hiếm có.

Họ ngồi đối diện nhau trong im lặng, để những suy nghĩ của mình trôi dạt hoặc buông xuôi trong khoảnh khắc không phiền muộn và ồn ào.

Bước xuống xe bay, dưới ánh đèn rực rỡ, Yarlin mới nhận ra chiếc xe của Rockefeller không phải là phương tiện di chuyển chuyên dụng của hoàng gia.

"Của cậu hả?" Yarlin thuận miệng hỏi hỏi. – wattpad: pod1803

"Đúng vậy." Rockefeller nhìn ngắm lớp sơn phủ bóng loáng lộng lẫy và những trang bị xa hoa thể hiện sức mạnh một cách đầy tự hào, không khỏi hếch cao cằm, "Đẹp trai ha."

Yarlin dựa vào cửa xe, nhướng mày một cách thích thú: "Nếu cậu không phải hoàng tử, cậu sẽ làm gì?"

"Tay đua xe." Rockefeller búng tay, đôi mắt sắc sảo lộ ra vẻ kiêu hãnh, "Bằng không anh nghĩ vì sao ta luôn phiêu lưu đến những hành tinh khác?"

Bị giới hạn bởi việc cơ giáp dân dụng chưa phổ biến, các dự án đua xe trong nước rất hạn chế, nhưng ở nước ngoài, hạn chế về mặt này ít hơn nhiều, chưa kể việc lái cơ giáp hoặc phi cơ tự do trong không gian vô chủ là điều hoàn toàn có thể.

Tất nhiên, ở những nơi như vậy, đạo tặc vũ trụ cũng rất hung hăng ngang ngược.

Yarlin bật cười, tiếng cười trầm thấp pha chút chế giễu.

"Anh có ý kiến gì hả?" Rockefeller nhíu mắt khó chịu, hai tay khoanh trước ngực nhìn chằm chằm Yarlin.

"Không có." Yarlin vẫn cười, tiến về phía phòng ngủ của Rockefeller "Chẳng qua tôi chỉ tiếc cho những người hâm mộ xe quốc tế thôi. Họ hoàn toàn không biết mình đã bỏ lỡ điều gì tuyệt vời."

Rockefeller đứng yên, cau mày suy nghĩ vài giây. Có lẽ vì đã uống rượu, nên anh nhất thời không chắc Yarlin có đang chế giễu mình hay không.

Khi anh định thần lại, Yarlin đã biến mất không còn dấu vết.

"Chậc" một tiếng, Rockefeller, sải bước dài tiến vào cửa, nhìn thấy Yarlin đang chọn rượu vang ở quầy bar.

"Vẫn muốn uống à?" - Rockefeller không hiểu ý Yarlin, "Anh vui thế à?"

Sắc màu trầm sâu như lụa xoay chuyển vào bình decanter(1), những đường cong tinh tế uyển chuyển khúc xạ qua ánh sáng lốm đốm, cảm giác sự tinh khiết trong suốt chảy xuôi qua rượu ngon thuần hương chậm rãi lắng đọng lại, tựa như một bức tranh sơn dầu tao nhã với từng lớp lang tinh tế.

Yarlin cởi áo khoác, vắt chiếc cà vạt lỏng lẻo trên cổ áo, buông thõng xuống khuỷu tay, một tay chống lên bàn, tay kia nhẹ nhàng lắc bình decanter.

"Có thể nói vậy," Yarlin mỉm cười nói, "Vì dự án trì hoãn gần hai tháng nay cuối cùng cũng có tiến triển, chẳng lẽ không đáng ăn mừng sao?"

Bình thường, Rockefeller đã lên lầu về phòng riêng từ lâu rồi, nhưng có lẽ vì anh cũng đang theo sát dự án này nên lúc này lại có chút đồng cảm.

"Đáng ăn mừng thật," Rockefeller tháo cà vạt, nới lỏng hai khuy áo, đi đến đối diện Yarlin, "rót cho ta một ly."

Yarlin quay người lấy hai chiếc cốc, ánh mắt Rockefeller dõi theo bóng lưng Yarlin, đường cong eo được phô bày rõ ràng khi cánh tay giơ lên.

Rượu vang lăn tăn trên thành ly, Yarlin rót rượu với động tác vô cùng tao nhã, đặt ly rượu vang đỏ sóng sánh bên cạnh Rockefeller: "Mời."

Rockefeller không vội vàng đưa tay ra, nhìn Yarlin nhấp nhẹ môi ly, bỗng hỏi một câu: "Nếu anh không phải là con trai trưởng của tộc trưởng Bernard, anh sẽ làm gì?"

Yarlin khựng lại, nuốt khan một cái rồi đặt ly rượu xuống, giọng nói có chút mơ hồ, như bị nhuộm màu bởi men say: "Có lẽ... sẽ đi nghiên cứu thực vật?

"Hả?" Rockefeller ngớ ra. – wattpad: pod1803

Yarlin nhìn lảng tránh, dường như đang loay hoay tìm cách giải thích. Sau một hồi lâu, hắn mới lại mở lời: "Sau khi kỷ nguyên vũ trụ bắt đầu, tỷ lệ che phủ của thực vật đã nhanh chóng giảm xuống còn 1% so với thế kỷ trước."

"Vì vậy, tôi muốn tái hiện thiên nhiên của thế kỷ trước..."

Lời nói của hắn chưa dứt, Rockefeller đã ôm bụng cười lớn. Tiếng cười sảng khoái vang vọng trong bầu không khí thoang thoảng hương hoa oải hương khiến Yarlin nhịn không được liếm môi, nhìn Rockefeller đang cười hả hê bằng ánh mắt ẩn chứa ý cười nguy hiểm: "Cậu có ý kiến gì sao?"

"Không! Tuyệt đối không có mà!" Rockefeller cười đến mức khóe mắt cong lên, vội vàng xua tay tỏ ý mình tuyệt đối không hề có ý coi thường.

Sau đó, anh cố nén nụ cười, cố gắng hạ thấp khóe miệng, hắng giọng: "Ta chỉ nghĩ trở thành nhà thực vật học là một điều rất tuyệt vời, thật tiếc."

"Cũng không đáng tiếc lắm..." Yarlin vô thức lẩm bẩm một câu.

"Cái gì?" Rockefeller cúi người về phía trước, không nghe rõ.

Đôi ngươi xanh lấp lánh toát lên vẻ tò mò nghiêm túc nhìn hắn chăm chú, Yarlin cúi xuống cụp mắt, nhấp một ngụm rượu vang, sau một hồi mới trả lời: "Việc phổ cập cơ giáp dân dụng ở một mức độ nào đó cũng có thể khuyến khích mọi người khám phá tiểu hành tinh, biết đâu một ngày nào đó chúng ta có thể tìm thấy một hành tinh xanh khác."

Rockefeller gật đầu, đồng tình với lời nói của Yarlin. Anh nhấc ly rượu vang lên, hương vị nồng nàn kéo dài lưu luyến nơi đầu lưỡi, để lại dư vị ngọt ngào và chua chát của sự trưởng thành.

Hương thơm thanh tao mang theo sự nhẹ nhàng tươi sáng khiến Rockefeller bỗng chốc có cảm giác quen thuộc mơ hồ, giống như ly rượu vang ngày hôm đó.

Lúc nào không hay, khoảng cách giữa anh và Yarlin đã gần đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở của nhau. Xung quanh quá yên tĩnh.

Có lẽ còn có thứ khác.

Anh thậm chí có thể cảm nhận được hơi ấm trên cơ thể Yarlin, theo ánh đèn lộng lẫy huyền ảo, nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay của mình.

Anh như ngửi thấy mùi rượu vang.

"Yarlin," Rockefeller nhìn chằm chằm vào đối phương, áp sát lại gần, giọng nói khàn khàn, "Anh có ngửi thấy mùi rượu vang không?"

Yarlin thở ra rất nhẹ, ngón tay cái của hắn đặt lên gáy Rockefeller, xoa nhẹ trên làn da hơi nóng.

"Không phải rượu vang, là mùi của hoa dành dành(2)." – wattpad: pod1803

3.

Mùi hương thơm hoa đầy thanh tao và nồng nàn khiến thần kinh Yarlin khẽ run lên. Hắn khẳng định mình không có cảm xúc gì với Rockefeller, nhưng hương thơm ngọt ngào ngày hôm ấy thực sự khiến hắn không thể nào quên được.

Ngay khi những thoảng hương thanh tao đầu tiên xuất hiện, Yarlin đã nhận ra, nhưng hắn không hiểu sao mình lại không nói ra, mà chỉ âm thầm chờ đợi hương thơm bung nở, đan xen tạo nên một biển hoa tầng tầng lớp lớp.

Rockefeller vẫn nhìn vào đôi mắt cụp xuống của Yarlin, ngón tay khẽ vuốt ve bàn tay Yarlin đặt sau gáy mình, nhẹ nhàng nhưng quả quyết nói: "Là mùi rượu vang, ta ngửi thấy mà."

Yarlin khẽ rung động khi đầu ngón tay họ chạm nhau, ánh mắt hai người giao nhau. Mùi hương nồng nàn của rượu vang và hương hoa hòa quyện, lan tỏa trong không khí, tạo nên một bầu không khí ấm áp và lãng mạn.

Rockefeller liếm nhẹ đôi môi, nơi còn vương lại dư vị ngọt ngào của rượu vang: "Anh muốn thử lại lần nữa không?".

Yarlin lạnh lùng ấn lên tuyến thể của Rockefeller: "Chẳng phải cậu đã nói là không được đánh dấu sao?".

Rockefeller mỉm cười, khảy nhẹ lên kẽ ngón tay Yarlin: "Nhưng quy tắc đó không áp dụng cho hai chúng ta mà."

Yarlin không nói thêm gì, chỉ là không biết ngón tay vô tình hay cố tình xoa nắn. Rockefeller ung dung đứng đó, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thích thú.

Yarlin thở dài, đẩy ly rượu sang một bên, một tay ấn Rockefeller về phía mình, một tay nhoài người về phía trước: "Tôi thực sự phục cậu đấy."

Rockefeller nhún vai, hùng hồn nói: "Tỷ lệ xứng đôi trăm phần trăm lận đấy, ta biết phải làm gì đây?"

(1) Hình ảnh bình decanter



(2) Hoa dành dành (Gardenia) - một vẻ đẹp tinh tế và hương thơm quý phái, mở ra một thế giới của sự thư thái và thanh khiết. Được biết đến như một biểu tượng của tình yêu và tình bạn, dành dành không chỉ là một bông hoa đẹp mắt mà còn mang trong mình nhiều ý nghĩa đặc biệt.



Editor:

Giải thích một xíu về vấn đề xưng hô công thụ

Thụ: hoàng tử - sống trong hoàng thất từ nhỏ nên xưng "TA" - gọi công là "Anh"

Công: Không thuộc hoàng thất nên xưng "TÔI" - gọi thụ là "Cậu"

Chỉ khác một xíu là thụ xưng ta thôi nhưng nếu để thụ xưng tôi trong hoàng thất thì thấy nó không hợp lắm.