Họ gặp nhau mười lăm năm trước, cô đối với sự chăm sóc nuông chiều của Cố Hằng Chỉ cư nhiên coi như một thói quen trong cuộc sống.
Anh thỉnh thoảng ở lại nhà cô, quần áo sạch luôn có trong tủ để anh thay, cô còn từng nhìn thấy qua anh trần như nhộng.
Đừng nói đến yêu, ngay cả thích họ còn chưa thử qua. Thế nhưng vị đại gia này lại nói muốn kết hôn, chỉ vì hiện nay anh không có đối tượng nào.
Không thể tìm được một nửa thích hợp hơn, họ lấy nhau vì muốn giải quyết phiền toái của mình.
Điều làm cả hai cùng ngạc nhiên là cô thực không hề phản đối, còn nghĩ ý kiến này thật khả thi.
Vấn đề ở đây là họ chỉ quen làm bạn của nhau.
Chưa từng thử yêu nhau, không có tình yêu thì hôn nhân giữa họ sẽ ra sao?
Và họ kết hôn, thật quá đơn giản…
♠
Đêm nay, anh biết tại sao mình lại cảm thấy Từ Minh Bồng là đối tượng thích hợp nhất để kết hôn, bởi vì cô là người hiểu anh nhất trên thế giới, cũng là người anh thích ở chung nhất.
Anh muốn kết hôn, cô bị giục kết hôn, tại sao hai người hợp nhau đến vậy không thể trở thành một đôi?
Không cần tìm mà vẫn hiểu nhau, quá tốt! Hơn nữa, anh không phải không thích cô. Cô trước đây không biết điều đó, hiện tại lại có cơ hội để thử yêu một lần.
Chỉ là danh xưng của cô chuyển từ ‘bạn thân của anh’ thành ‘bà xã anh’ mà thôi, cứ cưới nhau trước rồi hãy bắt đầu sau…