Kết Hôn Đi

Chương 10




Khi Diệt Tuyệt biết Lý Nguyên Nguyên vẫn là "đấu sĩ thừa" thì đã là một tuần sau. Cô rất nghiêm túc gọi Lý Nguyên Nguyên vào văn phòng mình.

"Em, gần đây bận cái gì?" Liên trưởng Lý Khả trong nghiêm túc giữa mang theo dịu dàng đang luyện tập hỏi.

"Bận công tác, liên trưởng." Lý Nguyên Nguyên nói, một tuần nay cô chưa từng xuống núi.

"Một ngày hai mươi tư giờ ngoại trừ ngủ cũng chỉ có nhiệm vụ?"

"Báo cáo liên trưởng, ngoại trừ ngủ và công việc, còn luyện tỳ bà, Bass và đàn điện tử."

"Không có. . . công tác khai thông khác?"

"Báo cáo, có theo quy trình liên hệ với các ban thoại vụ cùng trạm thông tấn của các khu vực."

Lý Khả nghe xong cả buổi không lên tiếng, cô bất đắc dĩ thở dài, từ trên bàn cầm lấy tờ giấy đưa cho cô, nói: "Đây là lịch trình của lớp huấn luyện nâng cao khả năng câu thông của cán bộ quân khu, có rảnh em đi đi, không rảnh liền báo lại."

Lý Nguyên Nguyên đương nhiên là có rảnh, cho nên cô báo danh.

Cái gọi là lớp huấn luyện nâng cao khả năng câu thông của cán bộ quân khu, kỳ thật là vì đại diễn tập sang năm mà huấn luyện cán bộ trong quân khu, hi vọng trong một tháng học tập, mọi người có thể hỗ trợ lẫn nhau tăng cường nối kết thêm nhận thức, đồng thời hiểu biết công việc của các khu vực khác. Cho nên người các khu vực đều đến đây, hơn nữa phải thay huấn luyện cho mọi người hoặc chịu huấn luyện.

Hôm nay là Đàm liên trưởng của đội tân binh tổ chức cho mọi người tập luyện, qua vài ngày là trợ lý Lưu của đội hậu cần và Lý Nguyên Nguyên của bộ thông tin giới thiệu nội dung của khu vực mình cho mọi người; cuối cùng là Lục Huy và Thôi doanh trưởng mang theo mọi người đi huấn luyện dã ngoại.

Lục Huy cũng đến đây, làm Lý Nguyên Nguyên vừa vào bộ huấn luyện nhìn thấy Lục Huy liền rất kinh ngạc.

"Sao anh cũng đến đây?" Cô hỏi.

Lục Huy cười: "Gần đây mọi việc không thuận lợi, cho nên, muốn đến đây để tránh gió."

Nói xong hai người đều tự hiểu nở nụ cười.

Ban huấn luyện khí thế hừng hực, tất cả mọi người đều nghiêm túc đối với mỗi một khoa. Người chung quanh đều là người của quân bộ, Lục Huy tới không lâu, rất nhiều người còn chưa quen thuộc, Lý Nguyên Nguyên liền hỗ trợ giới thiệu, hết thảy đều bình thường. Thẳng đến. . .

Ngày đó là Lý Nguyên Nguyên làm chủ giảng, đầu đề là thông tin sử dụng trong chiến tranh. Lý Nguyên Nguyên nghiệp vụ phi thường thuần thục, từng học đại học, còn tham dự qua nhiều hạng mục nghiên cứu khoa học, hơn nữa còn có kinh nghiệm thực chiến phong phú ở tiền tuyến thời gian dài. Tiết học của cô thuyết minh trật tự rõ ràng, dễ hiểu, kết hợp thực tế, các cán bộ dưới sân khấu nghe được liên tiếp gật đầu, từng vấn đề đều được giải đáp, mọi người đều cảm thấy đầy kính nể kiến thức của cô. Lục Huy ở phương diện này đã ăn qua mệt, nên đặc biệt nghiêm túc học hỏi. Sau khi huấn luyện hoàn thành, anh ở lại tiếp tục cùng Lý Nguyên Nguyên thảo luận, làm thế nào để sử dụng và phối hợp hữu hiệu với lính trinh sát vân vân, Lý Nguyên Nguyên cũng đã từng suy nghĩ vấn đề này. Hai người nói chuyện cũng rất ăn ý, cho đến khuya hai người mới vừa đi vừa nói chuyện từ trong tầng dạy học đi ra.

Bát quái không chỗ nào không có, vào đêm, Thôi doanh trưởng cùng phòng với Lục Huy đã nói: "Lục Huy, anh không thể ở cùng Lý Mạc Sầu."

Lục Huy vừa lau giày vừa hỏi: "Anh đang nói cái gì?"

Thôi doanh trưởng nói: "Các người một tối một sáng, về sau sẽ sinh ngựa vằn."

Một chiếc dép lê của Lục Huy bay qua.

Thời gian nửa tháng sau là huấn luyện việt dã, bắn súng và sinh tồn dã ngoại. Hiển nhiên là Lục Huy cùng Thôi doanh trưởng dẫn đội. Lý Nguyên Nguyên tố chất quân sự rất bình thường, chạy việt dã 5 km đến mặt mũi trắng bệch, mỗi lần đều là Lục Huy ở bên cạnh giúp cô vác đồ, dạy cô điều chỉnh hô hấp cùng bước chân như thế nào, phải chú ý tiết tấu vân vân. Khi bắn súng Lục Huy cũng sẽ hảo tâm ở bên cạnh chỉ cô. Dưới sự trợ giúp của Lục Huy, thành tích của Lý Nguyên Nguyên ngày một tiến bộ. Cô nói cám ơn, lần khác có rảnh nhất định mời Lục Huy ăn một bữa cơm.

Lời này lại bị Thôi doanh trưởng nghe được, anh ta ở bên cạnh Lục Huy nói: "Mèo trắng mèo đen, sinh ra cái gì đây? Mèo hoa?"

Lại một chiếc dép lê bay qua.

Hôm nay, lúc huấn luyện chấm dứt vẫn còn hơi sớm, lãnh đạo an bài bọn họ đi quét dọn trung tâm văn hóa đoàn bộ. Mọi người tay chân lanh lẹ lập tức liền làm xong rồi. Ngồi xuống không có việc gì, thấy bên cạnh có rất nhiều nhạc cụ, vì thế đều tò mò đi lên chơi đùa. Nhất thời quần ma loạn âm.

Đàm liên trưởng ngoáy ngoáy lỗ tai, có chút chịu không nổi: "Có người nào biết chơi nhạc cụ không đây? Ầm ỹ chết người."

Mọi người vừa nghe, đều thảo luận lên, dù sao đa số là thường di chuyển trong núi, bình thường ít có cơ hội nhìn đến người thật diễn tấu, cho nên đều rất chờ mong. Nhưng lại đều là luyện công phu, không có mấy người sẽ đùa nghịch những thứ này.

Sở trường của Lý Nguyên Nguyên, nhưng cô lo lắng người ta nói cô khoe khoang, cho nên đang quan sát xem có ai xung phong lên trước hay không.

"Trung đội trưởng Lý", người kêu cô là Thôi doanh trưởng, "Nghe nói nữ binh của liên binh núi Thiên Phong các người ai cũng giỏi ca múa, biểu diễn cho chúng tôi xem đi." Mọi người vừa nghe đều vỗ tay ủng hộ cô lên.

Thôi doanh trưởng mặc dù nói lời hay, chỉ là giọng điệu vô cùng kỳ quái, Lý Nguyên Nguyên nghe vào tai giống như ác bá thời xưa đùa giỡn bần nông và nông nữ: "Con nhóc, hát cho gia nghe một khúc đi."

Lý Nguyên Nguyên trả lời: "Biết thì biết, nhưng hôm nay tâm trạng không tốt lắm, hát một bài nhạc buồn, được không?"

Tất cả mọi người nói tốt, tốt. Đều là cầm tinh con trâu, nghe thấy tiếng là được.

Lý Nguyên Nguyên cầm tỳ bà ngồi trên ghế, tay vừa gẩy, một chuỗi thanh âm xẹt qua trong lòng mọi người, liền giống như mặt nước gợn sóng khi chim bay qua. Đàn xong một đoạn tỳ bà ưu mỹ, cô vừa đàn vừa hát:

Gió đêm nhẹ thổi tan khói nến

Tơ bông loạn nỗi lòng

Người cùng nắm tay tình đã thành vết thương

Trước đây mặt ánh hồng như hoa đào

Hôm nay lén che giấu nước mắt

Ngồi một mình bên bệ cửa sổ nhìn vẻ mặt tang thương trong gương

. . . .

Đây là bài của Ái Nhạc Đoàn, trong thanh nhã lại mang chút ưu thương, phối với giọng hát dịu dàng, khuôn mặt xinh đẹp, tiếng tỳ bà một chút kích thích khiến người ta cơ hồ đã quên bản thân. Lục Huy cũng quên. Anh giống như đang ở bờ sông Tần Hoài thời xưa, bản thân là một công tử văn nhã tay cầm quạt trắng, gặp gỡ một lục y nữ tử ưu sầu trên sông, nàng tay ôm tỳ bà cô độc đàn hát. Nàng xinh đẹp như vậy, tài hoa như vậy, giọng hát êm ái như vậy, nàng. . . hấp dẫn hắn như vậy. Hắn vừa thu cây quạt lại, hô to một tiếng: "Mỹ nhân này, ta muốn!"

Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Lục Huy tỉnh lại. Nhìn Lý Nguyên Nguyên có chút ngượng ngùng, anh nghe được tiếng tim mình đập. Buổi tối lúc ngủ, Lục Huy mơ thấy ngựa vằn cùng mèo hoa.