Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Nhẫn

Chương 73: So với hận thù có thứ quan trọng hơn




Hạ Đồng buổi chiều hôm sau có hẹn bạn bè đi ra ngoài, sau khi tạm biệt chuẩn bị ra về liền gặp một thanh niên chặn lại: “Phương phu nhân”

Hạ Đồng nhìn nam thanh niên tuấn tú có chút kinh ngạc: “Thật trùng hợp, Lục tổng cũng ở nơi này ăn cơm sao?”

“Không biết có vinh hạnh mời Phương phu nhân một bữa trà chiều hay không?”

Hạ Đồng suy nghĩ, bà mơ hồ nhận ra vị Lục tổng này cùng Cố Noãn có quan hệ gì đó nên gật đầu: “Được.”

Hai người cùng ngồi uống trà, ánh nắng chiều ấm áp xuyên qua cửa sổ kính trong suốt chiếu xuống bộ ấm trà tinh xảo.

Những ngón tay thon dài của anh cầm lên tách trà: “Phương phu nhân, đã lâu không gặp, Phương tổng dạo này thế nào?”

Hạ Đồng mỉm cười: “Ông ấy rất tốt, gần đây ông ấy khá bận rộn vì hạng mục hợp tác với Lục thị, chuyện kinh doanh tôi không hiểu lắm. Ông ấy nói cứ giao cho người trẻ, à, cậu có lẽ đã nhìn thấy con gái tôi phải không?”

Nghĩ tới Có Noãn, Hạ Đồng mỉm cười rất vui vẻ: “Con gái tôi trước đây sống ở A thành, cậu có biết A thành không?”

Tiêu Mặc Thần mỉm cười: “Phương phu nhân, tôi ở tại A thành... nơi đó rất tốt.

Hạ Đồng nhìn thấy trên ngón tay anh mang chiếc nhận thì hơi nhíu mày: “Lục tổng đã kết hôn rồi à?”

Tiêu Mặc Thần mỉm cười, ánh mắt rơi vào chiếc nhẫn trên ngón tay: “Vâng, cô ấy gần đây đang giận dỗi, tôi không biết phải làm sao, xin lỗi cũng không có tác dụng.”

“Nữ nhân, phải thật tốt dỗ dành.”

“Tôi đã nói dối cô ấy một việc, tôi là không dám nói với cô ấy nhưng vẫn bị cô ấy phát hiện... Cô ấy trách và hận tôi, tôi đang đợi cô ấy bớt giận, tôi sẽ tổ chức hôn lễ.”

Hạ Đồng mỉm cười đáp: “Tôi nghe con gái tôi nói về cậu, nói cậu là một thiên tài trong kinh doanh.”

Tiêu Mặc Thần hơi nhếch môi, uống một ngụm trà, hương thơm của trà lưu lại ở cổ họng, cô ấy sẽ không nói anh như vậy, anh biết... Tiêu Mặc Thần nhìn Hạ Động đáp: “Quá khen.”

Hạ Đồng mỉm cười, cảm thấy cậu thanh niên này khá khiêm tốn: “Cho nên dù tôi không hiểu chuyện kinh doanh, nhưng lần này Phương thị rất vui được hợp tác với Lục thị”

Hạ Đồng muốn thăm dò, Cố Noãn vì sao lại không vui với Lục Hàn Thâm.

“Cố tiểu thư từ chối cùng Lục thị hợp tác, cũng là do hợp đồng của Lục thị không tốt, chúng tôi đã sửa lại nó.”

“Cái gì, Noãn Noãn từ chối?” - Hạ Đồng lắc đầu: “Không thể, chồng tôi rất coi trọng lần hợp tác này, Noãn Noãn sẽ không có khả năng từ chối.”

Lần hợp tác này lợi nhuận của Phương thị rất lớn...

Noãn Noãn làm sao có thể...

“Chuyện là lỗi của chúng tôi, Cố tiểu thư đã kịp thời phát hiện nếu không sẽ xảy ra vấn đề lớn. Cho nên tôi định tìm Cố tiểu thư để xin lỗi, không biết Cố tiểu thư có rảnh không, buổi tối hẹn ăn một bữa cơm. Tôi không liên lạc được với Cố tiểu thư, vậy có thể nhờ Phương phu nhân liên lạc cô ấy cho một cơ hội gặp mặt để xin lỗi”

Lời nói của Lục Hàn Thâm quá thành khẩn, Hạ Đồng cũng không tiện từ chối, sau khi rời khỏi quán trà, gọi cho Cố Noãn một cuộc điện thoại.

Buổi chiều 5h, Cố Noãn dựa vào địa chỉ mà Hạ Đồng gửi đến đón xe đến một nhà hàng Pháp.

Lúc đến, Cố Noãn nói tên Hạ Đồng và được phục vụ đưa vào một bàn ăn bên trong.

Đi vào bên trong, Cố Noãn đưa mắt nhìn tìm kiếm Hạ Đồng liền nhìn thấy một đôi mắt đen sâu thẳm quen thuộc.

Cố Noãn đưa mắt nhìn Tiêu Mặc Thần, phục vụ liền kéo ghế: “Mời cô ngồi.”

“Xin lỗi, có vẻ đi nhầm, tôi tìm phu nhân họ Hạ, không phải là người đàn ông xa lạ kia.”

"

Nói xong Cố Noãn muốn quay người rời đi.

Tiêu Mặc Thần vội đứng lên, nắm lấy cổ tay cô, trên gương mặt anh tuấn mỉm cười nhìn phục vụ nói: “Đây là vợ tôi, cô ấy đang giận tôi, đồ ăn tôi đã gọi, cứ chuẩn bị theo đó.”

“Vâng.” - Phục vụ gật đầu rời đi.

Tiêu Mặc Thần nắm chặt tay Cổ Noãn: “Anh khuyên em đừng nên vùng vẫy, đang có rất nhiều người nhìn chúng ta.

Đúng là xung quanh có rất nhiều người nhìn về phía họ, Cố Noãn đỏ mặt ngừng vùng vẫy, ngồi xuống.

Đồ ăn rất nhanh được dọn lên.

Tiêu Mặc Thần lựa cà rốt ra khỏi món bò hầm, đặt trước mặt cô: “Anh nhớ em không thích ăn cà rốt.”

"

“Mẹ tôi đâu?” - Cố Noãn nhìn người đàn ông ngồi đối diện: “Hôm nay sao mẹ tôi lại nhắn tôi đến đây? Anh đã gặp mẹ tôi sao? Anh đã nói cái gì?”

Tuy cô kể cho Hạ Đồng nghe, nhưng cô không nói chồng cũ của mình là Tiêu Mặc Thần.

Nhìn thấy vẻ khẩn trương của cô, Tiêu Mặc Thần chậm rãi đáp: “Anh không nói gì cả, anh chỉ nhờ mẹ hẹn em giúp anh mà thôi, dù sao em cũng chặn anh rồi”



“Giữa chúng ta không có gì để nói, chuyện hợp tác tôi đã từ chối. Nếu anh còn thắc mắc gì thì liên hệ trợ lý đi”

“Giữa chúng ta em có cần lạnh lùng như vậy không?”

Cố Noãn nhíu mày, không phải vậy thì sao?

Cô cảm thấy có chút buồn cười: “Tiêu tiên sinh, a không đúng, Lục tiên sinh, ngài không cần phí thời gian với tôi. Giữa chúng ta, ngài Lục không phải nên ghét tôi sao? Tôi trên danh nghĩa là con gái của Phương Tuấn. Anh không phải luôn hận Phương Tuấn sao? Lần nào không phải muốn tiêu diệt Phương gia sao?”

Cô nhớ lại lời Vinh Giang Linh nói, chỉ cần họ xong thủ tục ly hôn, hai người họ sẽ kết hôn. Cô thực sự nghĩ anh vẫn thích cô, hóa ra, sớm đã có Vinh Giang Linh.

“Lục tiên sinh vẫn là nên đi dỗ dành Vinh tiểu thư của ngài đi, đừng có lãng phí thời gian với tôi.”

Sắc mặt Tiêu Mặc Thần thay đổi: “Nhắc tới cô ta làm gì, có phải Vinh Giang Linh nói gì với em không? Anh và cô ta không có bất cứ quan hệ gì cả.”

Chuẩn bị kết hôn mà còn nói không quan hệ.

Cố Noãn nắm chặt ngón tay thon thả của mình: “Chuyện này không liên quan gì tới tôi.”

“Có phải vì cái hôn đó làm em không vui phải không?” - Tiêu Mặc Thần nghĩ đến điều này liền nheo mắt cười giải thích: “Lúc đó anh không để ý đến động tác của cô ta, trong lúc nhất thời không kịp tránh né.”

Cố Noãn bĩu môi: “Liên quan gì đến tôi.”

Hai người rơi vào im lặng cho đến khi ăn xong bữa tối.

Cố Noãn đứng lên nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, cảm ơn bữa ăn của Lục tổng, tôi đi trước.

“Noãn Noãn... bây giờ Bảo Bảo và Bối Bối hẳn đã ngủ dậy, hôm nay là cuối tuần, dì Châu nói một lát sẽ gọi video, em có muốn nhìn hai con một chút không... dì Châu nói, Bối Bối khóc rất lâu, cho là em bỏ con bé.”

Trái tim Cố Noãn mềm nhũn, tất cả bộ giáp cứng rắn cô bọc cũng không còn tác dụng.

Cô làm sao có thể không muốn nhìn thấy hai đứa trẻ. Cô biết Bối Bối nhất định sẽ khóc nhè.

Ngoài trời đổ cơn mưa lớn.

Bên trong phong khách sạn.

Tiêu Mặc Thần đang ở trong phòng tắm, tiếng nước chảy lọt vào tai Cố Noãn, cô nhìn khuôn mặt ngây thơ của hai đứa trẻ trên màn hình.

“Các con có nhớ mẹ không?”

Cố Bối chớp chớp đôi mắt đỏ hoe: “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ đã đi đâu vậy? Mẹ ơi, mẹ không muốn Bối Bối nữa sao?”

Cố Noãn lắc đầu: “Sao có thể, mẹ sao có thể không muốn Bảo Bảo và Bối Bối? Mẹ chỉ là có chút việc nên rời đi mấy ngày.”

Cố Bảo cũng không có lên tiếng, chỉ nhìn Cố Noãn bằng đôi mắt đỏ hoe.

Cố Noãn đáy lòng chua xót, kìm nén đau xót cố gắng nhỏ nhẹ nói: “Mẹ hiện tại đang ở cùng bà ngoại, mẹ có việc phải gặp bà ngoại.”

Cố Bối mở to hai mắt: “Vậy khi nào mẹ mới về? Bối Bối nhớ mẹ quá.

Cố Noãn không biết trả lời thế nào.

“Bối Bối, mẹ có việc phải làm, phải thêm một thời gian nữa mẹ mới về.”

“Vâng.”

Lúc này Cố Bảo mới lên tiếng: “Mẹ, lẽ ra sáng nay là con gọi video cho ba, sao lại là mẹ, , ba và mẹ đang ở cùng nhau sao?”

"À..."

Cố Noãn gật đầu một cái.

Cũng giống là như vậy...

Đang suy nghĩ, cửa phòng tắm mở ra, mùi sữa tắm bay trong không khí. Người đàn ông mặc áo choàng tắm màu xám tự nhiên đặt tay lên vai cô, nhìn vào màn hình: “Các con ăn sáng chưa?”

Nhìn thấy ba mẹ cùng một chỗ, hai đứa trẻ vui vẻ: “Ba ơi, ba cũng đi thăm bà ngoại sao? Đi cùng mẹ sao?”

Tiêu Mặc Thần mỉm cười “Ừm” một tiếng.

Cố Noãn cảm thấy khó chịu khi hơi thở của anh phả vào mũi cô, đặc biệt cánh tay đặt trên vai cô rất chặt, trước mặt bọn trẻ cô không tiện đẩy đi.

Chỉ có thể trừng mắt liếc anh ta một cái.

Khuôn mặt tuấn mỹ của anh đột nhiên chậm rãi tiến đến gần cô, nhẹ nhàng chạm vào má cô trước mặt hai đứa nhỏ.

Cố Noãn: “. ”

Anh ta quá vô sỉ.



Tiêu Mặc Thần ôm cô, đem cô nằm ở trong lòng ngực, lấy chiếc máy tính bảng trong tay cô, trò chuyện cùng hai bọn trẻ một cách tự nhiên lưu loát.

Gương mặt Cố Noãn đỏ lên, bao quanh cô là khí tức quen thuộc của Tiêu Mặc Thần.

Cố Bảo đưa tay che mắt Cố Bối lại, một tay khác che miệng cười, Cố Bối chu miệng: “Anh trai, buông em ra."

Cổ Bảo nghiêm túc: “Trẻ con không được xem.

Cố Noãn nhìn thấy Cố Bảo đang cười vui vẻ, không có cách nào khác ngoài mỉm cười lại: “Bảo Bảo, mẹ và ba chỉ là... chơi trò chơi thôi.”

Trò chuyện một hồi, Cố Noãn nhận thấy Tiêu Mặc Thần ngày càng ép sát gần cô, lưng cô tựa vào ngực anh, nhiệt độ nóng bỏng của anh xuyên qua lớp áo mỏng, khiến da cô nóng rát.

Những ký ức ngọt ngào và đau đớn trong quá khứ chợt hiện lên trong đầu cô, cô muốn vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của anh.

Tiêu Mặc Thần nhẹ nhàng đặt cằm lên vai cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Nếu em cử động, anh không nhịn được...Noãn Noãn...

Cố Noãn cứng đờ, cô cảm nhận rõ ràng chỗ kia đang cứng lên chạm vào cô, cô nhìn Tiêu Mặc Thần, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Lưu manh.”

Tiêu Mặc Thần nheo mắt cười, như rất hưởng thụ khi bị cô mắng, nhìn gương mặt đỏ ửng đáng yêu của cô, vươn tay ra, vòng tay qua eo cô, nhìn màn hình nói: “Bảo Bảo đưa em gái ra ngoài chơi đi, ngày mai ba lại gọi, đợi mấy ngày nữa, ba và mẹ sẽ trở về.”

“Vâng, tạm biệt ba, tạm biệt mẹ.”

Cố Bối ôm máy tính bảng, âm thang ngọt ngào, đưa gương mặt tới: “Mẹ, hôn hôn.”

Cố Noãn cười, nhẹ nhàng hôn lên màn hình.

Cố Bối cười, cũng hôn lên màn hình Cố Noãn một chút, sau đó nhìn Cố Noãn nói: “Mẹ, Bối Bối muốn hôn ba một cái, mẹ thay Bối Bối hôn ba có được không?”

Cố Noãn: “...”

Cô nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Bối Bối, nuốt lại những lời không được.

Hơn nữa, cái mặt của tên đàn ông không biết xấu hổ đã đưa tới.

Cố Noãn cắn răng cười gật đầu. Nhanh chóng chạm vào gò má của anh, nhẹ lướt qua một cái.

Khi Tiêu Mặc Thần đặt máy tính bảng xuống, Cố Noãn vùng vẫy: “Tiêu Mặc Thần, thả tôi ra, vô sỉ.”

Tiêu Mặc Thần ôm cô càng chặt hơn, giọng khàn khàn: “Noãn Noãn, anh đã nói, đừng cử động, anh sẽ không khống chế được...

Cố Noãn vẫn muốn vùng đi, Tiêu Mặc Thần anh mắt tối đi, xoay người đè cô xuống ghế sô pha: “Noãn Noãn, anh chỉ muốn em nghe lời giải thích của anh mà thôi, em không muốn anh chạm vào em, anh sẽ không chạm vào em.

“Giải thích cái gì?” - Cố Noãn nhàn nhạt cười: “Anh dùng tin nhắn của mẹ tôi lừa tôi đến, lại dùng Bảo Bảo và Bối Bối dẫn tôi đến khách sạn của anh, anh đã lên hết mọi kế hoạch và tôi không có khả năng phản kháng được.”

Tiêu Mặc Thần hung hăng nhíu mày: “Trong lòng em, anh là một kẻ vô liêm sỉ như vậy sao?”

Nếu không phải thì cô phải nghĩ gì?

Cố Noãn nhắm mắt lại, quay mặt đi và không nhìn anh nữa.

Tiêu Mặc Thần siết chặt cánh tay, đứng thẳng lên, cầm ly trên bàn rót nửa ly rượu trắng, uống cạn, giọng khàn đi vì rượu: “Anh không cố ý giấu giếm thân phận Lục Hu Thâm. Khi còn nhỏ anh đã bị tai nạn ô tô, sau đó liền có thân phận này, trên đời cũng chỉ còn ông nội và dì Mai là người thân. Mà cha mẹ anh đã chết bởi vì có người cố ý sắp xếp vụ tai nạn xe, từ đó anh đều cảm thấy anh còn sống lại chính là để báo thù cho cha mẹ anh.

Cổ Noãn mở to mắt nhìn anh, rõ ràng anh đang đứng dưới ánh đèn, nhưng lại có cảm giác bị bóng tối nặng nề bao bọc lấy.

“Noãn Noãn, em có hiểu từ nhỏ chính mắt anh nhìn thấy ba mẹ anh chết trong vụ tai nạn là loại cảm giác gì không? Có đôi khi anh nghĩ, nếu anh đi theo ba mẹ thì tốt biết bao, cũng không cần sống trong hận thù hơn hai mươi mấy năm.”

Cố Noãn nhìn vào mắt anh đầy bi thương, cô cắn môi, đầu ngón tay run rẩy, cô hiểu, cô hiểu.

Cô biết điều đó đau đớn đến mức nào và cô có thể tưởng tượng được anh đã chịu đựng bao nhiêu đau đớn trong suốt hai mươi năm qua.

Cố Noãn chậm rãi mở miệng: “Tôi biết những gì tôi nói sẽ không có tác dụng với anh. Nhưng tôi muốn nói chú Phương là bị người khác uy hiếp, người đó nói nếu chú ấy nói ra, người kế tiếp sẽ là chú ấy. Chú Phương cũng biết sợ, con người đều muốn bảo vệ chính mình. Chú Phương làm không đúng, nhưng chú ấy đã rất sám hối, tôi biết anh sẽ không bỏ qua cho chú ấy. Nhưng tôi cũng là lòng ích kỷ của mình, tôi không muốn nửa đời còn lại của mẹ tôi phải chờ đợi không nơi nương tựa.”

“Cho nên, anh sẽ không khiến em phải buồn” - Tiêu Mặc Thần nhìn vào ánh mắt kiên định của cô, khóe môi cong lên.

“Anh...anh thật sự...sẽ buông tha cho chú Phương sao?”

Cố Noãn thận trọng hỏi, sau khi nhìn thấy Tiêu Mặc Thần gật đầu, cô không thể tin được, vì sao anh lại buông bỏ thù hận hơn hai mươi năm qua...

“Tiêu Mặc Thần, vì sao? Vì sao anh là đồng ý.”

“Noãn Noãn, anh từng nói, quá khứ anh đã bỏ lỡ em, cho nên tương lai không muốn bỏ lỡ em nữa. Anh biết anh nợ em rất nhiều, anh sẽ dùng thời gian sau này để bù đắp thật tốt. Chuyện của Phương Tuấn...hơn hai mươi năm rồi, nên buông xuống, Noãn Noãn, chuyện này anh sẽ xử lý tốt, tin anh, anh sẽ không làm em buồn nữa.

Cổ Noãn có chút run rẩy: “Cho nên, anh sẽ buông tha chú Phương?”

Tiêu Mặc Thần ôm cô vào lòng ngực: “Đúng vậy, anh buông tha ông ấy, bởi vì, so với hận thù có thứ quan trọng hơn.

Cố Noãn chớp mắt, nở nụ cười ấm áp.

“Noãn Noãn, anh là Lục Hàn Thâm, nhưng anh cũng là Tiêu Mặc Thần. Anh biết anh đã lừa em, lúc đó anh cho rằng em là Cố Minh Châu... cho nên, Noãn Noãn, em có bằng lòng cho anh một cơ hội không? Chúng ta có thể ở bên nhau mà giải quyết hết mọi mâu thuẫn”