Cố Noãn giật mình một cái đặt chiếc thìa xuống, vừa rồi cô cảm giác có một ánh mắt oán hận.
Tháo mặt nạ đặt lên bàn rồi uống một ngụm nước trái cây.
Đột nhiên trước mặt có một bóng người đi tới.
Cố Noãn ngẩng đầu, trước mắt là một người đàn ông không đeo mặt nạ, tướng mạo không tệ, bất quá sắc mặt trắng bệch, dưới mi mắt hơi xanh xao giống như mà ham muốn… quá độ.
Cô đứng lên, có chút cảnh giác: “Vị thiếu gia này có chuyện gì không?”
Một đôi mắt tham lam cho Vinh Giang Huân nhìn cô: “Sao lại có một tiểu mỹ nhân nhìn nhu nhu nhược nhược ở đây vậy?” - hắn từng bước đi tới: “Tiểu mỹ nhân, em đến từ đâu vậy?”
Dù là bạn gái của ai, chỉ cần thiếu gia Vinh gia thích, hắn chẳng quan tâm.
Cố Noãn mím môi, lấy chút bình tĩnh: “Tôi khuyên anh không nên có những suy nghĩ không nên có với tôi. Chỉ cần anh động vào tôi, bất kể anh là ai, khi bạn trai tôi đi ra nhất định sẽ không tha cho anh.”
Vinh Giang Huân cười lạnh, như không quan tâm đến sự uy hiếp của cô, ép Cố Noãn dựa vào cửa kính phía sau: “Bạn trai của cô là ai? Ở thành phố A này, không có người nào mà Vinh Giang Huân này không dám đụng vào.”
Cố Noãn kinh ngạc.
Vinh Giang Huân.
Đây là nhị thiếu gia nhà họ Vinh nổi tiếng phóng đãng.
Có vài người nhìn thấy, nhưng không ai dám tới giúp cô. Đây là gia sản của Vinh gia, ai dám chọc vào thái tử gia nhà họ Vinh.
Cố Noãn hoảng sợ, đẩy Vinh Giang Huân ra muốn bỏ chạy liền bị hắn ta túm lấy tóc, kéo cô về phía hắn, tay còn lại xe vạc váy của cô.
Cố Noãn đau đớn, bỗng bị bóp eo kéo đi về phía thang máy, cô bắt đâu la hét: “Thả tôi ra, anh thả tôi ra.”
Cố Noãn nhìn về phía cầu thang, một thân ảnh quen thuộc chậm rãi đi tới: “Cứu… Lục…”
Vinh Giang Huân không kiên nhẫn tát mạnh vào gương mặt cô: “Câm miệng.”
Cô cảm nhận thấy mùi máu tanh trong khoang miệng, gương mặt trắng nõn nhanh chóng sưng đỏ.
Dù ở rất xa, Cố Noãn không biết Lục Hàn Thâm có nghe thấy không. Đúng lúc cô gần như tuyệt vọng, nhìn thấy một thân ảnh đi về phía mình.
Vinh Giang Huân nhéo cằm cô híp mắt lại: “Hóa ra là nữ nhân của tên nửa mù nó, tôi còn tưởng là ai? Đã như vậy thì còn đơn giản, trực tiếp mang cô đi chơi thật vui.”
Cố Noãn có chút kinh ngạc, nhưng không có thời gian suy nghĩ nhiều. Dùng hết sức đẩy Vinh Giang Huân ra chạy về phía Lục Hàn Thâm: “Lục tiên sinh, cứu tôi với.”
Cô nắm chặt tay áo Lục Hàn Thâm, vì sợ mà vai run lên: “Lục…” - cô thật sự hoảng sợ, cô sợ mình chỉ là tình thân, Lục Hàn Thâm sẽ không vì cô mà mâu thuẫn với Vinh gia, tùy ý đưa cô cho Vinh Giang Huân.
Lục Hàn Thâm cau mày, đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn cô, gương mặt sưng đỏ, váy trên ngực rách ra để lộ làn da trắng nõn, mái tóc rối bù và đôi mắt đẫm nước mắt.
Giọng anh trở nên lạnh lẽo: “Vinh nhị thiếu không định giải thích với tôi, đây là xảy ra chuyện gì sao?”
Vinh Giang Linh theo sát phía sau, mặt nạ đã được tháo xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp tinh xảo: “A Huân, đây là xảy ra chuyện gì?” - sau đó quay sang Lục Hàn Thâm, giọng nói nhẹ nhàng: “Nhị ca, bất quá chỉ là một cô gái đi cùng anh thôi, sao anh lại tức giận.”
Ánh mắt Lục Hàn Thâm trở nên lạnh lẽo: “Cô nhìn thấy tôi tức giận khi nào?”
Cố Noãn toàn thân căng thẳng, không hiểu ý Lục Hàn Thâm là gì.
Vinh Giang Huân vốn đang sợ hãi khí thế dọa người của Lục Hàn Thâm, nhưng khi nghe anh nói vậy liền trầm tĩnh lại. Dù sao đây cũng là Vinh gia, chỉ là một cô gái đi cùng Lục Hàn Thâm, chẳng là cái gì cả.
“Lục nhị ca, bất quá cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, bằng không chúng ra đổi bạn gái. Gần đây anh thích loại tiểu thỏ trắng này sao, ngày mai tôi mang cho anh mấy con.”
Vinh Giang Linh che môi cười, nắm lấy tay Lục Hàn Thâm, rúc vào ngực hắn: “Nhị ca, em biết làm sao có thể thích loại phụ nữ thô tục và vô ăn hóa như vậy, chỉ là chơi đùa lúc cao hứng mà thôi.”
Cố Noãn sợ hắn thật sự sẽ giao mình cho nhị thiếu gia nhà họ Vinh kia, mùi vị mặc người ức hiếp thật sự rất khó chịu, cô kéo lấy tay áo hắn, ra vẻ đáng thương gọi: “Lục tiên sinh.”
Lục Hàn Thâm hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Vinh Giang Huân, bình tĩnh lấy tay vòng qua eo Cố Noãn, ôm cô vào lòng ngực: “Nhưng mà con mèo con này tính tình hoang dã, tính khí nóng nảy, không có gì làm liền thích ném đồ, có móng vuốt sắc nhọn thích cào người, sợ là không hợp khẩu vị của Vinh nhị thiếu.”
Cố Noãn nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô nào có tính khí nóng nảy, cô nào có thích đập đồ, khuôn mặt Cố Noãn đỏ bừng lên.
Cô bất quá là đêm đó, cào lưng hắn mấy cái, không ngờ hắn lại thù dai như vậy.
Vinh Giang Huân muốn nói thêm nhưng bị Vinh Giang Linh liên tục nháy mắt nên chỉ có thể im lặng.
Cô ta trừng mắt nhìn Cố Noãn, sau đó mỉm cười: “Nhị ca, xin cho em chút mặt mũi, A Huân còn nhỏ, khó tránh khỏi lỗ mãng nên có lẽ là dọa đến vị tiểu thư này. Không bằng đưa cô ấy lên lầu nghỉ ngơi một chút, em sẽ kêu bác sĩ của Vinh gia đến xem cho cô ấy.”
Lục Hàn Thâm rút tay ra khỏi tay Vinh Giang Linh, giọng nói bình tĩnh: “Không cần, tôi đột nhiên nhớ tới còn có việc, đi trước.”
Cố Noãn cẩn thận đi theo Lục Hàn Thâm ra khỏi phòng tiệc.
Cô cảm nhận rõ ràng khí tức u ám của hắn.
Cố Noãn vừa bước lên xe, Lục Hàn Thâm ngay lập tức nắm lấy cằm cô và đẩy cô ngã ra xe.
“Cố Minh Châu, tôi đã đánh giá cô quá thấp. Cô thật giỏi quyến rũ đàn ông, trách tôi không thể thỏa mãn cô sao?” - Vừa nói, bàn tay hắn vừa xé nát chiếc váy màu hoa oải hương của cô, để lộ ra làn da trắng nõn trước ngực.
Hắn nhìn lên gương mặt cô, vết sưng đỏ in dấu bàn tay, hừ lạnh một tiếng: “Hắn ta tát cô, cô không biết tát lại hắn sao?”
Cố Noãn không hiểu, cô có thể đánh lại sao?
Cố Noãn chớp mắt, người đàn ông này bảo vệ cô không phải vì thích cô mà chỉ xem cô là vật sở hữu mà thôi.
Dì An từng nói, phải dỗ dành người đàn ông này mới được sống tốt.
Dù sao cũng là thêm một nhát chó cắn, dù sao cũng bị cắn mấy lần.
Nhưng ở đây là trên xe, cô cũng không muốn phơi bày cơ thể trước mặt người khác.
Cố Noãn có chút xấu hổ, cắn răng nói: “Lục tiên sinh, chúng ta về nhà rồi… có được không?”
“Cô có quyền gì nói không ở đây.” - Lục Hàn Thâm híp mắt, một tay từ từ xâm nhập vào trong váy cô: “Tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn chấp nhận chờ đi tôi chán ngấy đi. Thu hồi cái bộ dạng đáng thương giả tạo kia đi, khi ở cùng Vinh Giang Huân cô cũng là cái bộ dạng này sao? Nếu không phải tôi vô tình xuống lầu nhìn thấy, có phải cô sẽ đi cùng hắn ta phải không? Là tôi đã quấy rầy chuyện vui của cô?”
Cố Noãn vội giải thích: “Lục tiên sinh, sức của phụ nữ sao bằng sức của đàn ông. Vả lại, đó là Vinh gia, tôi không có biện pháp nào khác… tôi…a…”
Lời còn chưa dứt, cô đã cắn chặt môi, cố gắng không phát ra tiếng kêu lên đau đớn.
Hắn chỉ cởi thắt lưng kéo xuống, hất váy cô lên vừa đủ, hung hăng cắm mạnh gậy sắt cứng rắn vào bên trong hang động khô khốc không chút báo trước nào.
Không có một chút thương xót nào, cứ như vậy dùng sức rút ra cắm vào không ngừng, nhìn thấy cô cắn môi đến muốn bật máu, không chịu khuất phục rên rỉ một tiếng, Lục Hàn Thâm càng tức giận mà ra sức hơn.
Cô Noãn nhắm mắt lại, hạ thân chỉ có thể dùng một từ đau đớn để miêu tả.
Cô thầm cầu mong một ngày hắn sẽ bị bất lực, trong lòng mắng chửi không tiếc lời.
……
Sáng hôm sau, Cố Noãn tỉnh lại với toàn thân đau nhức.
Đêm qua sau lần trên xe, cô nghĩ đã đủ, ngờ đâu lúc nửa đêm, hắn không hiểu phát điên cái gì hung ác làm khiến cô tỉnh giấc.
Cô ngồi dậy, nhìn người đàn ông nằm bên cạnh đang còn ngủ say, chiếc mặt nạ bạc vẫn còn trên mặt.
Cô muốn nhìn gương mặt phía sau đó của người đàn ông đầu tiên của mình, nhưng lại rất nhanh từ bỏ ý định đó.
Đứng lên đi vào phòng tắm, dùng xà phòng chà mạnh làn da, không quan tâm nó đã ửng đỏ vì cô quá mạnh tay.
Cô nhất định sẽ rời khỏi đây, thà là không biết hắn là ai, không biết khuôn mặt hắn thì cô sẽ đỡ khó chịu hơn, vì cô sợ mình cả đời sẽ không quên được gương mặt đó.
Nhìn vào gương, cơ thể cô bao phủ hàng loạt với đỏ mờ ám trên cổ và thắt lưng.
Cô nhanh chóng choàng khăn tắm đi ra ngoài, trong khi hắn còn ngủ liền vội vàng thay quần áo và lấy một tấm khăn lụa quấn lấy cổ.
Một giọng nói khàn khàn vang lên: “Đi đâu?”
Cố Noãn toàn thân căng cứng, quay đầu lại nhìn người đàn ông ngồi trên giường, không mặc áo, lộ ra cơ bụng săn chắc.
“Hôm qua anh đã đồng ý, cho phép tôi đi ra ngoài.” - Để chứng minh mình không chạy trốn, cô lại nói: “Tôi muốn đến bệnh viện thăm ba tôi.”
“Đi đi, nhưng đừng tỏ ra thông minh, nếu tôi phát hiện cô muốn nhân cơ hội chạy trốn, tự biết hậu quả.”
“Tôi biết.”
Cố Noãn xoay người muốn đi, đột nhiên bị gọi lại.
“Đợi đã.”
Lục Hàn Thâm tiện tay kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một tấm thẻ, ném về phía trước, đáp xuống dưới chân Cố Noãn: “Thích cái gì thì mua, tôi không bạc đãi nữ nhân của mình.”
“Tôi…” - Cố Noãn cúi đầu nhặt tấm thẻ lên: “Tôi biết rồi.”