5 năm sau.
Thành phố N.
Tập đoàn AR.
Cố Noãn đang ngồi ở bàn làm việc chỉnh lại thông tin mấy ngày qua.
Đồng nghiệp bên cạnh đi tới: "Chị Tiểu Noãn, quản lý Dư gọi chị"
Cố Noãn gật đầu: "Cảm ơn, tôi đi ngay."
Cố Noãn nhanh chóng tiến vào phòng quản lý: "Quản lý Dư, anh tìm tôi."
"Tiểu Noãn à." - Quản lý Dư nhìn cô: "Sáng mai cô đến sân bay đón Đại Boss và bạn gái từ trụ sở chính đến. Ngày mai 8h, đây là nhiệm vụ quan trọng, cô không được đến trễ."
"Yên tâm, quản lý Dư."
Cố Noãn nhận lệnh, sau đó lại quay về lại bàn làm việc, xử lý việc hôm nay trước khi tan làm, nếu không hai đứa trẻ sẽ không vui nếu cô về muộn.
Tô Kỳ chạy tới trước mặt cô: "Noãn Noãn."
Cố Noãn ngẩng đầu, nhìn Tô Kỳ xinh đẹp rạng rỡ: "Sao vậy Tô tiểu thư, có chuyện gì sao?"
"Noãn Noãn, ngày mai cuối tuần, cậu đi dạo phố cùng tớ có được không?"
Tô Kỳ là bạn cùng học cấp ba với Cố Noãn, cô ấy đi học đại học ở thành phố N, sau khi vào cùng công ty, cả hai gặp lại, đây cũng là duyên phận.
Cố Noãn đặt tay lên cằm: "Ngày mai tớ phải đi đến sân bay đón người, nghe nói là đại boss ở tổng bộ."
Tô Kỳ vội kêu lên: "Cái gì, ngày mai là cuối tuần mà quản lý Dư còn giao việc cho cậu, tớ còn đang muốn ngày mai chúng ra cùng mang theo hai đứa trẻ đi dạo phố, mua sắm rồi ăn lẩu."
Cố Noãn thở dài: "Để tuần sau nhé."
Tô Kỳ lúc này lại tò mò: "Nếu Boss là một chàng trai đẹp trai thì cuộc gặp này cũng không có thua thiệt nha, Noãn Noãn, đây là chuyện tốt."
Cố Noãn lười biếng nhìn Tô Kỳ: "Boss đến cùng bạn gái, nếu cậu thích việc tốt này tớ nhường cho cậu nhé? Câu thật tốt đi đón đại Boss."
Tô Kỳ xua xua tay: "Không, tớ muốn ngủ vào cuối tuần."
Buổi chiều tan ca, Tô Kỳ lái xe đưa Cố Noãn về nhà, sau đó hẹn ngày mai sẽ đến chơi với hai bảo bối vào ngày mai.
Cố Noãn đi vào căn hộ, chị Tình đã làm xong bữa tối, nhìn thấy Cố Noãn liền mỉm cười: "Cố tiểu thư về rồi, tôi vừa làm xong bữa tối, nhanh tới ăn cơm."
Cố Noãn mỉm cười nói: "Cảm ơn chị Tình đã vất vả rồi."
Chị Tình lắc đầu: "Cố tiểu thư đừng nói vậy."
Cố Noãn đi vào phòng khách, nhìn thấy con gái đang ngồi xem ti vi, thấy cô về, nhanh chạy tới ôm chân cô: "Mẹ, mẹ về rồi."
Cố Noãn cúi người: "Con gái có nhớ mẹ không?"
Tiểu Bối Bối gật đầu: "Vâng, con nhớ mẹ."
Cố Noãn đưa tay vuốt tóc Tiểu Bối Bối: "Đi ăn cơm thôi, dì Tình đã làm cơm xong, anh trai con đâu rồi."
Cố Noãn nhìn một vòng phòng khách cũng không nhìn thấy Cố Bảo Bảo.
"Anh trai đang ở trong phòng ngủ đọc sách."
"Con đi gọi anh trai ra ngoài ăn cơm."
"Vâng."
Ăn cơm xong, chị Tình rời đi.
Cố Noãn cho hai con đi tắm xong, cho lên giường và bắt đầu kể chuyện cổ tích. Bối Bối thích nghe chuyện công chúa Bạch Tuyết, nhưng khi Cố Noãn kể sao, Bảo Bảo lại cau mày nói: "Bạch Tuyết này quá ngốc."
Bối Bối liền nói: "Anh trai mới là đồ ngốc."
Cố Noãn nhìn hai đứa trẻ nói chuyện, khóe môi không khỏi nở nụ cười, trong lòng mềm nhũn, đưa tay vuốt ve mái tóc của hai đứa trẻ.
"Được rồi, chuyện kể xong, bây giờ hai đứa nhanh đi ngủ. Sáng mai mẹ có việc phải đi làm, không thể ở nhà với các con được. Mẹ gọi dì Kỳ Kỳ đến chơi cùng các con nhé?"
Cố Bối hỏi: "Mẹ, ngày mai không phải cuối tuần sao, mẹ phải đi công ty sao?"
"Ngày mai mẹ phải đi sân bay đón người."
Đợi hai đứa trẻ ngủ say, Cố Noãn đắp kín mền, tắt đèn và đi về phía phòng ngủ của mình, nằm trên giường rất lâu vẫn không ngủ được.
Gần như mỗi đêm, cô đều nghĩ về đoạn thời gian đã qua, hệt như một cơn ác mộng.
Năm năm trước cô ly hôn Tiêu Mặc Thần, thuê một căn hộ nhỏ để ở, dù sao cô thật sự không muốn xa A thành, nơi cô đã lớn lên.
Lúc đó điện thoại cô bị gọi liên tục, không còn cách nào khác, cô buộc phải thay đổi số điện thoại.
Lúc đó cô chỉ liên lạc với Mạnh Yến, báo cho Mạnh Yến cô vẫn bình yên, cũng không giấu chuyện cô đã ly hôn với
Tiêu Mặc Thần. Mạnh Yến đã chạy ngay đến căn nhà thuê của cô..
Mạnh Yến nói rằng Tiêu Mặc Thần đã nói với ông nội Tiêu rằng cô đi du học khiến ông nội rất tức giận, nhưng ông không liên lạc được với cô, Tiêu Mặc Thần cũng rất ít khi về Tiêu gia, khi nào bị ép buộc mới trở về.
Sau khi trở về lại thường xuyên cùng Tiêu Mặc Ninh nổ ra tranh chấp.
Cố Minh Châu lấy danh phận Cố Minh Nhi không biết làm cách nào cặp kè với Tiêu Mặc Ninh.
Tiêu gia và cả Cố Khang cũng khắp nơi tìm kiếm cô.
Rất tiếc hiện tại cô là Cố Noãn.
Cô đi được nửa năm, khó khăn sinh ra hai đứa trẻ xém chút mất mạng, cứ ngỡ sẽ an ổn nuôi con.
Ai ngờ một lần đi siêu thị lại đụng phải quản gia của Tiêu gia, dù cô có giải thích ra sao, ông ấy vẫn cưỡng chế cô về lại nhà họ Tiêu.
Ông nội Tiêu không biết từ đâu biết được tin Tiêu Mặc Thần và Hứa Tử An đang ở bên nhau, lúc đó ông cực kỳ nối giận, nói phải lấy lại công bằng cho cô và cho gọi Tiêu Mặc Thần ngay lập tức trở về.
Cố Noãn bất đắc dĩ không còn cách nào khác đành phải thú nhận cô và Tiêu Mặc Thần đã ly hôn.
Ông nội Tiêu cực kỳ phẫn nộ, cho rằng Tiêu Mặc Thần và Hứa Tử An bên nhau đã ủy khuất cô, dù cô có giải thích ra sao cũng không xong.
Nhưng ngày hôm đó, Tiêu Mặc Thần đi công tác, buổi tối cũng không về được.
Ngày hôm sau chỉ là không ngờ Cố Minh Châu lại đến, nói hai đứa trẻ cô sinh ra không phải của Tiêu Mặc Thần, tính toán theo ngày tháng đều ra... cô đành phải thừa nhận trước khi bị bắt đi xét nghiệm ADN càng thêm nhục nhã hơn.
Lúc đó, ông nội Tiêu tức giận đến mức nhập viện.
Mà Cố Minh Châu thấy Tiêu lão nhập viện, trong lòng biết đã gây họa, ngay lập tức trốn khỏi A Thành.
Cố Noãn không thể giải thích được, cô ngồi ở trước phòng cấp cứu cho đến khi Tiêu Mặc Thần chạy đến, đôi mắt hắn lạnh như băng nhìn cô.
Cố Noãn không bao giờ nghĩ đến lại xảy ra chuyện như vậy, hai mắt ngấn lệ cô quỳ xuống dưới chân Tiêu Mặc Thần, miệng chỉ có thể nói: "Tôi xin lỗi, xin lỗi.
Sau đó, Cố Noãn bế hai đứa bé nhỏ xíu trong đêm lên tàu lửa rời khỏi A thành, đến một nơi cách A thành 1000km, chính là N thành.
Bắt đầu ở đây sinh sống.
Tiêu lão gia lần đó quy xuống và không thể đứng lên, sức khỏe yếu đi và mất một năm sau đó.
Khi Tiêu lão gia qua đời, cô quay về A Thành, tại cửa ra vào, cô nhìn thấy cặp mắt băng lãnh hận thù của Tiêu Mặc Thần.
Cô không thể nào quên được.
Lúc này, khi dựa vào đầu giường, nghĩ đến những chuyện đã qua, cô không cách nào bình tĩnh được.
Cô thật sự có lỗi với ông nội Tiêu, ông đã đối xử với cô rất tốt, nếu ly hôn cô chọn đi thật xa, chính là cô không đúng, làm hại ông nội phát bệnh.
Cố Noãn thở dài.
Năm năm qua, cô đã quay về A thành mấy lần, có đi ngang qua Cố gia nhưng không ghé vào.
Vì không còn được Hưng Thịnh trợ giúp, Cố thị đã quay về trạng thái ban đầu.
Cố Khang sau cơn bệnh nặng, cũng vì chuyện của Cố Minh Châu, thường xuyên cải nhau với Trần Linh, cuối cùng ly hôn.
Cố thị phá sản, Cố Khang cũng không còn ham muốn kinh doanh, lui về ở ẩn.
Ngày hôm sau.
Sân bay N thành.
Cố Noãn cầm tấm bảng đón khách, đứng ở lối ra vào, nhìn dòng người vô tận, chờ đợi ông chủ lớn ở trụ sở chính đi ra.
Cô đang thầm nghĩ rằng buổi sáng cô đưa ông chủ lớn đến khách sạn, ổn định chỗ ở, cô có thể báo cáo với quản lý Dư, buổi chiều hẳn là không có việc gì.
Buổi chiều cô có thể đưa bọn trẻ đi chơi.
Nghĩ vậy cô lại giơ lên tấm bảng trong tay, tay có chút mỏi, cô hơi nhìn xuống một chút, lúc nâng mắt lên, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở một điểm.
Lúc này Cố Noãn cảm thấy hơi thở của mình dường như bị đông cứng lại trong giây lát, ngón tay dần cứng đờ, nhìn về hướng thân ảnh người đàn ông đang đi về phía mình.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trên khuôn mặt tuấn tú đeo một cặp kính râm, khóe môi lộ ra nụ cười, toàn thân lội ra sự băng lãnh.
Cố Noãn chăm chú nhìn về phía hắn, không khỏi lùi lại một bước.
Bàn tay siết chặt bảng đón người, trái tim vốn bình tĩnh của cô dấy lên sóng gió.
Lúc này, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nép mình bên cạnh Tiêu Mặc Thần đang mặc một bộ quần áo khoe đường cong nóng bỏng, giọng nói ngọt đến phát ngấy: "Mặc Thần, người đón chúng ta còn chưa tới sao?"
Ánh mắt Tiêu Mặc Thần dán lên người cô, Cố Noãn nắm chặt bản đón người, cố gắng nhìn vào gương mặt của hắn, mặc dù anh ta đeo kính râm, cô cũng có thể cảm thấy sự lạnh lùng trong mắt hắn.
Cô chưa từng bao giờ nghĩ đến, đại boss của công ty cô chính là Tiêu Mặc Thần.
Cố Noãn bước tới, với giọng nói cung kính và nụ cười trang trọng trên môi: "Xin lỗi, ngài có phải là Tiêu tổng, đại boss của tập đoàn AR?"
"Ừm."
Giọng nói của Cố Noãn nghe có vẻ cung kinh hơn, đưa tay ra hướng dẫn: "Xin chào Tiêu tổng, tôi là Cố Noãn, nhân viên của AR, xin ngài đi theo tôi, xe đang đợi ở bên ngoài."