Cô vốn là không nên có mong đợi.
Là hắn cho cô mong chờ...
Cũng cho cô tuyệt vọng.
Cố Noãn rưng rưng nước mắt, xem hết bộ phim cũng không rời đi, cô nhờ nhân viên mua cho cô thêm suất sau.
Xem hết một bộ khác, đã là 6h chiều.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa rất nhẹ, Cố Noãn vẫn bước ra khỏi rạp chiếu phim, màn đêm buông xuống, cô nhìn đường phố, nhìn ánh đèn đường rực sáng, từng bước đi trong màn mưa mỏng.
Tiêu Mặc Thần không đến cũng không gọi điện thoại cho cô, điện thoại cho anh cũng không nghe.
Mưa bụi đánh vào người, trên quần áo cô chảy xuống giọt nước mưa, lạnh giá bao phủ lấy cô, cô đưa tay ôm lấy mình, từ từ bước về phía trước.
Đột nhiên trong bụng nhúc nhích một chút, Cố Noãn khẽ giật mình, cúi đầu đưa tay sờ bụng mình: "Bảo bối, con cũng không vui sao? Là do mẹ làm các con lạnh sao? Hay là các con đau lòng cho mẹ?"
Cố Noãn vội vàng chạy vào một cửa hàng tránh mưa, mua một ly nước ấm, cô gái bán hàng nhìn thấy một phụ nữ mang thai bị ướt liền mang một cái khăn ra: "Chị lau một chút đi, đừng để bị nhiễm lạnh."
Một người xa lạ, còn cho cô ấm áp.
Mà người đàn ông cô yêu, cho cô chính là tuyệt vọng.
Cảm ơn cô bé bán hàng, lau mái tóc ướt sũng, hốc mắt cay xè.
Mưa tạnh, cô liền rời khỏi cửa hàng.
Điện thoại Cố Noãn vang lên. Nhìn thấy người gọi đến là Tiêu Mặc Thần, cơ thể cô nhẹ nhàng run lên, cô cắn môi, cũng không có nhận.
Cho đến khi điện thoại hiện cuộc gọi nhỡ, cô trực tiếp khóa máy.
Cố Noãn không muốn quay về biệt thự, nhìn thấy một khách sạn gần đó, chạy vào lấy một phòng.
Tắm nước nóng xong, cô nằm trên giường... có thể vì khóc quá nhiều, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
......
"Phu nhân, tối hôm qua cô đi đâu, tôi thật sự rất lo, thiếu gia cũng gọi không được."
Cố Noãn buổi sáng bình tĩnh lại liền quay về biệt thự, nghe dì Châu ân cần lo lắng nhưng cô cảm thấy quá mệt mỏi.
"Dì Châu, con mệt, con muốn đi ngủ."
Dì Châu nhìn sắc mặt cô không tốt, không dám hỏi nhiều: "Vâng, phu nhân, cô nhanh đi ngủ đi, buổi trưa tôi làm mấy món mà cô thích."
Cố Noãn nằm trên giường, nhưng mà không ngủ được.
Trong lòng cực kỳ khó chịu.
Cô mở điện thoại di động của mình lên, có hai cuộc gọi nhỡ, một cái là Tiêu Mặc Thần, một cái là dì Châu.
Cố Noãn bỗng cảm thấy nếu hắn thật sự có việc gấp, cô gọi lại cho anh, vẫn là không có người nghe.
Cô đứng lên, đi xuống lầu, dùng điện thoại bàn gọi đi.
Ngay khi cô định dập mày thì bên kia có tiềng trả lời.
Truyền đến tai cô là một giọng nữ nhân khàn khàn nhỏ nhẹ: "Xin chào, Mặc Thần vừa mới đi ra ngoài, đợi lát nữa anh ấy trở về, tôi sẽ nói với anh ấy."
Con ngươi Cố Noãn co rút lại khi nghe giọng nữ ôn nhu này.
Cô đột nhiên không biết nên nói cái gì, trước khi cô gọi cho hắn, chưa từng nghĩ tới hắn cả đêm đã ở bên cạnh người phụ nữ khác, bởi vì một người phụ nữ khác, hắn mới không tới.
"Vâng...xin hỏi cô là..."
"À, tôi là bạn gái của Mặc Thần."
Điện thoại trong tay Cố Noãn trượt xuống, rơi trên mặt đất, màn hình dần dần trở nên đen như mực.
Ồ... là bạn gái của Tiêu Mặc Thần...
Châm chọc đến mức nào.
Cố Noãn nằm trên giường, kéo mền che kín khuôn mặt.
Là cô... là cô không nên yêu anh.
Là lỗi của cô...
Hắn nói muốn cùng cô đi xem phim, bất quá chỉ là thuận miệng, mà cô lại tưởng thật....
Hắn hôm qua lại ở bên cạnh bạn gái mới.
Cố Noãn, không sao cả.
Không có chuyện gì, sẽ nhanh kết thúc, cô sẽ rời đi... Cố Noãn nhẹ nhàng sờ lấy bụng mình, bảo bối... mẹ sẽ mang các con đi tìm cuộc sống bình an.
Nước mắt... lại dàn dụa...
Trong phòng bệnh.
Hứa Tử An nằm trên giường bệnh, xóa bỏ các cuộc gọi liên quan đến cái tên 'Cố Minh Châu', sau đó đặt lại điện thoại để trên bàn, vừa mới đặt xuống, cửa phòng mở ra, Tiêu Mặc Thần bước vào.
"Mặc Thần, anh về rồi."
Tiêu Mặc Thần ngồi bên giường bệnh, đưa tay sờ lên trán Hứa Tử An: "Anh vừa mới đi gặp bác sĩ, bác sĩ nói em vừa mới tỉnh lại, cần phải tu dưỡng thật tốt một thời gian."
Hứa Tử An ôm lấy hắn, đáy mắt nối lên nước mắt trong suốt, giọng nghẹn ngào: "Mặc Thần, anh không biết em sợ đến mức nào. Em sợ, về sau sẽ không còn gặp được anh nữa."
"Không sao, Tử An, mọi thứ đã qua rồi."
"Mặc Thần, em không ngờ...Cố Minh Châu...cô ta lại độc ác như vậy." - Hứa Tử An nhớ đến cái tên Cố Minh Châu trong điện thoại của Tiêu Mặc Thần, đáy mắt xẹt qua tia ghen ghét, thanh âm càng ủy khuất hơn: "Mặc Thần, là cô ta đẩy em xuống cầu thang, em không nghĩ tới em đã nói em sẽ rời đi, em sẽ không tranh vị trí Tiêu phu nhân, em nói em sẽ rời khỏi thành, sẽ chỉ đơn phương yêu anh...nhưng mà vì em nhìn thấy cô ta ra vào khách sạn cùng một người đàn ông xa lạ, sợ em nói cho anh, cô ta sẽ không được làm Tiêu phu nhân, cô ta liền đẩy em xuống cầu thang..." (
Hứa Tử An vừa nói vừa run rẩy như rất sợ hãi.
Nhào vào lòng Tiêu Mặc Thần, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng cô: "Tử An, đừng sợ, anh ở đây."
Đáy mắt Tiêu Mặc Thần đen kịt, mi tâm hung hăng nhíu lại, nhất là khi nghe Hứa Tử An nói câu ra vào khách sạn với người đàn ông xa lạ.
Rũ tay xuống, bàn tay nắm thành quyền...
"Tử An, em vừa mới nói cái gì, Cố Minh Châu cùng đàn ông xa lạ đi vào khách sạn."
Hứa Tử An ngẩng đầu, nước mắt như mưa, nhìn rất yếu đuối: "Đúng vậy, Cố Minh Châu vì sợ em mang chuyện này nói cho anh, sợ cô ta không thể làm Tiêu phu nhân, cho nên mới đẩy em xuống cầu thang."
Thân thể Tiêu Mặc Thần dường như chấn động.
"Mặc Thần, vừa mới điện thoại của anh reo mãi, em không định nhận nhưng mà sợ có việc gấp... cho nên nhận cuộc gọi, hình như là số ở nhà gọi đến."
Tiêu Mặc Thần thu lại ánh mắt u ám: "Em nằm xuống nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài nghe một cuộc điện thoại."
Tiêu Mặc Thần cầm điện thoại, đi ra khỏi phòng bệnh, châm một điếu thuốc, gương mặt phủ sương mù, gọi về biệt thự.
Người nhận là dì Châu.
"Vâng, thiếu gia."
"Ữ, phu nhân về chưa?"
"Vâng, buổi sáng đã trở về, nói mệt mỏi, đang nằm ở phòng ngủ."
"Ừm, mấy ngày tới tôi sẽ không về, dì cẩn thận chăm sóc cô ấy."
Nói xong, Tiêu Mặc Thần cúp điện thoại, tựa vào tượng, hút thuốc, hắn có chút không tin khi Hứa Tử An nói 'Cố Minh Châu cùng người đàn ông khác ra vào khách sạn, thậm chí còn hoài nghi... Hứa Tử An thật sự bị 'Cố Minh Châu' đẩy xuống cầu thang sao?
Nhưng mà, Hứa Tử An sẽ không lừa hắn.
Hắn và Hứa Tử An ở bên nhau lâu như vậy, cô sẽ không lừa hắn.
Nhưng mà 'Cố Minh Châu'... nhớ tới cô, trong lòng thoáng qua bực bội, hung hăng hút một hơi thuốc, tại phòng đấu giá đụng vào cô, cô một dạng ngây ngô, sợ hãi như vậy.
Không hề giống giả vờ.
Mở đién thoại, tra cứu cái tên kia, nhưng cuối cùng vẫn không gọi...
Một tháng sau...
Cố Noãn cũng không gặp lại Tiêu Mặc Thần, cũng không quay về biệt thự, cô cứ như vậy sống, tỉnh lại ăn sáng, đi phòng hoa hoặc thư phòng, tối lại đi ngủ sớm..
Buổi chiều hôm đó, rơi khỏi phòng hoa liền nhận được cuộc gọi.
"Vâng..."
"Xin chào, phu nhân, là tôi, Cảnh Dương."
Cố Noãn cau mày: "Trợ lý Dương, có chuyện gì sao?"
"Chuyện là, chìa khóa của biệt thự Cảnh Uyển có phải cô đang giữ không?"
Cố Noãn khó hiểu: "Không có."
Chìa khóa biệt thự Cảnh Uyển, làm sao cô có?
"Vậy à, Phu nhân, làm phiền cô rồi."
Cảnh Dương cúp điện thoại, gọi cho Tiêu Mặc Thần: "Nhị gia, phu nhân nói, chìa khóa biệt thự Cảnh Uyển cô ấy không giữ."
Tiêu Mặc Thần đang lái xe hướng về biệt thự Cảnh Uyển, nghe vậy cau mày: "Thế nào lại không có giữ, ông nội rõ ràng đã đưa chìa khóa cho cô ấy."
"Cái này... tôi không rõ."
"Được rồi." - Tiêu Mặc Thần cúp máy, quay xe về hướng biệt thự.
Hứa Tử An ngồi bên cạnh nhìn Tiêu Mặc Thần: "Mặc Thần, xảy ra chuyện gì vậy? Anh không cần vì em mà khó xử, cũng không cần cùng Cố tiểu thư tranh chấp, cô ấy dù sao cũng là...anh đừng chọc ông nội tức giận."
Hứa Tử An cúi đầu nói, cô ta không ngờ Tiêu Mặc Thần vây là lại cưới Cố Minh Châu làm vợ.
Đến cửa biệt thự, Tiêu Mặc Thần xuống xe, để Hứa Tử An ở lại trong xe: "Em ở trong xe chờ anh, anh lập tức quay lại."
Dì Châu nhìn thấy Tiêu Mặc Thần từ kính pha lê, bà lập tức chạy lên lầu: "Phu nhân, phu nhân, thiếu gia trở về."
Cố Noãn ngồi trong thư phòng đọc sách, nghe giọng dì Châu có chút kinh ngạc, nhìn Tiêu Mặc Thần từng bước đến gần.
Sao anh ta lại về, vì chuyện chìa khóa Cảnh Dương gọi sao?
Cố Noãn giương mắt nhìn hắn, nhưng không biết nên nói cái gì.
Trong lòng đau nhói.
Cô cúi đầu, không lên tiếng.
Tiêu Mặc Thần đi tới trước mặt cô, lạnh lùng mở miệng: "Chìa khóa đâu?"
Cố Noãn định lắc đầu nói không biết, chợt nhớ tới ngày đó ông nội cho cô một biệt thự...
Hay là cái đó?
"Cái đó... tôi..." - Cố Noãn nói: "Xin lỗi, tôi vừa nhớ ra, anh chờ một chút."
Vừa rồi Cảnh Dương gọi nói không có, lúc này hắn hỏi lại đột nhiên nói có. Tiêu Mặc Thần cau mày: "Cố Minh Châu, cô chơi tôi như vậy cảm thấy thú vị sao?"
"Không phải... tôi..."
Cô thật sự không quan tâm và không định nhận căn biệt thự đó, cho nên cô chỉ muốn đi xuống hỏi dì Châu có biết chìa khóa để ở đâu không.
Cố Noãn rũ mắt xuống, không nhìn hắn.
Một tháng qua, cô không dám nhớ hắn, không dám nghĩ đến bất cứ chuyện gì liên quan tới hắn, tất cả đều chính là cô tự mình đa tình.
Bàn tay của hắn siết lấy cằm cô, nâng đầu cô lên, buộc cô nhìn hắn.
"Tôi biết ông nội đã đưa cho cô cái biệt thự đó, nhưng tôi đã từng nói với cô, gả cho tôi, ngoại trừ danh xưng Tiêu phu nhân, cô sẽ không được lấy bất cứ thứ gì, cô cho rằng ông nội đưa cho cô cái gì tôi không biết sao?"
Giọng Cố Noãn khàn đi: "Tôi biết...tôi...cái gì... cũng sẽ không lấy, tôi..." - Cô biết hắn hiểu nhầm cô muốn lấy căn biệt thự đó.
Cô muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy...không cần thiết.
Tiêu Mặc Thần nheo mắt lại: "Tôi nói cho cô biết, Tử An đã tỉnh lại, tôi không cho phép cô tốn thương cô ấy, sinh ra đứa trẻ, đưa cho ông nội nuôi, cô liền cút đi. Hoặc là, phá bỏ đi... miễn cho cô sau này mang đứa trẻ tham lam gia sản Tiêu gia. Dù sao cả tôi và cô điều biết, đứa trẻ này vốn không nên tồn tại." (43
Hứa Tử An tỉnh.
Người phụ nữ Tiêu Mặc Thần yêu say đắm đã tỉnh.
Hứa Tử An tỉnh rồi, vậy nên vị trí Tiêu phu nhân này, cô phải nên nhường lại.
Đây là con của cô, sao cô lại phải để lại Tiêu gia?
"Tôi đi tìm chìa khóa cho anh."
Cố Noãn cố hết sức đẩy hắn ra, bám vào lan can đi xuống cầu thang, cô không được khóc, nhất định không được khóc.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của anh, có vẻ như anh lấy lại biệt thự Cảnh Uyển là chuẩn bị cho Hứa Tử An.
Dì Châu nhanh chóng tìm được chìa khóa.
Cố Noãn cầm chìa khóa đưa cho Tiêu Mặc Thần.
Cô cắn môi, nhìn bóng lưng Tiêu Mặc Thần đi tới cửa, không nhịn được gọi: "Tiêu tiên sinh."
"Chuyện gì?" - Hắn dừng bước, nhưng không xoay người lại.
"Chiều hôm đó.." - Giọng cô yếu ớt: "anh có đến..."
Tiêu Mặc Thần nhớ đến chiều hôm đó, ở cửa rạp chiếu phim nhìn thấy bóng dáng cô ngồi trên ghế, hắn khẽ nhíu mày, nhẹ giọng: "Không đi, cô không phải là một mực chờ ở đó chứ?".
"Không có..." - Cố Noãn nở nụ cười nhẹ: "Sao có thể...tôi đã rời đi ngay."
Cô đã đợi anh cả buổi chiều, chờ đến cuối cùng nhận được câu này, không lạnh không nhạt... chính là không đi.
Cố Noãn đứng trên tầng hai nhìn xuống.
Tiêu Mặc Thần đi ra khỏi biệt thự, một thân ảnh mảnh khảnh bước ra khỏi chiếc xe Bentley, cô không nhìn rõ khuôn mặt.
Tiêu Mặc Thần cúi đầu, đem tai ghé đến bờ môi cô ta, trên môi anh tràn ngập nụ cười.
Nụ cười như vậy... có phải chính là dành cho người mình yêu phải không?
Nụ cười ấy, cô chưa bao giờ được nhìn thấy.