Tiêu Mặc Thần nhìn cô thật sâu, như muốn nhìn ra một chút cảm xúc gì đó trên gương mặt trắng nõn mộc mạc của cô, nhưng không có, cô dường như nói thật, hắn chưa từng nhìn thấy cô đeo trang sức quý giá nào và mỗi ngày đều để mặt mộc.
Quần áo cũng là rộng rãi thanh lịch.
Nhưng mà hắn vẫn như cũ nói với nhân viên bán hàng: "Gói lại."
Đi ra khỏi trung tâm thương mại.
Cố Noãn một mực đi theo phía sau lưng, một mực cúi đầu, Tiêu Mặc Thần bỗng nhiên dừng lại, Cố Noãn suýt đụng phía sau anh ta.
Có vẻ gần đây cô thường khiến anh ta không vui.
Anh ta lấy máu cô, cô không trách anh ta, vậy tại sao anh ta vẫn không vui?
Cô đã tận lực nghĩ cách giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình, lại vô tình chọc giận anh ta.
Cố Noãn nhìn túi trang sức trên tay lại nói: "Tiêu tiên sinh, hai món này tôi không thể nhận, đưa cho tôi cũng lãng phí, tôi không thích những món trang sức xa xỉ."
"Không thích, chẳng lẽ cô chỉ thích cái nhần tầm thường trên tay cô sao? Tôi đưa cho cô, cô có quyền lựa chọn sao?"
Cố Noãn chưa kịp phản ứng, ngón tay đột nhiên tê rần và đau nhức.
Tiêu Mặc Thần hơi mạnh tay nên không đ ý đến cô, nhanh chóng tháo chiếc nhẫn ra, để lại vết đỏ trên ngón tay cô.
"Trả nhẫn cho tôi."
Đây là quà sinh nhật là Mạnh Yến tặng cô.
Sinh nhật của cô, chỉ có Mạnh Yến nhớ.
Có Noãn lo lắng: "Tiêu tiên sinh, xin hãy trả lại chiếc nhẫn cho tôi."
"Tiêu phu nhân, tôi thấy cô vẫn không rõ thân phận của mình, gả cho tôi trong lòng vẫn nghĩ đến tên đàn ông khác, mang thai con của thằng khác thì cũng thôi đi, bây giờ còn trắng trợn như vậy, cô cho rằng tôi bị mù hay chết rồi." (2
Tiêu Mặc Thần nói và thản nhiên giơ tay lên.
Ánh sáng bạc lóe lên trong không trung và rơi xuống hồ phun nước.
Cố Noãn chạy tới, nhảy vào hồ phun nước tìm kiếm, đây là của Mạnh Yến cho cô, cô làm sao có thể.... không, cô nhất định phải tìm cho ra.
Mùa đông tháng 12.
Mặc dù A thành nhiệt độ không xuống âm độ nhưng nước trong hồ rất lạnh.
Cố Noãn toàn thân run rẩy, đưa tay vào nước tìm kiếm.
"Cô điên rồi sao?" - Tiêu Mặc Thần nhanh chóng đi vào đài phun nước, nhìn cô ngâm mình trong làn nước lạnh lẽo chỉ để tìm một chiếc nhẫn đơn giản. Không để ý đến sự phản kháng của cô, bế cô lên.
Trực tiếp đưa cô vào xe, khóa cửa lại.
"Tiêu Mặc Thần, thả tôi ra, thả tôi ra..." - Cô đập cửa xe: "Tôi cầu xin anh, cho tôi ra ngoài."
Tiêu Mặc Thần nhấn ga vọt đi với vẻ mặt lạnh lùng..
"Chiếc nhẫn đó là tên khốn nào đưa cho cô, cô chính là mang thai đứa con của tên khốn đó sao? Hả? Tiêu phu nhân, cô cảm thấy tôi đã chết hay là tôi bị mù?" (
Do quán tính, Cố Noãn đập trán vào cửa kính xe ô tô, cô đau đớn xoa trán, lấy lại bình tĩnh, không van xin hay đập cửa xe nữa.
Trong xe đột nhiên yên tĩnh.
Tiêu Mặc Thần cho xe lái chậm lại, xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thân ảnh ngồi yên tĩnh phía sau, cô cúi đầu, tóc che mất lông mày và mắt, tựa như không còn sức sống.
Cô mấp máy đôi môi nhợt nhạt: "Xin lỗi, Tiêu tiên sinh."
Cô sai rồi.
Cô muốn nói đó là của Mạnh Yến tặng cô, nhưng cô cảm thấy nó không còn ý nghĩa.
Bỏ đi, dù sao anh ta cũng đã hiểu nhầm rồi.
"Tôi xin lồi, là tôi không đúng."
Giọng nói nhẹ nhàng yếu ớt của cô giống như ngàn cây kim đâm vào tai Tiêu Mặc Thần. Cô ấy dường như cố tình xa lánh anh, một mực xin lỗi nhận sai, hắn là ác ma hay mãnh thú, đến mức cho cô phải xa cách như thế?
Một lần nữa đạp mạnh chân ga, chiếc xe bão táp lái thẳng về biệt thự.
Mở cửa xe, bế cô lên đi thẳng vào biệt thự, dì Châu nhìn Tiêu Mặc Thần bế Cố Noãn đi vào, nghĩ có chuyện gì đó, lo lắng hỏi: "Thiếu gia, phu nhân cô ấy..."
Tiêu Mặc Thần phớt lờ, đi thẳng lên lầu.
Đóng cửa phòng, hắn đặt cô lên giường, rồi đè lên người cô.
Cố Noãn đã sớm dự đoán được điều gì sẽ xảy ra, cô nhắm mắt và không chống cự.
Đối diện với sự tấn công có khi thô bạo, có khi ôn nhu của Tiêu Mặc Thần. Cố Noãn cắn môi nhắm mắt không chút phản ứng, như đang cố gắng chịu đựng sự tra tấn cực hình.
Cô chỉ có thể yên lặng tiếp nhận.
Toàn thân bình thản như một con búp bê vô hồn.
......
Đêm qua ngâm ở đài phun nước, lại bị người kia tra tấn cả đêm.
Khi Cố Noãn tỉnh lại, đã có chút sốt nhẹ.
Nhìn về vị trí bên cạnh, dấu hiệu còn lại rõ ràng, dường như anh ta chỉ mới rời đi không lâu.
Khi cô đi tắm, phát hiện trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn kim cương màu hồng, là chiếc nhẫn đêm qua Tiêu Mặc Thần đã mua. Trong nháy mắt cô muốn tháo xuống, nhưng mà...lại sợ chọc hắn tức giận.
Cô mặc kệ, thay quần áo rồi đi xuống lầu, cô muốn đến đài phun nước tìm lại được chiếc nhẫn mà Mạnh Yến tặng.
Đây là quà của Mạnh Yên, cô nhất định phải tìm được.
Trên xe, cô nhìn chiếc nhẫn trên tay trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, tại sao anh ta lại đưa cho cô chiếc nhẫn này.
Anh ta yêu người phụ nữ kia, vậy tại sao anh ta lại đưa cho cô chiếc nhẫn này? Đây không phải tượng trưng cho tình yêu, mà là sự trói buộc?
Bởi vì cô là Tiêu phu nhân.
Cho nên cô phải hợp tác vô điều kiện với bất kỳ yêu cầu nào của anh.
Trước trung tâm thương mại có rất nhiều người ra vào.
Bất cứ ai đi ngang đều không thể không đưa mắt nhìn đài phun nước.
Một thân ảnh mảnh khảnh gầy gò đang ngâm mình trong nước như tìm đồ vật gì đó.
Dòng nước lạnh băng phủ khắp đôi chân nhỏ nhắn.
Đôi môi lạnh lẽo của cô dần tái nhợt, ngón tay dần cứng đờ nhưng cô vẫn cố chấp tìm kiếm.
Cánh Dương lái xe đi ngang qua liếc nhìn ra cửa sổ, đột nhiên dừng lại, vội vàng rởi khỏi xe..
"Phu nhân."
Cố Noãn nghe thấy thanh âm quen thuộc, chậm rãi đứng lên, quay mặt nhìn người đàn ông đi tới: "Trợ lý Dương, sao anh lại ở đây?"
Cảnh Dương ở đây, vậy Tiêu Mặc Thần cũng ở đây sao?
Cố Noãn đột nhiên trở nên hoảng hốt, cô nhìn về bốn phía, ánh mắt dừng trên chiếc Bentley màu đen, giọng nó yếu ớt: "Tiêu tiên sinh cũng ở đây sao?"
"Không có" - Cảnh Dương lắc đầu: "Phu nhân, cô bước ra ngoài trước đi, trong nước rất lạnh, cô có chuyện gì thì ra ngoài rồi nói."
Cố Noãn nghe thấy Tiêu Mặc Thần không đến, cô lại cúi người nhúng tay vào nước lạnh.
"Phu nhân." - Cảnh Dương cau mày, có chút lo lắng, sau đó bước vào đài phun nước nói một tiếng "thất lễ" sau đó bế Cố Noãn lên, ôm tới xe.
Hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, lập tức bật máy sưởi.
Sau đó đưa chăn bông cho cô.
"Phu nhân, cô đang tìm gì vậy?"
Cố Noãn lạnh đến cứng người, thổi vào lòng bàn tay nói: "Tôi đang tìm một chiếc nhẫn, là bạn tôi tặng cho tôi, nó rất quan trọng."
"Thì ra là vậy, phu nhân, cô ở đây làm ấm đi, tôi đi tìm cho cô."
Cảnh Dương nói xong liền xuống xe.
Cố Noãn muốn nói không làm phiền anh thì người đã đi mất.
Cảnh Dương trong nước tìm một lúc cũng không tìm thấy gì, trong nước lạnh như băng, hắn là một người đàn ông đều cảm thấy lạnh thấu xương, cũng không biết phu nhân ngâm trong nước bao lâu, nếu như hắn không vô tình đi ngang qua, phu nhân chẳng phải sẽ...
Sau nửa giờ, Cảnh Dương trở lại trong xe.
Trong tay nắm chặt một chiếc nhẫn.
Cố Noãn đưa chăn cho hắn, nhưng Cảnh Dương không nhận, đưa tay về phía cô: "Phu nhân, cô xem có phải là nó không?"
Cố Noãn nhận lấy, hốc mắt cay cay: "Đúng rồi, trợ lý Dương, cảm ơn anh."
Cô lại đưa chăn bông về phía Cảnh Dương: "Trợ lý Dương, anh lau một chút, lạnh lắm."
"Tôi không sao, phu nhân, cô đắp kín người đi, đừng để bị nhiễm lạnh." - Cảnh Dương nhìn gương mặt tái nhợt của Cố Noãn, rõ ràng đã gầy đi rất nhiều.
Hăn nhịn không được mở miệng: "Phu nhân, về sau có việc gì cô cứ tìm tôi."
Cố Noãn cười nhẹ, đem nhẫn bỏ vào túi áo: "Cảm ơn anh trợ lý Dương, thật sự cảm ơn anh, còn có một việc làm phiền anh, hy vọng anh đừng... nói cho... Tiêu Mặc Thần chuyện này."
Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Nhị gia.
Cảnh Dương hơi nhíu mày, nhưng nhìn ánh mắt cầu khẩn của Cố Noãn, gật đầu: "Phu nhân, cô yên tâm, tôi sẽ không nói cho Tiêu tổng."
"Phu nhân, cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi."
"Được, vậy dừng ở ngã tư phía trước là được." - Cô muốn đi bệnh viện lấy chút thuốc, cảm giác đầu hơi choáng.
Vào bệnh viện, lấy thuốc xong uống hai viên, Cố Noãn nhớ dì Châu nói thuốc của Tiêu Mặc Thần đã hết, cho nên đi lấy thêm thuốc, lúc đang đợi lấy thuốc bắc liền nhận được cuộc gọi cho Cố Khang.
"Vâng, ba."
"Noãn Noãn, trưa nay con có làm gì không? Quay về nhà một chuyến, Minh Châu đã về rồi, chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé."
"Vâng."
Cô cũng muốn đi tìm Cố Minh Châu hỏi cho rõ.
Trước kia đã xảy ra chuyện gì?
Đi đến trước cửa biệt thự, Cố Noãn bấm chuông cửa.
Người mở của không phải người làm cũ, là một người hoàn toàn xa lạ: "Cô tìm ai?"
"Đây có phải nhà của Cố tiên sinh sao?"
"Đúng vậy, cô tìm ai?"
Cố Noãn nhíu mày: "Tôi tìm Cố tiên sinh."
Cô không nghĩ tới, về nhà mình gặp ba mình, vậy mà còn lại phải nói tôi tìm Cố tiên sinh này.
"Ông chủ không có nhà." - Người phụ nữ quay đầu kêu lên: "Phu nhân, có người đến tìm ông chủ."
Cố Noãn đứng ở cửa, mơ hồ nghe thấy: "Lão gia không có nhà, để cô ta chờ ở cửa đi."
"Cô cũng nghe thấy rồi đó, ông chủ không có ở nhà, phu nhân bảo cô đợi ở bên ngoài." - Nói xong liền đóng cửa lại.
Cố Noãn đứng ở cửa nhắm hai mắt lại.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho ba mình nhưng bên kia luôn báo đang bận cuộc gọi khác.
Đợi nửa giờ.
Xe Cố Khang dừng ở cửa biệt thự, ông ta xuống xe, nhìn thấy Cố Noãn đứng ở cửa: "Noãn Noãn, sao con đứng ở đây không vào nhà?"
Cố Noãn rất muốn nói, dì Trần không cho cô vào.
Nhưng khi mở miệng chỉ nói: "Con vừa đến, không có chìa khóa, con gõ cửa nhưng chị Trần chắc đang bận nên chưa mở cửa."
Cô gián tiếp nói cô không có chìa khóa.
Cũng gián tiếp hỏi, chị Trần đâu rồi?
"Chị Trần ở quê có việc cho nên đã về quê rồi. Dì Trần của con tìm được một người mới, là họ hàng xa của cô ấy."
Cố Khang dùng chìa khóa mở cửa: "Con xem gần đây ba quá bận rộn, quên làm một cái chìa khóa cho con."