Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Nhẫn

Chương 29: Hãy cứu con của tôi.




Hộp đêm Đế Vương, phòng Bạch Kim.

An Thạch Phong cau mày: "Lão nhị, anh thật sự đem dự án Tây thành cho Cố thị? Cố thị này khẩu vị thật lớn, không sợ ăn no đến chết sao?"

Tiêu Mặc Thần xoa sống mũi, giữa hai ngón tay còn lại châm một điếu thuốc, giọng đầy giễu cợt: "Không đưa thì có thể làm gì? Cố Minh Châu gọi điện cho ông nội, tôi dám không cho sao?"

Hắn rít một hơi thuốc và nói tiếp: "Không biết cô ta làm cách nào lấy lòng ông nội. Ông nội vậy mà định cho cô ta 5% cổ phần Hưng Thịnh. Vì cô ta muốn dự án Tây thành này thì tôi sẽ đưa nó cho cô ta, có bản lãnh nhận lấy hay không thì nói sau đi."

Anh Thạch Phong gật đầu: "Lão nhị..." - Sau đó nghe tiếng cửa mở liền nhìn ra mỉm cười: "Lão tứ tới, ôi, em dâu cũng tới."

Hạ Lan Đông Khiêm cùng Mạnh Yến bước vào.

Mạnh Yến liếc nhìn Tiêu Mặc Thần và An Thạch Phong, có chút đỏ mặt, chào hỏi rồi ngồi vào ghế sô pha, lặng lẽ nghịch điện thoại, nghe ba người đàn ông nói chuyện.

Tiêu Mặc Thần ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc nhìn Hạ Lan Đông Khiêm, sau đó lại nhìn sang hướng khác. Chẳng phải hắn so với lão tứ còn dễ nhìn hơn sao? Vậy mà người đó lại len lén lưu ảnh của lão tứ.

Hạ Lan Đông Khiêm cảm thấy Lão nhị nhìn mình không đúng, đang định hỏi thì An Thạch Phong đề nghị đi chơi bi-a.

Mạnh Yến nhìn bọn họ một chút, sau đó gửi tin nhắn cho Cố Noãn.

"Noãn Noãn, tớ đang ở Đế Vương, cậu có muốn đến không, tớ một mình chán quá."

Cố Noãn nhận được tin nhắn liền trả lời: "Tớ không đi được, không phiền các cậu."

Cố Noãn cũng không biết bạn của Mạnh Yến là ai, đến đó cũng không phải ý hay.

"Ở đây có một mình tớ là con gái, thật sự quá nhàm chán, điện thoại chơi cũng sắp hết pin rồi, chán không chịu được, Noãn Noãn, đến đây chơi với tớ đi. Ở đây là bạn của Hạ Lan Đông Khiêm, tớ cũng không quen thuộc, bây giờ vẫn còn sớm mà."

Tiêu Mặc Thần cũng ở đây, Manh Yến muốn tạo bất ngờ cho Cố Noãn.

Cố Noãn do dự một chút, nói với dì Châu một tiếng, cầm áo khoác đi ra ngoài.

Đi vào bên trong Đế Vương.

Nhìn thấy số phòng mà Mạnh Yến gửi, lần này cô khá cẩn thận, xác nhận đúng số phòng số tầng mới gõ cửa.

Mạnh Yến nghe tiếng gõ cửa, biết Cố Noãn đến liền chạy ra mở cửa, kéo tay cô đi vào bên trong: "Noãn...à Minh Châu, sao giờ cậu mới đến."

Manh Yến suýt chút thì lỡ miệng.

Cố Noãn cười nói: "Sau khi trả lời tin nhắn là tớ đi liền... tớ..." - Đi vào bên trong, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước bàn.

Đột nhiên ngẩn người.

Bên kia, Tiêu Mặc Thần nhìn thấy cô, cau mày...

Hai người đàn ông còn lại cũng nhìn về phía cô, An Thạch Phong mỉm cười gật đầu, Hạ Lan Đông Khiêm gọi: "Chị dâu tới à."

Cố Noãn mím môi nhìn về phía Tiêu Mặc Thần, người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, trên mặt không có biểu cảm gì, như không nhìn thấy cô.

Cùng Mạnh Yến ngồi xuống sô pha, cô lấy cục sạc dự phòng đưa cho Mạnh Yến.



Mạnh Yến cười híp mắt: "Vẫn là Noãn... Minh Châu là tốt nhất, biết điện thoại tớ hết pin liền mang cho tớ cục sạc."

Cố Noãn thấp giọng nói: "Sao cậu không nói cho tớ biết, anh ta cũng ở đây."

Mạnh Yến rót cho Cố Noãn một ly nước trái cây nhỏ giọng: "Không phải là muốn tạo bất ngờ cho cậu sao?" - Cô ấy chống đỡ cái cằm, nhìn xem người đàn ông đang đánh bi-a: "Phảo nói rằng, tư thế đánh bi-a của Tiêu Mặc Thần quá đẹp trai."

Cố Noãn cười nhạt, rũ mắt xuống, lặng lẽ tựa vào chiếc gối ôm bên trên. Dù biết Tiểu Yến tốt bụng, nhưng cô cũng không ngờ lại gặp Tiêu Mặc Thần ở đây, nếu biết...cô sẽ không đến.

"Noãn Noãn, chúng ta hát đi."

Mạnh Yến lôi kéo cô mở nhạc, đưa micro về phía cô.

Một bài trữ tình song ca.

Mạnh Yến hát giọng nữ, cô hát giọng nam.

Tiêu Mặc Thần nắm lấy cây cơ, khom lưng, đột nhiên nghe được giọng hát dịu dàng mà mềm mại, khiến hắn cầm cây cơ mà không chịu động. An Thạch Phong nâng cây cơ của mình lên đụng Tiêu Mặc Thần một cái: "Đang làm gì vậy đại ca, mau đánh đi."

Tiêu Mặc Thần đứng thẳng, đem gậy để sang một bên: "Các người chơi đi, tôi đi hút thuốc."

Đi đến bên cửa sổ, Tiêu Mặc Thần ngậm một điếu thuốc trong miệng, dùng bật lửa đốt lên, bên tai vẫn vang lên giọng hát của cô.

Giọng nói của Cố Noãn rất phổ thông, nhưng khi hát, giọng rất nhẹ nhàng, lọt vào tai Tiêu Mặc Thần, anh cảm thấy như không thể phân tán được.

Hắn cứ thế hung ác hút hai điếu thuốc, mới quay về bàn bi-a.

Cố Noãn không hát nữa, đưa Micro cho Mạnh Yến.

Hạ Lan Đông Khiêm cười nói: "Chị dâu sao lại không hát nữa, chị dâu hát rất hay." - Hắn nhìn Mạnh Yến: "Em hát anh nghe đều đã nghe chán rồi, mau đưa cho chị dâu hát."

Mạnh Yến hừ lạnh: "Không nghe thì bịt tai lại, cho bảo anh nghe."

Hạ Lan Đông Khiêm bật cười, thật sự lấy ra trong túi tai nghe nhét vào tai khiến Mạnh Yến tức xù lông.

Cố Noãn rất hâm mộ cách hòa hợp của họ.

Tiêu Mặc Thần nhìn về phía ghế sô pha, thứ anh nhìn thấy là đôi lông mày cong lên dịu dàng của cô, dưới ánh sáng dịu nhẹ, nụ cười của cô tỏa sáng.

Anh cáu kỉnh ném cây gậy đi và nói: "Không đánh nữa, đi uống rượu."

"Hả, lão nhị..."

Hạ Lan Đông Khiêm và An Thạch Phong nhìn nhau, đồng thời đưa ra kết luận, lão nhị đêm nay có chút kỳ quái.

Ba người đàn ông uống rượu cùng nhau, hai cô gái không uống rượu chỉ uống nước trái cây. Cố Noãn đột nhiên cảm thấy bụng lại hơi đau nhẹ, cô cau mày.

Cơn đau kéo dài hai ba ngày, nhưng rất nhỏ nên bị cô phớt lờ.

Đến 10h tối, mấy người mới rời khỏi Đế Vương.



An Thạch Phong có trợ lý đến đón, Mạnh Yến và Hạ Lan Đông Khiêm cùng lên xe: "Minh...Châu, tớ đi trước. Cậu và Tiêu tiên sinh đi về chậm một chút."

Cố Noãn gật đầu một cái, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Hắn uống không phải là quá nhiều, đi lên xe.

Cố Noãn đi theo: "Để tôi lái xe cho, anh đã uống rượu rồi..."

Tiêu Mặc Thần không đáp một lời, Cố Noãn đưa tay mở cửa, phát hiện cửa xe đã khóa, ngón tay cô từ từ cứng ngắc, thu tay lại...

Chiếc xe nghênh ngang rời đi.

Cố Noãn mím môi, nhìn theo bóng dáng chiếc xe, cô đi theo dọc ven đường, cô đã thích ứng với thái độ của anh ta.

Đi về phía trước mấy bước, Cố Noãn đột nhiên cảm thấy bụng truyền đến một cơn đau, cơn đau đớn ngày càng kịch liệt.

Cô đau đớn cúi người từ từ ngồi xổm xuống.

Cắn răng thật chặt, trong lòng đột nhiên hoảng sợ.

Cô đặt tay lên bụng mình, không...sẽ không sao...nhưng mà, cơn đau này, ngày càng mãnh liệt ập đền.

Tiêu Mặc Thần lái xe đi không xa, bỗng nhiên thắng két lại, nhìn qua gương chiếu hậu thấy cô từ từ cúi người, ngồi xốm ở ven đường.

Người phụ nữ này đang muốn giở trò gì?

Hắn dừng xe lại, Tiêu Mặc Thần cảm thấy mình hình như đã uống quá nhiều, nêu không tại sao lại xuống xe đi về phía cô.

Đôi mắt Cố Noãn tối sầm lại vì đau đớn.

Đột nhiên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm lạnh lùng: "Cô lại giả vờ cho ai xem?"

Là Tiêu Mặc Thần.

Cô ngẩng đầu, chớp mắt và nói với giọng yếu ớt: "Tôi... anh có thể đưa tôi... đến bệnh viện được không?"

"Van xin anh..." - Như sợ bị anh từ chối, Cố Noãn từ từ đứng dậy và nắm lấy tay áo của anh: "Thật sự van xin anh...

cứu...cứu tôi."

Hãy cứu con của tôi.

Tiêu Mặc Thần nhìn thấy sắc mặt của cô thật sự không ổn, ánh mắt trầm xuống: "Cô sao vậy?"

Nói xong, khom lưng xuống bế cô lên.

Đặt Cố Noãn vào ghế sau, nhìn thấy cô lấy tay che bụng, đồng tử hắn đột nhiên co rút, nhanh chóng lao xe đến bệnh viện, bế cô vào khoa phụ sản.

Hắn trước đó còn hoài nghi, đây có phải là con của hắn không.

Nhưng mà hắn vậy mà lại quan tâm... đến đứa trẻ này.