Không biết bao nhiêu điếu thuốc đã rút hết.
"A."
Tiêu Mặc Thần quay đầu lại, nhìn thấy Cố Noãn ôm lấy mền lăn xuống đất, Tiêu Mặc Thần dập tắt khói thuốc, bước đến bế cô đặt lên ghế sô pha.
"Cô là heo à? Ngủ mà cũng có thể lăn xuống đất? Nếu như..." - nếu như làm bị thương đứa bé trong bụng thì sao?
Nhưng hắn không nói hết câu.
Cố Noãn bị ngã xuống, đau đớn nên tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt.
Tiêu Mặc Thần liền hỏi: "Khó chịu ở đâu? Không thoải mái liền nói ra?" - ngay cả hắn cũng không phát hiện trong giọng nói vang lên từng tia lo lắng.
"Không có." - Cố Noãn lắc đầu, sau đó quay mặt đi.
Tiêu Mặc Thần không vui hỏi: "Sao cô lại thay quần áo? Đêm qua cô đi đâu? Vậy mà học được đêm không về ngủ."
Cô muốn quay về nhưng lại sợ chọc hắn không vui, cô sợ rằng đêm qua cô gặp Thẩm Quân Châu, chắc chắn lại càng không vui đâu.
Hoặc là chế nhạo cô.
"Tối hôm qua tôi ở nhà bạn tôi và đây là chiếc váy của cô ấy."
"Cô không biết gọi điện về sao? Cô có biết..." - Tiêu Mặc Thần nheo mắt lại và không nói ra, suýt chút nữa nói ra là tôi đi tìm cô.
Dừng lại một chút, mở miệng lần nữa, nén cơn tức giận trong lòng ngực: "Cố Minh Châu, cô hãy hiểu rõ thân phận của mình, cô chính là vợ của Tiêu Mặc Thần tôi, mọi cử động của cô đều đại diện cho mặt mũi của Tiêu gia, ai cho phép cô đi cả đêm không về nhà."
Cố Noãn bị cảm, cuống họng khó chịu, thanh âm có chút khàn khàn: "Tôi không muốn đêm không về ngủ, lúc đó không có xe... điện thoại di động của tôi ở trong xe. Tôi có mượn điện thoại gọi cho dì Châu, nhưng mà không có người trả lời."
Cô nhàn nhạt cụp mắt xuống, giọng nói có chút yếu ớt: "Xin lỗi, tôi có chút buồn ngủ, đi lên phòng ngủ trước."
Nói xong, Cố Noãn ôm mền đi về phía cầu thang.
Dì Châu thấy Cố Noãn đang ôm cầu thang đi lên, vội chạy tới: "Phu nhân, cháo nấu xong rồi, cô ăn một chút rồi đi nghỉ ngơi, bằng không sẽ mệt lắm."
Cố Noãn không chút nào muốn ăn, nhưng lại nghĩ đứa bé trong bụng liền nghĩ con cô không thể không ăn.
Tiêu Mặc Thần nhìn thấy Cố Noãn do dự, trầm giọng nói: "Xuống ăn rồi đi lên."
Cố Noãn đi xuống phòng bếp, dì Châu cho cô một bát cháo bí đỏ nóng hổi.
Bỗng nhiên Tiêu Mặc Thần từ bên phòng khách đi vào, nói với dì Châu: "Cho tôi một một bát cháo."
Dì Châu nhìn Tiêu Mặc Thần, thiếu gia không phải lúc nãy đã ăn một bát rồi sao?
Cố Noãn ăn một nửa, ngước mắt lên nhìn thấy Tiêu Mặc Thần, bỏ muỗng xuống: "Tiêu tiên sinh, tôi đi lên trước."
Tiêu Mặc Thần nhìn thấy Cố Noãn chỉ ăn được một ít, tại sao cô ta lại ăn ít như vậy?
"Ăn hết đi, dì Châu sẽ dọn dẹp dễ hơn."
Cố Noãn nghe vậy, ngoan ngoãn ăn hết chén cháo, sau đó mới đứng lên đi lên lầu.
Cố Noãn ngủ một giấc rất sâu, mãi cho đến ngày hôm sau mới tỉnh lại.
Hôm nay cô muốn đến Cố gia để thăm ba mình.
Gần đây sức khỏe của ba đã ổn, Cố thị cũng đang từ từ phát triển lại, trong lòng Cố Noãn cũng bớt lo lắng.
Cơm trưa, Cố Khang muốn cô gọi cho Tiêu Mặc Thần đến ăn cơm, nhưng hắn chỉ ừ một câu.
Cuối cùng, vậy mà lại không đến... Cố Noãn bị Trần Linh mỉa mai cả buổi cơm, cho đến khi ba cô khó chịu với bà ta.
Ở lại Cố gia nói chuyện với ba mình đến gần chiều. Cố Noãn cũng chuẩn bị ra về.
Trần Linh ở trên lầu đi xuống gọi: "Cố Noãn."
Cố Noãn xoay người, nhìn lại: "Dì Trần có chuyện gì sao?"
"Noãn Noãn, tới đây, dì có chuyện muốn nói."
Trần Linh đột nhiên đối giọng, khiến Cố Noãn cau mày, nhưng dù sao bà ấy cũng là người lớn, Cố Noãn không thế phớt lờ, cô đi về phía sô pha.
"Dì Trần có chuyện gì sao?"
"Noãn Noãn à, dì thì có việc gì được, tất cả đều là vì Cố thị" - Trần Linh nhìn sắc mặt Cố Noãn: "Noãn Noãn, nghe nói Hưng Thịnh vừa ký hợp đồng mua một mảnh đất ở Tây thành, con có thể nói với Tiêu tổng một chút, cho Cố thị chúng ta hạng mục này."
Cố Noãn nhếch môi, nhìn Trần Linh: "Thật xin lỗi, chuyện của Tiêu gia tôi không làm chủ được."
Hơn nữa dự án Tây thành là một dự án lớn, dựa vào trình độ của Cố thị căn bản không thực hiện được.
Trần Linh muốn hạng mục này chính là quá tham lam.
"Noãn Noãn, nói thế nào mày cũng là Tiêu phu nhân, chuyện này không thể giải quyết được sao? Gả mày qua
Tiêu gia có lợi ích gì? Cố gia lại đi nuôi một thứ không ra gì, chuyện nhỏ như vậy cũng không vì Cố thị mà tranh thủ..."
"Tôi đến Tiêu gì vì cái gì, bà không biết sao?" - Cố Noãn đứng lên, đi tới trước mặt Trần Linh, giọng nói lạnh lẽo:
"Dì Trần, bà đã làm gì tôi, trong lòng bà tự hiểu, bà không nên nói với tôi bằng giọng điệu này."
Sắc mặt Trần Linh cứng ngắt, nghiến răng nghiến lợi: "Cố Noãn, đây cũng là ý của ba cô."
Cố Noãn kinh ngạc.
Ý của ba cô?
Cố Noãn đi lên thư phòng, gõ cửa.
Cố Khang đang ngồi ở bàn làm việc, Cố Noãn không nhịn được đi tới.
"Ba, con nghe dì vừa nói về việc xây dựng ở mảnh đất ở Tây thành..."
Cố Khang thở dài: "Noãn Noãn, tình hình của Cố gia không phải là con không biết, mặc dù Hưng Thịnh đã bơm vốn, nhưng khả năng phục hồi hiện tại không tốt lắm, cần một hạng mục lớn để phát triển...con xem... có thể hay không... nói với Tiêu tổng nhắc tới một chút?"
Cố Noãn nhìn ánh mắt của Cố Khang, không biết nên nói cái gì.
Cô là Tiêu phu nhân, nhưng chỉ là hữu danh vô thực, cô vẫn nhận thức được điều này.
"Ba..ba cũng biết... con chỉ là thay Cố Minh Châu gả cho Tiêu gia. Liên quan đến công việc của công ty, con không tiện xen vào."
"Noãn Noãn, ba biết, nhưng chỉ cần có chút biện pháp, hãy thử một chút... thiệt thòi cho con."
"Nhưng mà..." - Cố Noãn lại lên tiếng: "Cố thị căn bản không có kỹ thuật cao cũng như trình độ để hoàn thành hạng mục ở Tây thành. Ba...trong lòng ba cũng rõ ràng... nếu như..."
Nếu xảy ra sự cố thì phải làm sao?
"Noãn Noãn, đừng lo, sẽ không có vấn đề gì đâu. Ba và chú Thẩm hai nhà cũng hợp tác, sẽ không có vấn đề gì đâu."
"Noãn Noãn, ngày nào con cũng gặp Tiêu tổng, hãy nói với Tiêu tổng một chút."
"Noãn Noãn..."
Cố Noãn quay về biệt thự vẫn nghĩ đến chuyện mà Cố Khang nói buổi trưa.
Đây là lần đầu tiên ba cô khẩn cầu cô như vậy, trong lòng Cố Noãn muốn đợi Tiêu Mặc Thần trở về liền thử xem, dù cho bị hắn trào phúng, nhục nhã.
Đang suy nghĩ, điện thoại cô vang lên, là dì Châu gọi đến.
"Dì Châu, có chuyện gì vậy?"
"Phu nhân, thiếu gia đã về, hình như đã uống say."
Cố Noãn vội khoác một chiếc áo khoác vội vàng đi xuống lầu.
Dì Châu đang đỡ Tiêu Mặc Thần, Cố Noãn liền đi tới: "Dì đi pha cho anh ấy trà giải rượu, con đỡ anh ấy lên lầu."
Anh ta có vẻ rất say, đi cũng không tốt.
Người đàn ông này thật là, hôm trước đau dạ dày, hôm nay lại uống rượu.
Đỡ anh ta nằm lên giường, nhìn thấy anh ta không thoải mái lắm, sau một lúc do dự, cô đưa tay cởi cà vạt cho anh, sau đó cởi từng cúc sơ mi.
Cởi đến nút thứ hai, đôi mắt Tiêu Mặc Thần đột nhiên mở ra.
Cố Noãn nhìn vào ánh mắt hắn, sợ hết hồn.
Động tác trên tay ngừng lại, đầu ngón tay từ từ siết lại.
"Tiêu...Tiêu tiên sinh, anh tỉnh rồi à?"
Đôi mắt của hắn sâu thẩm giống như vực thẳm lạnh lẽo, sâu đến mức không thể nhìn thấy đáy. Đôi mắt phủ đầy sương mù, khiến trái tim Cố Noãn run rấy.
Nó khiến cô kinh hãi.
"Tiêu tiên sinh...anh không sao chứ?" - Cô nghĩ anh ta khó chịu vì đau dạ dày.
"Cố Minh Châu." - Giọng Tiêu Mặc Thần khàn đi vì rượu, nhìn chằm chằm cô.
Cố Noãn gật đầu một cái.
Cửa phòng bị gõ: "Phu nhân."
Giọng nói của dì Châu vang lên, Cố Noãn xuống giường: "Tôi đi mang trà giải rượu cho anh..."
Còn chưa kịp rời đi, Cố Noãn choáng váng, bị Tiêu Mặc Thần đè xuống.
Cô có chút hoảng sợ, đặc biệt khi hắn nhìn cô chằm chằm mà không phát ra bất cứ âm thanh nào. Sự im lặng trong phòng thật đáng sợ, cô dường như còn nghe thấy tiếng nhịp tim của mình.
"Tiêu...Tiêu tiên sinh...anh..."
Tiêu Mặc Thần vươn ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa gò má cô, chếnh choáng cười: "Cố Minh Châu."
Cố Noãn đẩy anh ta ra: "Tiêu tiên sinh, anh say rồi, tôi đi lấy trà giải rượu cho anh....
Nhưng sức của cô, không thể thoát khỏi.
"Tiêu... ưm..."
Cố Noãn choáng váng khi bị môi anh chặn lại, cả người cô ngây người.
Khi phản ứng lại, cô bắt đầu vùng vẫy.
Hai tay cô bị hắn dễ dàng khống chế, đặt ở đỉnh đầu.
"Buông tôi ra... Tiêu...Um..."
Hơi thở của cô hoàn toàn bị cướp đi, toàn thân Cố Noãn bị hơi thở của hắn bao quanh.
Nụ hôn của Tiêu Mặc Thần trở nên sâu hơn và tàn bạo hơn.
Cố Noãn cảm thấy máu khắp cơ thể đang chảy điên cuồng và không thể kiểm soát được.
Cố Noãn nhắm mắt lại và không phản kháng nữa.
Khi cô sắp không còn hơi thở, Tiêu Mặc Thần buông cô ra, Cố Noãn quay mặt sang một bên như cá mắc cạn.
Há miệng thở hổn hển.
Tiêu Mặc Thần nhìn cô đầy giễu cợt: "Tiêu phu nhân, cô giả vờ cái gì? Cô ngay cả hôn đều không biết hả?"
Giọng của anh ta khàn khàn và đầy sự giễu cợt.
Hai má Cố Noãn đỏ lên, nhìn hắn, hắn đã say, ánh mắt không còn thanh tỉnh, nhưng vẫn còn sâu thẳm không gợn sóng.
Sau một hồi vùng vẫy dữ dội, một mảng áo ngủ lớn của cô bị lộ ra ngoài.
Xương quai xanh mỏng manh và vùng ngực rộng lớn của cô lộ ra, làn da mỏng manh trắng nõn như sứ.
Tiêu Mặc Thần nhìn cô, trong mắt lóe lên tia lửa.
Cố Noãn cảm thấy sợ hãi ánh mắt của Tiêu Mặc Thần. Cộng với nụ hôn vừa rồi, cô đưa tay lôi kéo áo trước ngực.
"Tiêu tiên sinh, tôi là Cố Minh Châu."
Hắn ta không phải rất chán ghét cô sao?
Tại sao còn muốn?
Tiêu Mặc Thần nhìn cô, đôi môi sưng đỏ, lôi kéo vạt áo trước ngực, động tác này khá chướng mắt.
Nhưng khi nghĩ đến việc cô đi vào khách sạn cùng người đàn ông khác, Tiêu Mặc Thần lạnh lùng nheo mắt lại.
Tay hắn nắm lấy cằm cô nâng lên, đáy mắt dâng lên một tầng lửa giận, càng ngày càng thiêu đốt mãnh liệt: "Cố Minh Châu, cô cứ như vậy không chịu nổi cô đơn."
Giọng nói của hắn càng ngày càng lạnh lẽo: "Tôi vốn là... đã định bỏ qua cho cô... tôi thật sự đã định... tha cho cô.
Tham lam hư vinh cũng được, tâm tư độc ác cũng được... nhưng cô không nên phản bội tôi."
Cố Noãn không hiểu hắn ta đang nói cái gì, cô phản bội hắn khi nào?
Hay là do hắn say nên mất trí?
Tiêu Mặc Thần đưa tay nắm lấy chiếc váy ngủ, cô còn chưa kịp phản ứng thì chiếc váy đã bị xé rách.
"Tiêu, tiên sinh..."
Hắn cúi đầu, sự tức giận trong đáy mắt không thể kiềm chế được.
Nụ hôn bá đạo rơi xuống cổ cô, sau đó là một cơn ớn lạnh trước ngực.
Giọng Cố Noãn nghẹn ngào: "Không... Tiêu Mặc Thần."
Hắn đột nhiên bật cười, đôi môi dừng lại trước ngực cô, không khí lạnh lẽo, cô không nhịn được run rẩy.
"Cảm giác phản bội tôi, Cố Minh Châu, tôi sẽ cho cô nhớ rõ ràng."