Cảnh Dương sau khi nhận được điện thoại vội vàng đi xuống, nhìn thấy bóng người đứng ở gần cửa thang.
Tấm lưng thon thả, mái tóc dài buông xõa ngang vai.
“Phu nhân, cô không cần phải tự mình tới đây, tôi sẽ mang điện thoại đến biệt thự cho cô.”
Cố Noãn nhàn nhạt mỉm cười: “Không sao, dù sao ở nhà tôi cũng không làm gì, coi như là tản bộ. Lúc tôi gọi điện thoại công cộng cho anh, cũng là gần đến nơi.”
Cảnh Dương giật mình: “Phu nhân, cô đi bộ đến đây à?”
Nơi này cách biệt thự khoảng hơn 40 phút đi bộ.
Cố Noãn gật đầu: “Ừm, dù sao tôi cũng không có việc gì.”
Cảnh Dương từ trong túi lấy điện thoại di động ra, đưa cho Cố Noãn: “Phu nhân, điện thoại của cô đã bị rơi bể, ngày mai tôi mua cho cô một cái mới.”
Cố Noãn nhận lấy điện thoại, đè lên nút nguồn, không ngờ lại mở nguồn lên, chỉ là màn hình đã bị nứt.
Cô đã quen với việc tiết kiệm từ khi còn nhỏ, Trần Linh chỉ trợ cấp cho cô một khoảng rất nhỏ chi phí sinh hoạt, cô thường xuyên đi làm thêm khi ở trường.
“Không cần, điện thoại còn có thể mở nguồn, chỉ cần thay màn hình là được rồi.”
Cảnh Dương nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, chợt sững sờ. Nụ cười của người phụ nữ trước mặt quá thuần khiết, không có chút tạp chất nào không giống như lời đồn hư vinh hám tiền Cố tiểu thư.
Thay màn hình?
Phu nhân vậy mà nói muốn thay màn hình.
Đợi hắn tỉnh táo lại, Cố Noãn đã muốn rời đi, hắn liền đuổi theo: “Phu nhân, đã muộn rồi, tôi đưa cô trở về.”
Bây giờ cũng đã 9 giờ tối.
Cố Noãn nghĩ một chút, bây giờ cũng trễ, lúc ra ngoài mới phát hiện chỉ cầm theo ít tiền lẻ trong túi áo khoác, gật đầu một cái: “Vậy làm phiền anh.”
“Không có gì phiền cả, phu nhân, cô quá khách khí rồi.”
Cảnh Dương lái xe từ nhà để xe dừng gần Cố Noãn, vừa định muốn xuống mở cửa xe cho cô, Cố Noãn đã tự mở cửa sau xe và tiến vào bên trong. Cảnh Dương nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn người phụ nữ ngồi ở phía sau..
Cô ấy không hề giống như nhị gia nói, hư vinh hám tiền, nữ nhân tâm cơ.
Hắn cũng không thể nào tin nổi một người phụ nữ khiêm tốn và lịch sự như vậy có thể đẩy Hứa tiểu thư xuống cầu thang.
Hứa tiểu thư là mối tình đầu của nhị gia, bởi vì chuyện hôn ước với Cố Minh Châu đã cãi nhau với nhị gia. Bất quá nhị gia đã thỏa hiệp, đi tìm Tiêu lão gia tử để giải thích và yêu cầu chấm dứt hôn nhân với Cố Minh Châu, bị Tiêu lão gia tử dạy dỗ một trận, không có gì thay đổi.
Sau đó, không biết làm sao Cố tiểu thư và Hứa tiểu thư gặp nhau, và Cố tiểu thư đã đẩy Hứa tiểu thư xuống cầu thang.
Hứa Tử An hôn mê tại chỗ, đến nay cũng không tỉnh lại.
Nhưng không có bằng chứng, cũng không có giám sát nên không thể định tội Cố Minh Châu. Nhưng ngày hôm đó, Hứa Tử An ra ngoài là để đi tìm gặp Cố Minh Châu.
Khi nhị gia biết chuyện này, cực kỳ hận Cố Minh Châu.
Cảnh Dương không dám tin tưởng Cố tiểu thư đang ngồi sau lưng hắn đã đẩy Hứa Tử An xuống cầu thang.
Đi bộ xa như vậy để đến lấy điện thoại.
Còn nói sợ làm phiền hắn.
Cảnh Dương đoán chắc đã có hiểu nhầm.
Hắn không phải là Cố tiểu thư đã làm điều đó.
……
Cố Noãn quay về đến biệt thự.
Dì Châu cho cô một bát cháo bí đỏ nóng hổi, lòng cô ấm áp, cô biết dì Châu đặc biệt chuẩn bị cho cô.
Ăn xong, cô trở lại phòng ngủ, phát hiện đèn phòng tắm đang bật sáng, bên trong còn có tiếng nước chảy.
Tiêu Mặc Thần!
Đêm nay hắn ta ở lại nơi này sao?
Cố Noãn lấy quần áo ngủ, đi đến phòng kế bên tắm một chút.
Sau khi tắm xong, Cố Noãn lau tóc, cô đang nghĩ là nên ngủ bên này hay là quay về phòng ngủ chính.
Dường như đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn… hắn ngủ lại ở nhà.
Cô hiếm khi nhìn thấy hắn ở nhà, hắn hầu như chỉ ở thư phòng khi ở nhà, chưa bao giờ qua đêm ở nhà, chỉ ghé về lấy văn kiện rồi rời đi.
Cố Noãn quay về phòng ngủ, nhìn thấy Tiêu Mặc Thần đã tắm xong, đang nằm trên giường đọc sách.
Cô nằm xuống ở mép giường, chừa một khoảng trống ở giữa, giống như đến gần hắn một chút, liền sẽ khiến hắn không vui.
Thật ra, Cố Noãn cũng không sợ Tiêu Mặc Thần, ngược lại trong lòng cảm thấy có lỗi với hắn, lại thêm đêm qua hắn đã cứu cô cho nên trong lòng còn cảm kích hắn, cho dù miệng của hắn khá hung ác.
Hơn nữa… hắn không phải là không lên được sao?
Người đàn ông có ngoại hình hoàn hảo như vậy mà…ở nơi đó lại có vấn đề. Quả nhiên ông trời khá công bằng, cho hắn bề ngoài tốt như vậy, nhất định phải cho hắn chút khuyết điểm.
Tuy nhiên, điều này khá đáng tiếc.
Nghĩ đến đây, mặt Cố Noãn đỏ bừng.
Không hiểu sao cô lại có thể nghĩ đến hắn… chuyện đó.
Có vẻ cơ thể khá mệt mỏi, cho nên Cố Noãn rất nhanh cảm thấy buồn ngủ, từ từ nhắm mắt lại.
Tiêu Mặc Thần đặt cuốn sách trong tay xuống, xoa sống mũi, nghiêng người nhìn cô, từ phía sau có thể nhìn thấy phía sau cô, sau đó là nửa khuôn mặt, một sợi tóc nằm trên gương mặt trắng nõn của cô. Quỷ thần xui khiến hắn đưa tay, nhẹ nhàng vuốt sợi tóc ra sau tai cô.
Tiêu Mặc Thần làm xong động tác này, đột nhiên cảm thấy mình như bị ma nhập.
Và đêm qua mới là ma nhập.
Điện thoại đổ chuông, đây là lần đầu tiên cô gọi cho anh, vậy mà vang lên một tiếng, hắn liền vô thức tiếp nhận.
Nhớ đến những gì xảy ra đêm qua, Tiêu Mặc Thần nhìn bóng lưng Cố Noãn, ánh mắt ngày càng sâu, càng ngày càng khó đoán.
Cố Noãn nằm ở sát mép giường, cô ngủ say, vô thức xoay người, sắp lăn xuống sàn liền bị một bàn tay túm lấy mềm, kéo cô lên trên giường.
Lúc kéo hơi mạnh, Cố Noãn xoay người tựa vào lòng ngực Tiêu Mặc Thần.
Hơi thở ấm áp của cô phải vào da thịt trên ngực anh, cô lại cảm thấy chiếc gối này khá thoải mái, dùng gương mặt xoa xoa một chút.
Bàn tay của Tiêu Mặc Thần vô thức siết chặt.
Cố Noãn muốn lật người lại nhưng phát hiện mình không thể cử động, như bị thứ gì đó kiềm chế, nhưng cô buồn ngủ quá nên không thể mở mắt được. Cô thường ngủ một mình, nên Cố Noãn không nhận ra Tiêu Mặc Thần đang ngủ bên cạnh cô.
Tay nhỏ không an ổn cọ sát vào ngực hắn, tóc của cô cào cổ hắn khiến hắn ngứa ngáy.
Tiêu Mặc Thần lấy mền đắp lên cho cô, ôm cô vào trong lòng ngực.
Đáy mắt anh ngày càng mờ đi, đáng chết, anh thật sự đã bị cô thu hút.
……
Sáng hôm sau, Cố Noãn tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong lòng ngực người đàn ông bên cạnh.
Giống như cực kỳ sợ hãi, cô ngồi bật dậy.
Tiêu Mặc Thần lúc này bị động nên cũng dần dần mở mắt ra.
Cố Noãn nhìn vào đôi mắt của Tiêu Mặc Thần, trong lòng thầm nghĩ nếu anh ta biết cô đè ép anh ta cả đêm thì sẽ ra sao, trước khi bị hắn mỉa mai, cô mở miệng: “Xin lỗi, tôi không có cố ý.”
Thật điên rồ, cô đã cố gắng ngủ cách xa nhất, tại sao lại lăn vào lồng ngực hắn ngủ cả đêm.
Cố Noãn cố gắng giảm bớt sự hiện diện của cô, nhanh chóng xuống giường, lấy quần áo, cảm nhận nhiệt độ không khí ngày càng thấp, đầu cô cũng không dám ngẩng lên mà chạy về phía cửa phòng ngủ, đi đến phòng bên cạnh.
Tiêu Mặc Thần nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của cô, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.
Anh đáng sợ đến vậy sao?
Tiêu Mặc Thần châm một điếu thuốc, khói thuốc phả ra bao phủ khuôn mặt của hắn. Hút liên tục mấy điếu rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
……
Cố Noãn tắm xong liền nhanh chóng muốn đi tới trường học.
Đi xuống lầu, dì Châu từ trong bếp đi ra liền hỏi: “Phu nhân, cô muốn đi ra ngoài sao? Cô không định ăn sáng ở nhà sao?”
“Dạ, buổi sáng con có tiết học nên sẽ đến trường, con không ăn sáng ở nhà.” - Cố Noãn vừa thay giày vừa nói, suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Đúng rồi, Tiêu tiên sinh vừa tỉnh, dì có thể lấy giúp anh ấy một bát cháo.”
Đến trường, gặp Mạnh Yến, hai người nói về chuyện xảy ra đêm qua.
Mạnh Yến sợ hãi và một mực xin lỗi.
Cố Noãn đương nhiên không trách bạn thân, còn lôi kéo Mạnh Yến sau giờ học đi mua quà sinh nhật cho cô ấy.
Đến 7h tối hai người mới chuẩn bị ra về. Cố Noãn nhớ điện thoại còn chưa sửa nên bảo Mạnh Yến về trước, còn cô đi tới cửa hàng sửa điện thoại.
Không ngờ tới thay một cái màn hình bị nứt mất hơn 2 triệu…Cố Noãn quả thật có chút đau lòng.
Dù cắn răng, nhưng mà cuối cùng vẫn quyết định không thay.
Ở Cố gia, Trần Linh chẳng cho cô phí sinh hoạt bao nhiêu, bây giờ đến Tiêu gia, chi phí ăn ở đều được lo liệu, tấm thẻ ngân hàng Tiêu Mặc Thần đặt trong ngăn kéo, cô cũng không động tới.
Để mua quà sinh nhật cho Mạnh Yến, cô đã dùng số tiền mình dàm dụm được.
Cố Noãn nhìn chiếc điện thoại, chỉ là vỡ màn hình nứt nẻ, có thể bật lên gọi điện và sử dụng được… thôi thì, cứ dùng tạm như vậy đi.
Đang định bắt taxi thì điện thoại vang lên, là Cảnh Dương gọi đến.
“Vâng.”
“Phu nhân, cô đang ở đâu?”
Cố Noãn báo địa chỉ, khoảng mười phút sau, một chiếc Bentley màu đen dừng trước mặt cô.
Cảnh Dương bước xuống nói: “Phu nhân, Tiêu tổng bảo tôi đưa cô đến Đế Vương.”
Cố Noãn bây giờ đối với Đế Vương kia có một bóng đen, nhưng có Tiêu Mặc Thần ở đó, trong lòng cô đột nhiên có sự an tâm không rõ, lên xe, Cố Noãn hỏi: “Tiêu tiên sinh đang ở Đế Vương sao?”
“Vâng, phu nhân.”